Chương 36: Lộ tẩy

Hôm sau Cố Niệm phải xin nghỉ nửa ngày, hai ngày qua cô bị lăn lộn không dậy được. Dù sao cô cũng không cần phải lúc nào cũng có mặt ở công ty, xoa eo đi lên tầng, cô nghĩ thế.

"Anh có thấy phiền hay không hả? Lại còn tìm đến công ty của tôi?"

"Tiểu Tuyết anh sai rồi, em cho anh một cơ hội được không?"

Cố Niệm vừa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói của Tống Tuyết, mà đối tượng đang giằng co với cô ấy không phải là Đồng Phong kia sao?

"Tôi đã nói hai chúng ta không còn cơ hội nữa rồi, lúc anh làm ra chuyện này nên nghĩ đến hậu quả!" Tống Tuyết nghiến răng thấp giọng nói.

"Tiểu Tuyết anh nhất thời hồ đồ, lúc ấy uống say..." Đồng Phong vừa nói vừa đưa tay ra bắt lấy Tống Tuyết.

"Đừng chạm vào tôi!" Tống Tuyết liều mạng né tránh, nhưng cái đầu nhỏ lại bị Đồng Phong bắt được.

Cố Niệm nhìn thấy, cũng không rảnh mà quan tâm đến cái eo đang đau nhức, cô bước đến giữ lấy tay Đồng Phong, tức giận mắng: "Anh tôn trọng cô ấy một chút đi!"

"Niệm Niệm..." Tống Tuyết mừng ra mặt, sau đó lại lo lắng.

Đồng Phong vừa thấy Cố Niệm, trên mặt thoáng hiện lên sự xấu hổ, nhưng rất nhanh trở nên cứng rắn: "Chuyện của chúng tôi, cô đừng xen vào."

"Sao tôi có thể mặc kệ được? Tiểu Tuyết đã nói rõ ràng với anh, anh còn tới đây lằng nhằng, anh không nghĩ đến tâm trạng của cô ấy sao?" Cố Niệm không buông tay, lạnh giọng chất vấn.

"Sao tôi lại không nghĩ đến chứ? Tôi đã ăn nói khép nép cầu xin cô ấy..." Trong mắt Đồng Phong xẹt qua một tia không kiên nhẫn, "Cô buông tay ra, nếu không tôi sẽ không khách khí với cô đâu."

"Được đấy, để tôi nhìn xem anh không khách khí với tôi như thế nào!" Cố Niệm cười lạnh, ngay lập tức kêu lên, "Bảo vệ!"

Đồng Phong giận dữ, hất tay đẩy Cố Niệm ra, cô không ngờ rằng hắn sẽ thực sự ra tay với mình. Trong lòng Cố Niệm đã chuẩn bị sẵn sàng bị ngã, đúng lúc này có một bàn tay xuất hiện giữ chặt lấy cánh tay Đồng Phong.

Đồng Phong sắp phát điên lên rồi, hôm nay mọi chuyện đều quá tồi tệ, đầu tiên là Tiểu Tuyết không nghe lời xin lỗi của hắn, rồi đến Cố Niệm là người phụ nữ trước kia xem thường hắn tới chặn ngang một chân, bây giờ lại là một kẻ xen vào chuyện của người khác. Hắn dùng sức lôi tay ra, lớn tiếng kêu: "Anh là ai? Liên quan đến anh không?"

"Đánh người phụ nữ của tôi còn có mặt mũi hỏi tôi là ai?" Giọng nói lạnh lùng từ trên đỉnh đầu truyền đến, Đồng Phong quay lại nhìn, một người đàn ông đẹp trai xuất chúng mang theo hơi thở lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm hắn.

"Thương Viễn?" Cố Niệm buột miệng thốt ra, sau đó vui mừng kêu lên, "Anh mau bắt lấy hắn!"

