Chương 19-3

Ngày đó đi công viên, Cố Tưởng Tưởng mặc một cái áo thun chiết eo, bên dưới là chiếc quần short denim màu hồng, đi một đôi xăng-đan đế bằng quai chéo, đội mũ rồi đeo balo vui vẻ chạy ra cửa. Tới cổng công viên, Tống Kỳ Nhiên còn chưa đến, cô chạy đến bóng cây ngồi đợi vài phút, thấy anh xa xa lại gần, đang muốn nhào lên, cô đột nhiên thấy bên cạnh anh xuất hiện một nữ sinh cao gầy, liền ngừng chân.

"Tưởng Tưởng, xin lỗi, đợi lâu chưa? Vừa rồi trên đường, anh gặp bạn học, cô ấy cũng muốn đến công viên giải trí, nên cùng nhau đến." Tống Kỳ Nhiên xin lỗi giải thích với Cố Tưởng Tưởng. Nữ sinh bên cạnh thoải mái hào phóng vươn tay với Cố Tưởng Tưởng: "Xin chào em gái nhỏ, chị là bạn học của Tống Kỳ Nhiên, chị tên là Vương Nguyệt, em gọi chị là chị Nguyệt là được."

Tầm mắt của Cố Tưởng Tưởng dừng lại ở hai người, lúc sau mới chậm rì rì vươn tay bắt lấy tay Vương Nguyệt: "Chị Vương ——"

Vương Nguyệt đi mua vé xong quay lại, thì nghe thấy Tống Kỳ Nhiên đang hỏi Cố Tưởng Tưởng muốn chơi trò gì, Cố Tưởng Tưởng còn chưa kịp trả lời, Vương Nguyệt liền nói, "Chúng ta chơi Bánh xe tốc độ trước đi!" Cố Tưởng Tưởng dừng lại, không mở miệng nữa. Tống Kỳ Nhiên thấy Cố Tưởng Tưởng không phản đối, dẫn theo hai người đến Bánh xe tốc độ xếp hàng, vừa mới lên Tống Kỳ Nhiên đỡ Cố Tưởng Tưởng ngồi vào chỗ, còn mình chưa kịp vào đã bị Vương Nguyệt giành trước một bước ngồi xuống, cô ta cười hì hì nói với anh: "Con gái bọn mình ngồi với nhau là được rồi, cậu ngồi đằng sau đi!"

Trong suốt hành trình ngồi bánh xe tốc độ, Vương Nguyệt thét chói tai còn Cố Tưởng Tưởng lại không kêu một tiếng. Xuống khỏi trò chơi, Vương Nguyệt luôn vỗ ngực, thở dốc không ngừng kêu kí©h thí©ɧ, Cố Tưởng Tưởng cái gì cũng chưa nói ném xuống một câu rồi chạy vào WC.

Sau khi ở WC nôn một hồi, cô mới hồi lại, thật ra cô không thích trò chơi kia chút nào, nhưng lại không muốn nhìn Tống Kỳ Nhiên và Vương Nguyệt đơn độc chơi, mới chống đỡ ngồi lên, không nghĩ tới lại chịu không nổi, vừa rồi nếu chậm một bước sẽ nôn ra bên ngoài. Ăn miếng kẹo cao su súc miệng, Cố Tưởng Tưởng chậm chạp đi ra ngoài, còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng Vương Nguyệt hô to: "Tưởng Tưởng, sao em lại lâu vậy, không phải bị tiêu chảy đấy chứ? Nhanh lên chúng ta chơi trò tiếp theo!" Cố Tưởng Tưởng hung hăng trừng mắt nhìn Vương Nguyệt, nhưng cô ta đã quay đầu đi hướng khác.

Cũng may mấy trò chơi tiếp theo tương đối nhẹ nhàng, nhưng Vương Nguyệt luôn xen vào giữa cô và Tống Kỳ Nhiên, khi hai người nọ nói chuyện cô ta lập tức nhảy vào, làm vài lần Cố Tưởng Tưởng muốn mở miệng mà không được, chán chường đi theo phía sau. Tống Kỳ Nhiên vài lần muốn cùng Cố Tưởng Tưởng đi cùng nhau, Vương Nguyệt lại tìm anh nói chuyện, kêu anh xem nọ xem kia, nhiều lúc anh cũng không kiên nhẫn, đang muốn giữ chặt cánh tay Cố Tưởng Tưởng kéo cô lại gần, liền nghe thấy Vương Nguyệt hô to gọi nhỏ nói: "Là nhà ma! Chúng ta đi nhà ma đi!"

