Chương 32: Bắt gian trên giường

Cố Tưởng Tưởng và Tống Kỳ Nhiên bị một trận thét chói tai làm cho thức giấc. Tống Tuyết ngủ đến trưa tỉnh lại thì thấy trên mặt đất vương vãi toàn quần áo, còn có áo ngủ dành cho ngam. Cô cảm thấy không ổn, lập tức chạy đến phòng cho khách, vừa thấy cảnh tượng trước mắt, da đầu cô tê dại. Anh họ cô và bạn tốt ngủ với nhau!!!

"Anh! Sao anh lại làm thế với Tưởng Tưởng?" Tống Tuyết tức hộc máu chất vấn anh, đồng thời quay sang nhìn Cố Tưởng Tưởng xem có chuyện gì xảy ra không.

Hai người trong chăn xấu hổ vô cùng, Cố Tưởng Tưởng cảm thấy thật mất mặt, sao lại quên khóa cửa chứ? Cô chui trong chăn không muốn ra, Tống Tuyết còn tưởng cô bị bắt nạt đầy khổ sở, tức giận đẩy Tống Kỳ Nhiên: "Anh à, sao anh lại cầm thú vậy?"

Tống Kỳ Nhiên dở khóc dở cười: "Tiểu Tuyết, đừng đoán linh tinh, anh với Tưởng Tưởng ở bên nhau."

"Sao lại ở bên nhau!? Rõ ràng là anh cưỡng ép cô ấy...."

"Không cưỡng ép, bọn anh thích nhau." Tống Kỳ Nhiên nhìn cô nghiêm túc.

Tống Tuyết ngẩn người một lúc mới vươn tay kéo chăn của Cố Tưởng Tưởng: "Tưởng Tưởng, cậu nói đi, cậu tự nguyện sao?"

Cố Tưởng Tưởng rúc trong chăn không muốn ra, đành phải rầu rĩ trả lời: "Đúng vậy!"

Lúc này Tống Tuyết mới dừng tay, cô nghẹn họng sững sờ nói: "Hai người các cậu vừa mới gặp mà..."

"Khụ... Không phải vừa mới gặp." Tống Kỳ Nhiên giả vờ ho khan, "Bọn anh quen nhau từ rất lâu rồi...Em ra ngoài trước đi, chốc anh ra giải thích với em."

"Vậy được." Tống Tuyết đầy nghi hoặc ra phòng khách ngồi đợi.

"Đều tại anh! Sao ngày hôm qua không khóa cửa?" Tống Tuyết vừa rời khỏi, ngay lập tức Cố Tưởng Tưởng tức giận véo Tống Kỳ Nhiên.

"Á anh... quá xúc động nên không nhớ ra..." Tống Kỳ Nhiên để nguyên cho cô trút giận.

Cố Tưởng Tưởng lườm anh một cái rồi đứng dậy tìm quần áo mặc vào, Tống Kỳ Nhiên thấy cô chu cái mông nhỏ tìm quần áo, bụng dưới lại căng lên, anh nhẫn nhịn mãi mới áp chế được du͙© vọиɠ xuống. Lúc này cửa lại vang lên, bên ngoài truyền tới giọng nói của Tống Tuyết: "Quần áo của hai người ở ngoài này! Để em ném vào!" Sau đó cô để mở một khe cửa, nhét quần áo vào rồi nhanh chóng đóng lại.

Cố Tưởng Tưởng xấu hổ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, cô tức giận lấy quần áo Tống Kỳ Nhiên đưa cho còn không quên cấu anh thêm mấy phát.

Tống Kỳ Nhiên mỉm cười để cho cô cấu, cô gái nhỏ tức giận với anh khiến anh rất vui, ít nhất lúc cô ở bên cạnh anh đều tràn đầy sức sống.

-------------------------

"Thì ra là vậy..." Tống Tuyết hiểu rõ, chống cằm gật đầu liên tục, "Tưởng Tưởng, sao lúc ấy cậu ngốc vậy? Cũng không biết chạy lại hỏi à, ở đại học anh tớ chưa bao giờ thân thiết với cô gái nào, người mà cậu thấy chính là tớ."