Thương Viễn không đáp, trực tiếp vặn tay Đồng Phong ra sau lưng, mặc kệ hắn hú hét, Thương Viễn nhíu mày với bảo vệ đang vội vã chạy tới: "Mấy người quá coi thường nhiệm vụ rồi, tùy ý để loại người này ra vào công ty uy hϊếp nhân viên của chúng ta sao?"

"Xin lỗi Thương tổng giám, là sơ suất của chúng tôi, chúng tôi sẽ đuổi hắn đi ngay bây giờ." Bảo vệ biết rõ Thương Viễn, hắn thường xuyên cùng ông chủ và thái tử gia ra vào công ty, trong công ty không ai là không nể mặt hắn.

"Chỉ đuổi thôi?" Thương Viễn lại nhíu mày, hắn quay đầu hỏi Cố Niệm, "Có muốn đưa đến cảnh sát không?"

Cố Niệm quay sang nhìn Tống Tuyết, Tống Tuyết chần chờ một lúc rồi nói: "Đuổi ra thôi, Đồng Phong, nếu về sau anh còn đến quấy rầy tôi, tôi sẽ báo cảnh sát."

Đồng Phong tức giận nhìn Tống Tuyết, ánh mắt có chút đáng sợ, bị bảo vệ đưa ra ngoài.

Cố Niệm Tưởng vui vẻ nhào vào lòng Thương Viễn: "Thật tốt quá, nếu anh không đến kịp sẽ rất phiền phức."

Mỹ nhân chủ động nhào vào trong ngực, trong lòng Thương Viễn nở đầy hoa, nhưng ngoài mặt hắn vẫn cố kìm nén, hắn nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều: "Em nhìn xem, em rời xa anh cái là có chuyện, vẫn nên để anh tới xem em mới được."

Cố Niệm: "......" Có thể nói chuyện tử tế được không?

Hai con mắt của Tống Tuyết gần như rơi ra ngoài, cô có biết Thương Viễn, người này rất được chú coi trọng, trong nhà hắn cũng có chút bối cảnh, như thế nào, như thế nào lại cùng Cố Niệm ở bên nhau? Không phải Niệm Niệm đã có anh họ cô rồi sao?

Cảm nhận được ánh mắt nóng rát của Tống Tuyết, Cố Niệm mới nhớ ra từ nãy giờ cô nhất thời kích động đã làm ra chuyện ngu ngốc, cô cứng đờ người quay đầu lại: "Ha ha... Tiểu Tuyết..."

Ánh mắt Tống Tuyết sắc lẹm như dao: "Cố Niệm, cậu hãy nói rõ ràng với tớ."

"...... Thì ra là vậy?" Tống Tuyết ngồi trong phòng khách, nghẹn ngào nhìn trân trối hai người trước mặt, cô có nằm mơ cũng không ngờ rằng anh họ cô lại là... kẻ thứ ba?

"Khụ, là như vậy đấy... Có điều tớ với hắn còn chưa xác định quan hệ!" Cố Niệm thấp thỏm, dù sao Tống Tuyết cũng là em họ của Tống Kỳ Nhiên, tình huống này người bình thường cũng sẽ cảm thấy cô rất lẳиɠ ɭơ ong bướm? Tình bạn của hai người có phải sẽ chấm dứt từ đây?

Tống Tuyết cau mày, nhìn hai người trước mặt rồi lại trầm tư, phòng khách lúc này rơi vào yên tĩnh, Thương Viễn thấy vậy không nhịn được, nói thẳng: "Tuy rằng chưa xác định quan hệ, nhưng tôi cũng là người dự bị, sẽ rất nhanh được làm chính thức, Niệm Niệm em nói đúng không?"

"...Đừng làm loạn nữa." Cố Niệm đỡ trán, thời điểm này còn nói ra những câu như thế làm gì? Còn ngại chưa đủ loạn sao? Quả nhiên không thể cho tên ngốc này một sắc mặt tốt được, cô tức giận biến sắc.

