Chương 36: Hoa Phong Lan
Chếch choáng trong hơi men. Nó lảo đảo ra ngồi ngoài bộ bàn ghế đá trước sân. Nhà kiểm lâm có khác. Cây hoa lá cứ như một khu rừng thu nhỏ vậy. Những tiếng côn trùng rả rích kêu. Gió vờn quanh những giò lan rừng đang tỏa hương thơm ngát. Phong lan, loài hoa kiêu hãnh nhất của rừng núi. Loài hoa của gió tuy có thể không đẹp, không nhiều màu sắc nhưng mùi hương của hoa thì không có bất cứ một loài hoa nào có thể sánh bằng….
“Phong Lan….Phong lan…”
Lẩm bẩm trong đầu, nó chợt nhớ đến một câu chuyện mà có lẽ nó đã đọc lâu lắm rồi. Loài hoa phong lan tuy nhỏ bé, nhưng hương sắc của hoa thì chưa chắc rằng có loài hoa nào sánh được. Nó nhớ rằng câu chuyện đó như thế này….
Năm xưa đó, ở một bản làng nằm sâu trong rừng. Có một người con gái thầm yêu một chàng trai. Chàng trai ấy giỏi lắm, tiếng đàn của chàng như hòa cùng dòng suối, cùng tiếng rì rào của lá cây. Mỗi khi chàng cất tiếng đàn thì chim chóc cũng phải ngừng hót, dân làng củng dừng làm việc để có thể chìm đắm vào cái âm thanh du dương ấy. Lúc đó, chỉ còn tiếng gió, tiếng lá, tiếng suối reo rì rầm cùng tiếng đàn của chàng. Cô gái ấy yêu chàng, yêu tiếng đàn của chàng lắm. Nhưng lại ngại ngùng về mình. Cô biết là có biết bao người con gái khác vây quanh lấy chàng. Tất cả họ đều xinh đẹp, đều hát hay, múa giỏi. Cô không dám chắc là mình có thể sánh bằng họ nữa. Cô chỉ có thể lặng im ngắm nhìn chàng từ phía xa, lắng nghe tiếng đàn của chàng trong lặng im mà thôi…
Thời gian thì cứ trôi đi, thấm thoắt đả qua nhiều mùa nương rẫy chàng vẫn không chọn lựa bất cứ người con gái nào để nâng khăn sửa túi cho mình cả. Chàng vẫn luôn chờ đợi người con gái ngắm nhìn mình từ đằng xa phía sau gốc cây mở lời với mình. Nhưng mãi mà cô ấy vẫn im lặng. Chàng cứ chờ, cứ chờ vậy thôi. Chàng chỉ dám dùng tiếng đàn của mình giúp cô ấy lắng nghe, muốn cô ấy thấu hiểu. Nhưng sao khó quá…..
Một ngày nọ, gia đình cô ấy bắt cô ấy phải đi lấy chồng. Sính lễ nhà bên đã mang đầy đủ, chồng sắp cưới của cô ấy là một trưởng bản trong vùng. Nhà ông ấy giàu có lắm, và cô cũng chỉ được cưới về để làm thϊếp….. Cô không muốn trao thân mình cho kẽ mà mình không yêu. Nhưng nào cô có thể chống lại ý kiến cha mẹ, cô khóc, khóc nhiều lắm. Cô trốn vào rừng. Có muốn nhờ rừng cây che giấu mình đi để cho mình được trọn tình với chàng trai ấy. Biết tin cô bỏ trốn, gia đình cô đi tìm kiếm khắp nơi. Nhưng không thể nào tìm thấy cô được. Bởi cô đã leo lên ẩn trốn trên những cành cây cao khiến mọi người không thể tìm thấy. Còn chàng, chàng đi săn quá xa để biết được tin nàng bỏ trốn. Vài ngày trôi qua chàng mới quay về. Lúc về đến nhà, chàng nhìn thấy chiếc khăn mà nàng vẫn đeo, vẫn luôn bên người nàng được buộc chắc trước khung cửa. Giật mình khi nhìn thấy nó, chàng vội đến nhà nàng tìm. Nhưng không, nàng đã bỏ trốn rồi. Chàng vội vã đi tìm nàng. Chàng đi hết ngọn đồi này đến đồi khác. Những cánh rừng như đều in dấu chân mỏi mệt của chàng. Bàn chân chàng như bị đá cào nát nhưng chàng vẫn đi. Vẫn muốn tìm kiếm hạnh phúc của đời mình….