Cố Tưởng bĩu môi: "Khi ấy còn nhỏ, sao mà suy nghĩ được nhiều như thế, với cả tính tình cũng nóng nảy, tớ xoay người đi luôn."

Tống Kỳ Nhiên vội vàng nói giúp cô: "Anh cũng không đúng, anh với Tiểu Tuyết cũng không cần thân mật như vậy, dù sao con bé cũng lớn rồi."

Tống Tuyết mở to hai mắt: "Anh à, sao anh có thể như vậy, có người khác cái là tính tình thay đổi luôn rồi, vì người đẹp mà không cần em gái sao?"

Cố Tưởng Tưởng trừng mắt với anh, tự dưng lại úp cho cô một cái sọt thế này.

Tống Tuyết tiếp tục nói: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, năm đó nếu đổi lại là tớ, chắc tớ cũng giống cậu, tính khí nóng nảy, không chừng quay đầu đi luôn. Mà anh à, anh cũng chả có bản lĩnh gì cả, nhiều năm qua cũng không tìm được Tưởng Tưởng, rõ ràng thành phố C với thành phố F gần như vậy."

Tống Kỳ Nhiên buồn bực, anh nào có nghĩ đến Tưởng Tưởng sẽ ở gần như vậy...

"Mà anh này, anh cũng quá cầm thú đi, năm đó Tưởng Tưởng mới bao nhiêu tuổi? Anh ra tay với cô ấy, cha mẹ cô ấy mà biết chắc chắn sẽ lột da anh luôn." Tống Tuyết khinh thường, "Không phải anh có sở thích ấu da^ʍ đấy chứ?"

Tống Kỳ Nhiên dở khóc dở cười: "Nói bậy cái gì vậy, anh cũng chỉ lớn hơn Tưởng Tưởng có 4 tuổi thôi, sao lại thích ấu da^ʍ chứ?"

"Nhưng mà khi đó cô ấy vẫn còn nhỏ mà, mới có mười bốn tuổi, sao anh lại xuống tay được cơ chứ?"

"Anh không có hứng thú với mấy cô bé mười bốn tuổi kia, Tưởng Tưởng thì khác." Tống Kỳ Nhiên nghiêm túc nói.

"Ha ha ha không biết xấu hổ, lại còn bày tỏ sự chân thành." Tống Tuyết vui vẻ lăn lộn trên ghế sô pha.

Gương mặt Cố Tưởng Tưởng nóng rần, nhưng đáy lòng cô dâng lên một tia ngọt ngào, Kỳ Nhiên ca ca vẫn giống như năm đó, không thay đổi chút nào.

Mọi chuyện được giải thích rõ ràng, dưới sự gợi ý của Tống Tuyết, ba người cùng nhau ra ngoài ăn cơm chúc mừng. Tống Kỳ Nhiên cũng không hỏi sự việc của Tống Tuyết, cô cũng không nói, giống như đã quên đi những chuyện không thoải mái. Như vậy cũng tốt, Cố Tưởng Tương nghĩ.

"Vậy cha mẹ cậu ấn tượng rất xấu về anh họ tớ phải không?" Tống Tuyết vừa gắp thức ăn vừa hỏi, trong lòng Tống Kỳ Nhiên hồi hộp.

Cố Tưởng Tưởng gật đầu: "Nhưng mà hai người họ cũng thương tớ, nói rõ ràng chắc sẽ không sao."

Tống Kỳ Nhiên nghe thấy lời này trong lòng thoải mái hơn, anh cười nói: "Lần sau anh sẽ đến thăm cô chú."

Cố Tưởng Tưởng lưỡng lự một lúc, mơ hồ qua loa lấy lệ. Tống Kỳ Nhiên nhìn thấy, trong lòng anh có chút nghi hoặc, nhưng cũng không thể hiện ra. Anh dự định sau nói sẽ nói, hai người vừa mới làm lành, bây giờ không được gấp gáp.

=======

Các tình yêu ném sao nhỏ cho tui nhé ~