Tống Tuyết đạp cái rầm xuống bàn khiến cho Cố Niệm hoảng sợ, "Cậu được lắm! Cố Niệm, sao trước kia không phát hiện ra cậu lại có năng lực này!?"

Thôi xong rồi, quả nhiên Tiểu Tuyết tức giận, Cố Niệm khóc không ra nước mắt nhắm mắt lại.

"Cậu nói đi, làm sao cậu có thể khiến cho Thương tổng giám cam tâm tình nguyện làm lốp xe dự phòng hay vậy?" Tống Tuyết nắm tay cô, trong ánh mắt tràn ngập sự cuồng nhiệt và... Hâm mộ?

Cố Niệm ngây ngốc, lời này là có ý gì?

"Không ngờ anh họ tớ lại là tiểu tam? Ha ha ha ha, anh ấy có biết chuyện của hai người không?" Vẻ mặt Tống Tuyết đầy tinh quái, biểu tình như thể sao trước kia cậu lại không nói với tớ.

"Tiểu tam!?" Thương Viễn không bình tĩnh, "Niệm Niệm, đây là ý gì? Ngoài anh và Thường Hạo, em lại có thêm ai nữa?"

"......" Lúc này Cố Niệm chỉ muốn vứt Thương Viễn vào bồn cầu, vốn dĩ không đề cập đến Thường Hạo, giờ lại bị hắn lôi ra.

"Cái gì? Còn có một người nữa? Thường Hạo lại là ai!? Nói như vậy... Anh họ tớ là tiểu tứ?" Tống Tuyết cảm thấy sau ngày hôm nay khả năng hai tròng mắt của cô có lẽ sẽ không quay về nữa, tin tức cô nhận được quá lớn rồi!

"...... Thường Hạo là thanh mai trúc mã của tớ..." Cố Niệm mất bình tĩnh, nói rõ sự thật với Tống Tuyết.

Tống Tuyết nằm ngửa trên sô pha, thật lâu mới tiêu hóa được thông tin vừa rồi, vừa chậc chậc vừa lắc đầu: "Hâm mộ... Ghen ghét... Vì sao tớ không gặp được chuyện tốt này..."

Cố Niệm:...... Cậu xác định đây là chuyện tốt?

Thương Viễn: Niệm Niệm của tôi lại có thêm người nữa, tức quá! Vì sao lại có thêm người nữa!? Cắn khắn tay! Không vuiiii!

"Tiểu Tuyết, cậu không sao chứ?" Cố Niệm lo lắng hỏi.

"Không có việc gì... Chỉ là nhận được lượng thông tin quá lớn, khó có thể tiêu hóa..." Tống Tuyết yếu ớt giơ tay lên, "Thông qua chuyện của cậu, tớ cảm thấy hai mươi mấy năm qua của tớ sống quá uổng phí, cuộc đời tớ thật nhạt nhẽo và buồn tẻ mà... Thật vất vả mới có một người bạn trai, cuối cùng lại là tên cặn bã... Trời xanh a! Công lý ở đâu!!??"

Cố Niệm khó có thể tin tưởng: "Cậu không tức giận?"

"Thành thật mà nói, tớ nghĩ cậu nên nói với anh họ tớ càng sớm càng tốt, nhưng hai người mới làm lành chưa đến hai ngày, nếu để quá lâu cậu không nói với anh ấy, gạt anh ấy, tớ sẽ thực sự tức giận. Có điều mới có hai ngày, cậu còn chưa có thời gian đi, huống chi..." Tống Tuyết mím môi, "Anh họ tớ đã nhớ cậu nhiều năm như vậy, giờ cậu mà không tha thứ cho anh ấy, có khả năng anh ấy sẽ độc thân cả đời."

Nói chuyện xong, hốc mắt Cố Niệm có chút ươn ướt, không nghĩ Tống Tuyết sẽ nói như vậy, thậm chí còn không đứng ở lập trường của anh họ mà trách cứ cô, cô cảm thấy cô có thể quen biết được người bạn này là việc may mắn trong đời cô.