Tống Kỳ Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tưởng Tưởng: "Muốn chơi cái này sao?" Cố Tưởng Tưởng nhìn, gật đầu, Tống Kỳ Nhiên xoa nhẹ đầu cô rồi đi qua xếp hàng. Lúc này Vương Nguyệt cúi xuống, nhỏ giọng nói với Cố Tưởng Tưởng: "Tưởng Tưởng, em giúp chị cái này, chốc nữa vào nhà ma, em đi một mình nha, để chị với Tống đại ca ở cùng một chỗ được không?"

Cố Tưởng Tưởng ngẩng đầu nhìn cô ta: "Vì cái gì?"

Vương Nguyệt hơi đỏ mặt: "Khụ, kia gì, không rõ ràng sao, chị có ý với Tống đại ca... Em gái ngoan, tạo cơ hội cho bọn chị đi?"

Cố Tưởng Tưởng nhìn chằm chằm cô ta một lúc, nhìn đến mức cô ta không được tự nhiên mới mở miệng nói: "Được thôi."

"Tưởng Tưởng, em thật tốt!" Vương Nguyệt cao hứng ôm hôn cô.

Vào nhà ma, ba người song song đi trước, tuy ngay từ đầu vào đều không thể nào dọa người, nhưng Tống Kỳ Nhiên vẫn gắt gao dắt lấy tay Cố Tưởng Tưởng không buông. Đi mấy vòng, đột nhiên có vật từ giữa hai người nhảy ra, lộ ra một mặt quỷ kêu thảm thiết, Vương Nguyệt sợ tới mức hô lên một tiếng rồi ôm lấy cánh tay Tống Kỳ Nhiên, Cố Tưởng Tưởng với anh cũng bởi vì mặt quỷ kia mà tách tay nhau ra, lúc này mặt quỷ làm bộ muốn nhào vào Vương Nguyệt, thấy vậy cô ta bèn lôi Tống Kỳ Nhiên chạy về phía trước, anh chưa kịp phản ứng đã bị cô ta kéo ra một khoảng cách khá xa, Cố Tưởng Tưởng đứng ở xa nhìn bóng dáng bọn họ vài giây mới xoay người rẽ một hướng khác.

Vương Nguyệt bên này lôi kéo Tống Kỳ Nhiên đi qua mấy vòng, anh không thể nhịn được nữa thoát khỏi cô ta: "Được rồi đừng chạy nữa, nó cũng không đuổi đến đây, tôi phải về tìm Tưởng Tưởng." Vương Nguyệt thấy vậy giữ chặt anh, "Tống Kỳ Nhiên, tớ sợ."

Tống Kỳ Nhiên nhìn cô ta một cái, trong bóng đêm loáng thoáng có thể thấy biểu tình kinh sợ của cô ta, nhịn nhẫn nói: "Tưởng Tưởng vẫn còn nhỏ, càng sợ hơn, cậu ở đây chờ tôi, chốc nữa tôi mang em ấy tới tìm cậu." Vương Nguyệt không buông tay, sốt ruột nói: "Sẽ không, em ấy sẽ không sợ hãi!"

Tống Kỳ Nhiên kinh ngạc nhìn về phía cô ta: "Sao cậu lại biết như vậy?"

Vương Nguyệt cắn môi: "Em ấy, em ấy cố ý để hai chúng ta lại..."

"Có ý gì?" Tống Kỳ Nhiên nhíu mày.

"Tống, Tống Kỳ nhiên, tớ... Tớ thích cậu!" Vương Nguyệt nhắm hai mắt nói ra.

Tống Kỳ Nhiên ngẩn người, ngay sau đó nói: "Chuyện này cùng với việc em ấy lạc chúng ta có liên quan gì?"

Vương Nguyệt dậm chân một cái, người này sao lại không hiểu tình huống gì hết vậy? "Lúc mới vào tớ có nói với em ấy, chúng ta cố ý đi lạc, em ấy tạo cơ hội để chúng ra ở cùng một chỗ......"

"Cậu nói cái gì!?" Tống Kỳ Nhiên phẫn nộ, "Em ấy còn nhỏ như vậy, ở bên trong này rất sợ hãi! Sao cậu lại có thể nghĩ ra chủ ý như vậy!?" Ngay sau đó chạy nhanh đi tìm.

