Chương 20-1: Phiên ngoại Tống Kỳ Nhiên - Trung (H)

"A......" Hơi thở nam tính nóng bỏng bao trùm lấy cô, eo bị ôm chặt, Tống Kỳ Nhiên khao khát ôm cô vào trong ngực, thật lâu sau, anh mới buông môi cô, Cố Tưởng Tưởng đã bị hôn đến choáng váng.

"Tưởng Tưởng," Tống Kỳ Nhiên tựa vào trán cô, "Anh thích em."

Cố Tưởng Tưởng mờ mịt nhìn anh, anh lại tiếp tục nói: "Anh không nghĩ nói cho em, em còn nhỏ như vậy... Anh muốn giữ bí mật, yên lặng ở bên em, chờ em lớn lên mới cho em biết......"

Đầu óc Cố Tưởng Tưởng dần dần sáng tỏ, cô trầm mặc một lúc rồi nhỏ giọng nói: "Vậy sao lại nói cho em?"

"Bởi vì anh sợ hãi." Tống Kỳ Nhiên ấn đầu cô vào trong ngực, "Anh sợ em sẽ không bao giờ để ý đến anh, anh sợ về sau sẽ không thể gặp lại em." Một khoảng trầm mặc diễn ra, đột nhiên mũi chân Tống Kỳ Nhiên đau nhói, cô giận dữ dẫm chân anh, "Em không tin! Vừa rồi anh còn cùng chị kia từ nhà ma bước ra!"

Tống Kỳ Nhiên đau đớn nhưng cũng không buông cô ra, vòng tay khóa cô lại trong ngực, trầm giọng nói: "Tống đại ca sai rồi, anh không nên bị cô ta kéo đi, vừa rồi cô ta thổ lộ với anh, anh đã cự tuyệt, Tưởng Tưởng, anh cùng cô ta không quen thuộc đến vậy, hôm nay ở trên đường gặp phải, cô ta sống chết đòi đi theo, anh ngại với bạn học nên không tiện từ chối —— nhưng về sau sẽ không, về sau tuyệt đối sẽ không cho người khác cơ hội, Tưởng Tưởng tha thứ cho Tống đại ca được không?"

Cố Tưởng Tưởng chôn mặt ở trong lòng anh, lúc sau mới buồn buồn nói: "Anh thích cái gì ở em?"

"Anh..." Tống Kỳ Nhiên nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng hôn đầu cô, "Anh cũng không biết, anh cảm thấy cái gì của em anh cũng thích, cũng làm cho anh động tâm..." Cố Tưởng Tưởng nhịn không được phì cười, "Ngốc quá!"

Tống Kỳ Nhiên cũng cười: "Đúng vậy, anh cũng cảm thấy anh ngốc, cho nên mới chọc em tức giận, để em chịu ủy khuất, đều là anh sai, Tưởng Tưởng tha thứ cho anh được không?"

Cố Tưởng Tưởng ngửi mùi xà phòng trên người anh, cái đầu nhỏ cọ cọ: "Vậy anh cũng phải có chút thành ý chứ!"

"Cái gì thành ý? Tưởng Tưởng em nói đi, anh nhất định làm được!" Tống Kỳ Nhiên mừng rỡ hỏi, chỉ cần cô gái nhỏ của anh tha thứ cho anh, muốn anh làm cái gì cũng được, trời mới biết vừa rồi cô bỏ chạy, trong nháy mắt anh cảm tưởng như trời sụp xuống.

Cố Tưởng Tưởng chôn mặt trong ngực anh, con ngươi xoay tít, chuyển động: "Tối nay anh ở cùng em nha ~"

Tống Kỳ Nhiên cảm thấy mình đang nghe lầm: "Em nói cái gì?"

Cố Tưởng Tưởng ngẩng đầu giảo hoạt nhìn anh: "Tối nay anh ở cùng em nha ~~"

"Cái... Không được, Tưởng Tưởng em còn quá nhỏ..."

