Chương 31: Không có áo mưa (H)

"Vậy em sẽ tin anh thêm lần nữa..."

Chưa dứt lời, Cố Tưởng Tưởng đã bị một thân hình cứng rắn, rộng lớn ôm lấy, anh run rẩy hôn tóc cô, nước mắt nóng hổi nhỏ xuống đỉnh đầu. Cô cũng xúc động, trong mắt nổi lên tầng hơi nước. Anh cẩn thận hôn lên môi cô, tựa như đó là bảo vật quý giá nhất trên đời, nếm được vị mặn của nước mắt cô, anh nói: "Tưởng Tưởng, đừng khóc."

Sao cô có thể không khóc chứ? Cô hiểu lầm anh nhiều năm như vậy, cô khổ sở, anh càng khổ hơn. Kỳ Nhiên ca ca đối tốt với cô như thế, lại bị cô vứt bỏ suốt bảy năm. Cô thấy áy náy, nhưng không biết xin lỗi thế nào, bao nhiêu lời muốn nói cuối cùng hóa thành câu nỉ non: "Kỳ Nhiên ca ca... Em rất nhớ anh."

Kế tiếp, quần áo vương vãi trên mặt đất, người đàn ông kích động ở trên người cô gái hôn môi, tiếng thở dốc vang lên, giống như một giai điệu kiều diễm.

Tống Kỳ Nhiên hôn xuống cổ cô gái, nhiều năm đã trôi qua, anh sắp quên mất cách lấy lòng cô, anh chỉ biết vuốt ve trên dưới, du͙© vọиɠ cứng rắn nóng bỏng cách một lớp quần chọc lung tung vào người cô. Cố Tưởng Tưởng nắm lấy tay anh, mang vào bên trong vạt áo, hai bầu no đủ, tròn xoe rơi vào lòng bàn tay anh. Dường như Tống Kỳ Nhiên đã tìm ra được một ít phương pháp, bàn tay to run rẩy lột ra nịt ngực, xoa nắn đầu nhọn mềm mại. Cô gái yêu kiều rêи ɾỉ một tiếng, càng cổ vũ tinh thần anh, Tống Kỳ Nhiên cởi nịt ngực và áo ngủ của cô, thân thể trắng ngọc hiện ra trước mắt, ngay lập tức máu nóng xông thẳng lêи đỉиɦ đầu anh. Tống Kỳ Nhiên nhìn chăm chú bộ ngực xinh đẹp và hai đầu nhọn phấn nộn, anh thở hổn hển cúi xuống nuốt vào một ngụm to.

"Ưm a... Kỳ Nhiên ca ca..." Cô gái nhỏ rêи ɾỉ, tiếng kêu vẫn giống như năm đó khiến tim anh tan chảy.

"Ca ca đây... Tưởng Tưởng... Em ngọt quá..." Tống Kỳ Nhiên gặm hai đầṳ ѵú mơ hồ đáp lại, bàn tay theo vòng eo trắng mịn đi xuống, xoe nhẹ chiếc mông nhỏ tròn xoe, sau đó thăm dò vào hoa tâm móc một cái, đầu ngón tay anh ướt đẫm.

Cố Tưởng Tưởng nâng hai chân nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo của người đàn ông, anh thuận lợi cởϊ qυầи lót cô xuống, môi lưỡi buông tha hai đầṳ ѵú đã bị mυ"ŧ đầy sưng đỏ, xẹt xuống bụng nhỏ một vệt nước ái muội, anh thẳng tốc xâm chiếm đến địa phương nhạy cảm. Đầu lưỡi thô ráp liếʍ qua cánh hoa, ở trong khe nhỏ di chuyển qua lại, hạt trân châu ở bên trên động tình chui ra, phấn nộn gần như trong suốt. Đầu lưỡi nhất quyết không buông tha tiểu gia hỏa này, liên tiếp móc rồi lại gảy tạo ra dòng điện. Cố Tưởng Tưởng ê ê a a kêu lên, dòng nước mật ngọt chảy ra từng đợt.

"Ư...a ~ Kỳ Nhiên ca ca... Muốn..." Cô gái nhỏ thẹn thùng kêu.

"Muốn cái gì?" Người đàn ông không ngẩng lên, vẫn vùi đầu liếʍ mật hoa.

"Muốn... Kỳ Nhiên ca ca tiến vào..." Đã quá lâu rồi không cùng anh tiếp xúc thân mật, Cố Tưởng Tưởng nói ra những lời nói thô tục khiến cô ngượng ngùng. May mà Tống Kỳ Nhiên cũng không ép cô, anh chỉ lơ mơ nói chờ một chút. Làm cô cao trào hai lần, dòng nước mật tưới ướt cằm của người đàn ông, Tống Kỳ Nhiên liếʍ môi, ngẩng đầu lấp kín miệng Cố Tưởng Tưởng rồi nói: "Tưởng Tưởng, nếm thử xem, rất ngọt..."

Cố Tưởng Tưởng xấu hổ vô cùng nhưng cô lại bị người đàn ông ôm chặt, chỉ đành mở miệng nuốt từng ngụm mật dịch mà anh truyền vào. Lúc này Tống Kỳ Nhiên đã cởϊ qυầи ra, du͙© vọиɠ nóng bỏng vuốt ve hoa huyệt của cô, đang định đi vào trong, anh chợt khựng lại.