Cuối cùng, kiệt sức, chàng dựa vào gốc cây trong rừng mà cất tiếng đàn. Tiếng đàn như kêu gọi nàng trở về, rồi lại ai oán như muốn nhờ rừng cây giúp đỡ chàng tìm ra nàng…Rồi bỗng nhiên, con tim như thôi thúc chàng đi về một hướng, nơi có loài cây lớn nhất khu rừng già. Chàng cứ đi, đi theo tiếng gọi ấy. Tiếng gọi ấy như điểm cuối cùng mà chàng cô gắng bấu víu. Chàng vừa đi vừa đàn, tiếng đàn réo rắt ấy như càng ngày càng gần. Ẩn trên cành cây cao, nàng lúc này đã kiệt sức rồi. Nhưng khi nghe thấy tiếng đàn của chàng, nàng cố gắng cất tiếng hát, tiếng hát trong trẻo đến vô ngần. Nghe thấy tiếng hát của nàng. Chàng vội cất bước nhanh hơn, những bước chân nặng nhọc vì đau đớn…
Cuối cùng, trên cành cây cao nhất. Chàng đã tìm thấy nàng, cơ thể nàng đã héo mòn sau biết bao ngày mỏi mòn đợi chờ tình yêu của mình. Chàng vội trèo lên. Nhưng tới nơi, ôm lấy nàng trong vòng tay thì những lời hát cuối cùng đã rút cạn sức lực của nàng. Nhưng trên đôi môi đỏ thắm đang dần tái nhợt đi vẫn nở một nụ cười mãn nguyện. Chàng khóc, những giọt nước mắt mặn chát của chàng rơi trên khuôn mặt nàng. Nàng đã chết, nhưng tình yêu trong nàng vẫn còn đọng lại trên đôi môi ấy. Tiếng khóc nủ non của chàng vang vọng khắp núi rừng âm u. Và rồi cuối cùng, cây đàn trên đôi vai chàng trai rơi xuống đất. Chàng gục xuống ôm lấy thân thể đã lạnh cóng của nàng. Đôi trai gái yêu nhau chết đi hóa thành loài hoa được ghép giữa tên hai người, chàng Phong và nàng Lan….
Những dân làng đi tìm kiếm hai người đã tìm thấy cây đàn mà chàng làm rơi. Ngước nhìn lên. Họ thấy trên cành cao có một loài hoa. Hoa đang trổ ra những bong màu tím ngắt mang theo một làn hương thơm thoang thoảng. Và họ biết rằng, hai con người đó đã tim thấy nhau. Họ chết đi và hóa thành loài hoa này. Nhưng khả năng trời ban của hai người vẫn còn. Họ không đàn hát nữa mà giờ đây, họ tỏa ra một mùi thơm nồng nàn….
Hoa phong lan tuy không đẹp, không hào nhoáng như các loài hoa khác trên rừng. Hoa bám vào những cành cây cao để tồn tại. Và khi mùa xuân đến, thì hoa lại bung ra những bong hoa thơm ngát tô điểm thêm cho hương sắc của núi rừng…
………………….
Ánh nắng chiếu le lói qua hàng cây. Tiếng chim râm ran kéo nó tỉnh dậy khỏi giấc mơ kia. Tiếng hót réo rắt của những chú chào mào làm tâm hồn nó cảm thấy thoải mái hơn. Đúng thật là thằng bạn nó biết cách hưởng thụ. Sống xa thành phố, gần với thiên nhiên như vầy cũng có cái hay. Chắc nó cũng nên tìm một nơi thoải mái như thế này cho ông cụ. Ngặt nỗi lại xa quá. Thôi kệ, giải quyết trước chuyện này đã…Bước vào nhà, vợ M đã chuẩn bị sẵn nồi cháo gà nghi ngút khói. Nó cũng chỉ mong mình có một mái ấm nhỏ bé, một người vợ hiền thục. Một thằng nhóc chạy lon ton suốt ngày hỏi ông nội làm gì ? Nhỏ vây thôi, nhưng với nó chỉ cần thế là đủ rồi….
Ăn xong bữa sáng, nó lại vội chạy thẳng về thành phố. Book ngay một vé đi Sg trong ngày. Về nhà chuẩn bị một số thứ, nhắn lại với hai cụ rồi nó lại leo lên taxi vụt ra sân bay. Nó phải tìm ra nguyên nhân, nguyên nhân tại sao e nói những lời đó với nó. Cho dù có phải tốn bao nhiêu công sức thì nó cũng không thể để mất tình yêu của mình lần nữa được…..