Chương 3: Nỗi lòng của Cố Niệm

Cố Niệm kẹp chân chạy vọt vào công ty.

"A!!!" Rốt cuộc thì cô vẫn đi muộn, cô ảo não cúi đầu. Ở công ty này đến muộn sẽ bị phạt tiền hoặc tăng ca, muộn 10" tăng ca 1h, 20" tăng ca 2h, mà chỉ giới hạn trong 5h.

Cố Niệm ủ rũ nghĩ, hôm nay cô đến muộn 15" nên phải tăng ca thêm 2h, hẹn đi làm móng với bạn cũng phải hủy, tất cả đều do tên biếи ŧɦái kia! Hắn hại cô xuống tàu điện phải vào nhà WC rửa sạch, cuối cùng thì bị đến muộn.

Cố Niệm vô cùng tức giận, lúc ấy chân cô còn run rẩy, may mà tên biếи ŧɦái giúp cô cài nút áo lại, rồi đưa cô đến cửa trạm. Cô cố gắng dồn hết sức đẩy hắn ra, nhanh như chớp chạy vào WC, loay hoay một lúc mới đến được công ty, xong, lại còn quên nhìn mặt mũi hắn trông như thế nào nữa chứ!?

Xì! Xem mặt hắn để làm gì!? Hừ, từ lần sau thấy những tên biếи ŧɦái như thế này cô phải tránh xa một chút...... Cố Niệm miên man suy nghĩ, đi về phía chỗ ngồi.

"phanh ", bỗng cô va phải người nào đó.

"A!" Cố Niệm che lại mũi, phẫn nộ trừng mắt với người kia.

Tuy nhiên đập vào mắt lại là một gương mặt tuấn tú, hiện lên vẻ "người sống chớ gần".

Cố Niệm xấu hổ: "Á, tổng, tổng giám."

"Ừm." Hôm nay tính tình của tổng giám có vẻ tốt, không còn ánh mắt gϊếŧ người như xưa, vòng qua cô đi ra ngoài.

Cố Niệm vỗ ngực, cô tới công ty này hơn tháng, đây là lần đầu tiên cùng tổng giám nói chuyện, lúc trước cô thường thấy tổ trưởng bị tổng giám trừng mắt cái là nói lắp ngay lập tức, cho nên Cố Niệm có cảm giác người này cực kỳ đáng sợ. Nghĩ nghĩ, cô quay người lại nhìn, không may cho cô là tổng giám cũng quay đầu lại. Đúng lúc đó, ánh mắt hai người nhìn nhau, Cố Niệm sợ hãi rụt cổ nhanh chóng chạy về phía chỗ ngồi, giả bộ nghiêm túc làm việc.

"Niệm Niệm, tối nay muốn ăn gì, để tớ đặt chỗ." Bạn thân Tần Tiểu Nguyệt nhắn tin đến.

"A —— đừng nói nữa, hôm nay trên tàu điện gặp phải biếи ŧɦái, hại tớ đi làm muộn, giờ phải tăng ca, cậu đi một mình nhé."

"Biếи ŧɦái!? Cậu có bắt hắn đến cảnh sát không?"

"...... Không...(T^T)"

"Đáng sợ như vậy! Sao có thể để hắn ung dung ngoài vòng pháp luật!?"

"...... Khụ, cái kia, cái kia kỹ thuật của hắn cũng khá tốt......" Cố Niệm lén lút nghĩ lại, tức khắc cảm giác được qυầи ɭóŧ có hơi ướt.

"Tớ nói cậu này, có phải cậu cô đơn lâu rồi? Chẳng lẽ tên biếи ŧɦái kia rất đẹp trai?"

"Á...... Không thấy mặt, chẳng qua hắn rất cao, hương nước hoa Cologne cũng không tồi."

"Nhỡ đâu hắn rất xấu thì sao? Ah ah! Tớ đang nói cái gì thế này, kể cả đẹp trai cũng không thể chấp nhận được hành vi như vậy! Tớ thấy cậu cô đơn quá lâu rồi đấy, có cần tớ giới thiệu bạn trai cho không?"

"Không cần đâu...... Tiểu tử Thường Hạo sắp trở lại, chuyện của tớ với hắn còn chưa giải quyết xong đâu......" Nghĩ đến Thường Hạo, trong lòng Cố Niệm lại căng thẳng, Thường Hạo là thanh mai trúc mã của cô, từ nhỏ đã ở bên nhau, cô giúp các nữ sinh khác đưa thư tình cho Thường Hạo, hắn cũng giúp cô theo đuổi nam sinh, quan hệ rất thân thiết, ở sinh nhật Thường Hạo ba tháng trước, thế nhưng hai người lại say rượu lăn lộn trên giường.

Nhớ tới chuyện cũ, Cố Niệm vỗ trán, thầm than chính mình không biết xấu hổ, đến anh em tốt cũng xuống tay được.

"Ha ha ~ hắn sắp quay về, cậu đã nghĩ xem đối mặt với hắn thế nào chưa? Thật ra điều kiện của Thường Hạo cũng không tệ, hai người các cậu cũng biết rõ về nhau, nếu có thể ở bên nhau là chuyện mừng." Tần Tiểu Nguyệt ở bên kia di động che miệng cười.

"Đừng chế nhạo tớ, tớ còn chưa biết đối mặt với hắn thế nào đây, thôi không nói nữa, tớ làm việc đây, hôm nay tổng giám ở đây, nếu bị bắt được đang làm việc riêng, tớ sẽ rất thảm." Cố Niệm buông di động, mở máy tính bắt đầu làm việc.

Sau đó suy nghĩ lại bay xa, hôm đó say rượu nên mất hết lý trí, hôm sau Thường Hạo lại đè cô ra một hồi, nói cái gì mà cô đã chiếm thân thể xử nam của hắn thì phải phụ trách. Mới vừa khai trai, thể lực người đàn ông tốt đến mức làm cho người ta căm phẫn, khiến cho Cố Niệm mấy ngày đều không xuống được giường, cơm cũng đều là do Thường Hạo đút cho cô, nhớ tới liền khó chịu, à không, bứt rứt mới đúng.

Sau đó Thường Hạo nhận được tin bà nội hắn ở nước ngoài bệnh tình nguy kịch, vội vàng xuất ngoại. Khi hắn còn nhỏ đều là bà nội nuôi lớn, đến khi học tiểu học thì hắn về nước, trở thành hàng xóm của Cố Niệm, lúc đầu tiếng Trung lắp bắp, đều do cô dạy hắn nói trôi chảy.

Mấy ngày trước hắn gọi điện cho Cố Niệm nói hậu sự của bà nội đã xong xuôi, cuối tuần sau trở về nước, Cố Niệm nghe vậy sợ tới mức suýt cúp điện thoại, hắn không gọi lại, nhưng Cố Niệm lại cảm giác không ổn.

Ai, thế nào lại sợ hãi như vậy, Cố Niệm che mặt.