"Kỳ Nhiên ca ca?" Cố Tưởng Tưởng nghi hoặc hỏi.

"Tưởng Tưởng...Anh không mang áo mưa..." Tống Kỳ Nhiên nói.

Cố Tưởng Tưởng bật cười, hai chân vòng qua eo anh ấn xuống: "Không sao, hôm nay là kỳ an toàn của em..."

Lúc này Tống Kỳ Nhiên mới nhẹ nhàng thở ra, đỡ lấy côn ŧᏂịŧ thong thả kiên định hướng vào bên trong. Hoa huyệt kiều nộn cố hết sức hé miệng, nuốt vào thịt hành ngoài phạm vi của nó, khối thịt non mềm bên trong không chịu được, ngọ nguậy muốn đuổi kẻ xâm lấn này ra, đáng tiếc kẻ địch quá mạnh, từng bước tấn công, chỉ muốn lát sau đã thành công chiếm được tràn đầy.

"A... Kỳ Nhiên ca ca... Anh, anh di chuyển đi..." Cố Tưởng Tưởng khó chịu vặn vẹo cơ thể.

Tống Kỳ Nhiên dừng một lát mới từ từ di chuyển, không đến vài cái thì cứng lại. Một cảm giác nóng rực quen thuộc phun vào bên trong tiểu huyệt, cô giật mình, anh bắn rồi sao?

Tống Kỳ Nhiên ngượng ngùng không có chỗ trốn, trước đó anh vẫn là xử nam, lần đầu bắn nhanh thế này cũng là chuyện hết sức bình thường, nhưng trước mặt cô gái nhỏ này làm anh thấy thật mất mặt.

Cố Tưởng Tưởng không nhịn được phì cười, người này sao lại đáng yêu như vậy chứ: "Kỳ Nhiên ca ca, bây giờ thì em đã tin nhiều năm qua anh chưa từng chạm vào cô gái nào rồi."

Tống Kỳ Nhiên nghe thấy thì vui buồn lẫn lộn, vui vì bắn nhanh làm anh chứng minh được sự trong sạch của mình, buồn vì anh lại mất mặt trước cô gái nhỏ này. Anh bế cô lên đi vào phòng cho khách, trong quá trình côn ŧᏂịŧ vẫn luôn cắm ở bên trong không rút ra, đi được vài bước côn ŧᏂịŧ lại bắt đầu cứng lên, tư thế này khiến anh vừa đi vừa cắm, mỗi một lần đều đâm sâu vào hoa tâm, chẳng mấy chốc sự phòng bị của Cố Tưởng Tưởng bị phá vỡ, cô mềm giọng kêu từ bỏ.

Trong phòng Tống Kỳ Nhiên đi vài vòng, tận đi khi Cố Tưởng Tưởng cao trào thêm lần nữa, anh mới bế cô lên giường, nhấc hai chân lên bạch bạch. Đại dươиɠ ѵậŧ tung hoành trong tiểu huyệt, qυყ đầυ và gân mạch bao quanh cọ qua vách thịt mang đến một trận rùng mình, Cố Tưởng Tưởng nhanh chóng phun ra nước. Hai chân nhỏ của cô điên cuồng giãy giụa, bị Tống Kỳ Nhiên bắt lấy đặt trên vai, sau đó từ từ "lão hán đẩy xe", đẩy qua đẩy lại làm cô không chịu được, khóc sướt mướt kêu anh nhanh lên. Anh bế cô gái trở mình, để cô chu mông lên rồi thọc vào rút ra từ phía sau. Tư thế này đỉnh sâu vào chỗ mẫn cảm, không đến vài cái cô mềm nhũn người, nửa người trên nằm liệt giường lẩm bẩm mặc cho anh làm. Mông nhỏ mềm mại mọng nước như trái đào, véo nhẹ một cái là ứa nước. Nếu nói trước ngày hôm nay anh vẫn đang ở trong địa ngục, thì bây giờ anh như được ở trên thiên đường, cô gái nhỏ nguyện ý nằm dưới thân anh mặc cho anh muốn làm gì thì làm, còn có gì có thể làm anh vui mừng phấn khởi hơn so với điều này đâu?

Vậy nên ngàn vận lần đừng xem thường xử nam, kỹ thuật có thể luyện, nhưng đồ vật thì không có biện pháp luyện, dưa chuột già trải qua nhiều thời gian có thể mãnh liệt như thế này sao? Tuy rằng nhiều năm đã trôi qua, anh đối với việc thân mật nam nữ đã trở thành điều mới lạ, nhưng bản năng vẫn còn đó, bảy năm thể lực được tích trữ khiến anh làm cô từ trời tối đến tờ mờ sáng, cho đến tận khi cô gái nhỏ khóc lóc không ra tiếng anh mới buông tha cho cô.

Tống Kỳ Nhiên nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng ngực, khẽ hôn lên tóc cô, Cố Tưởng Tưởng Tưởng nghe thấy giọng nói anh run run: "Tưởng Tưởng, đừng bao giờ rời xa anh nữa."