Chương 18: Không vì cái gì

"Tưởng Tưởng, đã lâu không thấy."

Âm thanh này run rẩy, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, so với trong trí nhớ của cô nó trầm thấp một chút.

Cố Tưởng Tưởng ngẩng đầu, mặt không thay đổi nói: "Thầy Tống, đã lâu không gặp."

"Kỳ Nhiên, hai người quen biết sao?" Tổng giám đốc tò mò hỏi.

"Vâng." Tống Kỳ nhiên gật đầu, "Đây là Cố Tưởng Tưởng, trước kia cháu làm gia sư cho cô ấy."

"Ha ha thật trùng hợp, được cháu dạy kèm như vậy khó trách học sinh ưu tú thế này được chọn đến tổng công ty." Tổng giám đốc vừa lòng gật đầu.

Cố Tưởng Tưởng mặt vẫn thờ ơ: "Thầy Tống, chúng tôi đang tham quan công ty, xin phép đi trước." Sau đó cô quay sang người hướng dẫn mỉm cười: "Chị Từ, có thể tiếp tục rồi."

Tống Kỳ Nhiên nhìn đoàn người đi qua, phát hiện dáng đi của Cố Tưởng Tưởng không thích hợp, nhớ đến hai ngày trước cô bị ngã, vội vàng chạy theo giữ chặt tay cô: "Hôm đó em bị thương, đi đường không thuận tiện. Hôm nay nghỉ ngơi chút đi." Câu cuối cùng là đối với tổng giám đốc nói.

Tổng giám đốc thấy cháu trai lo lắng cho nữ nhân viên này như vậy, đảo mắt một vòng, tựa như biết cái gì, lập tức ân cần nói: "Tham quan công ty về sau tự đi cũng được, bị thương không cần miễn cưỡng. Kỳ Nhiên, cháu đưa học sinh của cháu về phòng nghỉ ngơi đi, vừa hay có thể ôn lại chuyện cũ."

Nhìn thấy chú mình cười không thấy mắt, Tống Kỳ Nhiên bất đắc dĩ, đỡ cô về phòng nghỉ.

Cố Tưởng Tưởng lơ mơ, cô còn chưa kịp nói gì cứ thế đã bị sắp xếp như vậy rồi??? Vừa vào tới phòng cô đẩy Tống Kỳ Nhiên ra, giữ khoảng cách mười bước với anh, nhàn nhạt nói: "Thầy Tống cứ đi làm việc đi, tôi nghỉ ngơi một lúc là khỏe, không làm phiền anh."

Tống Kỳ Nhiên trầm mặc, nhấc chân đi về phía cô, mở miệng nói: "Tưởng Tưởng, vì cái gì?"

Cô nhíu mày: "Cái gì vì cái gì?"

Tống Kỳ Nhiên chống tay lên tường, giam cô trong lòng, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô: "Lúc trước em nhắn một câu chia tay rồi biến mất, điện thoại kéo đen tôi, tôi đến trường tìm em phát hiện em đã chuyển trường, đến nhà em thì em chuyển nhà, mấy năm nay không có ngày nào là tôi không nhớ đến em, nhiều lần tôi hy vọng có một ngày nào đó khi bước ra cổng trường lại nhìn thấy em đứng đó chờ tôi, Tưởng Tưởng, cả kể chết tôi cũng phải làm một con ma biết rõ mọi thứ, cầu xin em nói cho tôi, vì cái gì?"

Cố Tưởng Tưởng quay đầu đi, chán ghét nói: "Vì cái gì? Không có vì cái gì? Tôi không thích anh, không muốn cùng anh ở bên nhau, tôi cảm thấy anh không đáng để tôi lãng phí thời gian."

Phòng nghỉ áp lực đè nén đến đáng sợ, Tống Kỳ Nhiên gắt gao nhấp môi không nói một lời nào, làm người ta hít thở không thông, lâu đến mức mọi giác quan của cô đều đóng băng rồi, đầu gối với mắt cá chân của cô còn đang đau nhức kia kìa, người này còn không để cô yên sao?

Cuối cùng, Tống Kỳ Nhiên mới nói: "Tôi hiểu rồi."

Sau đó, anh đứng thẳng dậy, nói với cô: "Tôi đưa em về chỗ ở, tôi sẽ nói với chú để em nghỉ vài ngày cho chân khỏi hẳn rồi hẵng đi làm."

Cố Tưởng Tưởng cảm thấy khổ sở trong lòng, anh vẫn như vậy, vẫn săn sóc chu đáo như ngày nào, cho dù hai người đã chia tay nhiều năm, cho dù vừa nãy cô nói những lời tổn thương anh, anh vẫn bình tĩnh, nhún nhường, nhưng một người như vậy tại sao lúc trước lại......

Không muốn nhớ lại những hồi ức đau thương, cô rụt rè, lễ phép nói: "Không phiền thầy Tống lo lắng, tôi đi làm là ngồi văn phòng, công tác không ảnh hưởng đến vết thương, cảm ơn anh đã quan tâm, tôi đi trước." Sau đó cô xoay người, giữ vững tư thế bình thường đi ra ngoài.

~~~~~

May: Thương anh Nhiên thế T.T