"Tống Kỳ Nhiên cậu!" Vương Nguyệt ủy khuất không thôi, lại không cam lòng, chỉ khẽ cắn môi đi theo.

Cố Tưởng Tưởng bên này bình tĩnh mà đạp một cái vào con quỷ đang dọa người, còn túm lấy mũi của một mụ phù thủy, dùng mũi cứng như vũ khí đấm từng người một, bình an mà chạy ra khỏi nhà ma, nhìn thấy thời gian còn sớm, cô bèn chạy đi mua kem ăn.

Tống Kỳ Nhiên ở bên trong tìm vài vòng cũng chưa tìm được người, anh thở hồng hộc, mồ hôi đầy đầu chạy ra muốn báo cho nhân viên công tác hỗ trợ tìm người, liền thấy Cố Tưởng Tưởng đang vui vẻ, thoải mái ngồi ăn kem. Trái tim anh lúc này mới buông xuống, thở thật mạnh, ngữ khí nặng nề đuổi Vương Nguyệt đi, anh nhanh chóng đi đến bên người cô ngồi xuống, "Tưởng Tưởng, vừa rồi làm anh sợ muốn chết, sao em lại chạy loạn như vậy?"

Cố Tưởng Tưởng xê dịch xa ra, thanh âm nghe không ra cảm xúc: "Sao lại chạy loạn chứ, không phải là em đang tạo cơ hội cho hai người sao?"

"Tạo cơ hội cái gì?" Tống Kỳ Nhiên bất đắc dĩ nói, "Đừng nghe cô ta nói hươu nói vượn, vừa rồi anh đuổi cô ta đi rồi." Sau đó xoa nhẹ đầu cô, "Em còn muốn chơi cái gì? Tống đại ca dẫn em đi..."

"Đừng chạm vào em!" Cố Tưởng Tưởng nghiêng đầu một bên né tránh tay anh, trên mặt đầy ghét bỏ, "Đừng dùng bàn tay đã chạm qua người con gái khác để chạm vào em."

Tống Kỳ Nhiên ngơ ngẩn, thật lâu mới nói: "Tưởng Tưởng, em nói cái gì vậy... Anh không chạm vào cô ta..."

Cố Tưởng Tưởng đứng dậy, đi về phía trước, Tống Kỳ Nhiên chạy nhanh theo sau lôi kéo cô: "Tưởng Tưởng, em làm sao vậy? Tống đại ca làm sai chỗ nào?"

Cố Tưởng Tưởng muốn tránh thoát mà không được, tức giận hô to: "Bảo mang em đi chơi lại mang người xa lạ tới! Em không thích mấy trò chơi đó cũng muốn em đi chơi! Một đường cùng cái nữ nhân nhão nhão dính dính! Em nhìn thấy ghê tởm! Anh buông em ra!!! Em chán ghét anh!!! Về sau không cần anh làm gia sư cho em nữa!! Không bao giờ muốn anh tới nhà của em!!!" Một bên gào thét một bên nước mắt rơi xuống.

Tống Kỳ Nhiên sững sờ, tay không tự giác buông ra, Cố Tưởng Tưởng lập tức chạy về hướng rừng cây nhỏ bên cạnh, sau khi Tống Kỳ Nhiên phản ứng lại liền chạy nhanh đuổi theo. Vào rừng cây nhỏ không tới vài bước cô đã bị anh bắt được, anh từ phía sau ôm lấy cô bế lên, Cố Tưởng Tưởng liều mạng đá chân véo tay anh, "Anh làm gì!? Buông em ra! Buông em ra!!"

Vừa rồi nghe thấy cô nói chán ghét anh, không muốn anh làm gia sư cho cô, nội tâm anh cảm thấy sợ hãi tột độ, cô gái nhỏ của anh không cần anh, về sau sẽ không còn được gặp lại cô, cô vẫn còn chưa lớn, anh còn chưa nói với cô, sao có thể trở thành người xa lạ như vậy được? Sợi dây trong đầu anh căng chặt cuối cùng cắt đứt, Tống Kỳ Nhiên kéo cơ thể Cố Tưởng Tưởng lại, cúi đầu lấp kín miệng cô.

~~~~~~

May: Mấy chương dài thế này edit mệt ghê hiuhiu T.T