"Niệm Niệm, sao mắt em lại hồng vậy?" Thương Viễn hô lên, hắn vội vã lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô, góc khăn tay còn thêu một hình trái tim nhỏ.

Khóe miệng Tống Tuyết run rẩy: "Thương tổng giám có vẻ không giống mọi ngày?"

Thương Viễn sững người, ho khan vài tiếng: "Trước mặt Niệm Niệm tôi vẫn luôn chăm sóc cô ấy như vậy..."

"Vậy nên tôi phải nhanh chóng chuyển thành chính thức." Hắn nói thêm một câu, sau đó ánh mắt trông mong nhìn Cố Niệm.

Khóe miệng Cố Niệm co giật, thực ra dáng vẻ vừa rồi của Thương Viễn đúng là đã được cộng thêm rất nhiều điểm, nếu nói trước kia hắn ở trong lòng cô chỉ có 60 điểm, thì sau một màn anh hùng cứu mỹ nhân hắn đã có 80 điểm, nhưng thứ này chỉ là phụ, căn cứ tác phong từ nãy giờ của hắn trong phòng khách phải trừ 10 điểm, vậy nên giờ chỉ còn 70 điểm thôi. 🙂

Tống Tuyết che miệng cười, Cố Niệm bất lực nói: "Được rồi, đừng làm loạn nữa, về sau rồi nói, ngoan."

Thương Viễn đáng thương nhìn cô nhưng cũng bị Cố Niệm mặc kệ.

"Ha ha ha... Phụt..." Tống Tuyết ở trên sô pha cười lăn lộn, ầm ĩ một lúc rồi nghiêm túc nói, "Vậy cậu định khi nào thì ngả bài với anh họ tớ? Nên càng sớm càng tốt, chứ không anh họ tớ sẽ tổn thương càng sâu."

Tống Tuyết nghĩ thêm rồi nói: "Thực ra trước đó cậu không nên đồng ý làm lành với anh ấy, cậu nên nói những chuyện này cho anh ấy trước, để anh ấy lựa chọn, cậu nhìn xem bây giờ anh ấy vừa mới tìm lại được sau khi đánh mất, mà giờ cậu lại nói một tin tức khủng bố thế này, nhỡ anh ấy không chịu đựng nổi thì sao bây giờ?"

Trong mắt Cố Niệm hiện ra một tia áy náy: "Tớ... Là tớ sai, lúc ấy thật sự không nghĩ được nhiều như vậy... Nếu bình tĩnh một chút, tớ đã nói với anh ấy rồi..."

Tống Tuyết thở dài: "Được rồi, tớ cũng hiểu mà, tại buổi tối hôm đó cũng uống ít rượu, anh tớ đột nhiên đến rồi hóa giải hiểu lầm, một người đàn ông đẹp trai liếc mắt đưa tình nhìn cậu, trai đơn gái chiếc củi khô lửa bốc, ngoài lên giường ra làm gì còn đầu óc mà nghĩ đến chuyện khác."

Cố Niệm: Cậu xác định cậu không làm hại tớ đấy chứ?

Thương Viễn: Thật đáng ghét! Tôi mới không lên giường với Niệm Niệm có hai tháng bảy ngày, tên chó má này lại có thể giành được trái tim của Niệm Niệm! Nhất định là hắn đã giở trò!

"Aaa, tự cậu suy nghĩ đi, tớ không nói đâu, nhưng cậu phải đáp ứng tớ chuyện này." Tống Tuyết nghiêm túc nói.

"Cậu nói đi." Cố Niệm rùng mình.

"Thu phục anh họ tớ rồi truyền lại bí quyết kiểm soát đàn ông cho tớ." Tống Tuyết trịnh trọng đặt hai tay lên vai Cố Niệm.

"......" Tôi có thể làm những người xung quanh đứng đắn hơn chút được không? Cố Niệm sụp đổ.