Lời còn chưa dứt, Cố Tưởng Tưởng đã cắn một phát vào ngực anh, nghiến răng, hung dữ nói: "Anh nghĩ bậy cái gì vậy!? Hôm nay mẹ với ba em đi công tác, tối nay anh sang nấu cơm cho em ăn!"

"Chuyện này, như vậy à, tốt tốt không thành vấn đề!" Tống Kỳ Nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong lòng mơ hồ có một tia mất mát, mất mát cái gì đâu? Chỉ có chính anh biết ~

Hóa giải hiểu lầm, hai người thân mật đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, tay nghề của Tống Kỳ Nhiên khá tốt, anh làm mấy món ăn sở trường, cô cũng ăn xong rồi, sau đó cô lôi Tống Kỳ Nhiên đi phòng sách xem phim, sau đó cô đột nhiên hỏi, "Tống đại ca ~ anh thích em từ bao giờ vậy?"

Tống Kỳ Nhiên thiếu chút nữa sặc nước miếng, khụ một tiếng, mất tự nhiên nói: "Ừm... Đại khái là nửa tháng trước..."

"A ~~ thì ra anh tới không bao lâu thì đã mơ ước đến em rồi——" Cố Tưởng Tưởng nói những lời này lại khiến Tống Kỳ Nhiên sặc thêm lần nữa, hơi đỏ mặt.

"Vậy sao đột nhiên anh lại vừa ý em chứ?" Cố Tưởng Tưởng nâng má hỏi, Tống Kỳ Nhiên dở khóc dở cười, sao lòng hiếu kỳ của nha đầu này lại lớn đến vậy? Không phải các cô gái đều sẽ thẹn thùng sao? Cô còn hỏi thế này, chính mình là một người đàn ông so với một cô gái còn ngượng ngùng như vậy. Vì thế anh hiếm khi nổi lên ý xấu, quay đầu nghiêm nghị nói, "Bởi vì em luôn dựa vào anh, dùng ngực cọ vào cánh tay anh, cọ vài lần thì bị em cọ ra tình cảm."

Cố Tưởng Tưởng trừng mắt lên, vốn dĩ cô định trêu chọc anh một chút, kết quả anh lại nói ra những lời vô sỉ như vậy!?

"Anh! Anh anh anh!! Anh thế nào, anh thế nào lại không biết xấu hổ!!!" Sắc mặt cô đỏ bừng, lắp bắp mắng anh.

"Anh còn có thể không biết xấu hổ hơn nữa." Tống Kỳ Nhiên với tay ôm eo cô, giam cầm trong ngực, nhéo cằm cô hôn xuống. Lưỡi anh câu lấy cái lưỡi nhỏ không ngừng trêu chọc, ngậm lấy cánh môi kiều nộn của cô ma sát, Tống Kỳ Nhiên giống như người đã khát lâu tìm được nguồn nước, tham lam hút lấy mật hoa trong miệng cô, chỉ nghĩ cứ như vậy mà hôn, cho đến thiên hoang địa lão.

Trong cổ họng cô phát ra tiếng "ưm", cánh tay bên hông càng chặt hơn, người nọ môi nóng như lửa, nhấn chìm cô từng chút một, trước kia cô chưa bao giờ biết thì ra hôn môi lại tuyệt vời, say mê đến thế, cô cảm thấy mình như lá cây nho nhỏ, bị ngọn lửa hừng hực của Tống Kỳ Nhiên thiêu đốt, cắn nuốt không còn một mảnh.

Không biết qua bao lâu, Tống Kỳ Nhiên cũng buông môi cô ra, thở hổn hển ôm cô vào trong ngực, Cố Tưởng Tưởng choáng váng một lúc mới hồi phục lại tinh thần, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thì ra hôn môi còn thoải mái như vậy... Trước kia xem TV cảm thấy hai người trao đổi nước miếng có chút ghê tởm, chính mình thử mới biết trong đó có tư vị một lời khó nói hết...

~~~~~~~

May: Ta nói, mấy cái phiên ngoại này siêu dài luôn T.T