Chương 17: Đã lâu không thấy

Ở dưới tầng đuổi Thương Viễn đi, Cố Tưởng Tưởng trở về phòng, Thường Hạo cũng không trở về, có lẽ hắn về lại nhà, vừa mới về nước hẳn là có nhiều chuyện cần giải quyết.

Cô bắt đầu thu dọn hành lý, một đống đồ linh tinh chất đầy, đột nhiên cảm thấy hẳn là nên đồng ý để Thương Viễn đưa mình ra sân bay......

Đến giờ ăn tối, Thường Hạo mới gửi tin nhắn báo hôm nay không tới, có chút việc phải làm trong hai ngày, vốn dĩ cô không để ý đến hắn, nhưng nghĩ lại muốn đùa dai với hắn một chút nên trả lời "được".

Hắc hắc hắc, để xem hắn phản ứng thế nào, Cố Tưởng Tưởng lén lút nghĩ.

Thường Hạo bên này nhưng thật ra có chút ngoài ý muốn, cho rằng tiểu thanh mai sẽ giận dỗi mình, không nghĩ tới cô lại bình thường như vậy, đoán chừng là quá chột dạ, hắn thu hồi di động khẽ cười, thật ra đêm qua chính muốn trêu chọc cô, hắn chưa chuẩn bị áo mưa, nên không có ý định làm cái gì.

Ngày hôm sau, Cố Tưởng Tưởng cùng đồng nghiệp tới thành A, tổng công ty đưa bọn họ đến ký túc xá của nhân viên, đó là một khu chung cư mới.

Sau khi vào phòng được sắp xếp, cô nhìn xung quanh một vòng rồi gật đầu, tạm được, đã quét tước sạch sẽ, đồ dùng cũng tương đối mới, buổi chiều ra ngoài mua thêm bộ trải giường là xong.

Cùng đồng nghiệp ăn cơm trưa, cô mang ô rồi đeo thêm kính râm, mặc một áo vest trễ vai ngắn cùng với quần short cạp cao, đi giày xăng-̣đan cộp cộp ra bên ngoài.

Mua xong đồ, Cố Tưởng Tưởng đang chuẩn bị rời đi, liền nghe thấy được một âm thanh quen thuộc lại xa lạ: "Tưởng Tưởng?"

Cô dừng một chút, dường như nhớ tới cái gì, nhíu mày đi nhanh về phía trước, phía sau người đó vừa kêu cô vừa đuổi theo, thấy vậy cô liền chạy.

Chạy ra khỏi cửa hàng, Cố Tưởng Tưởng lạch cạch ngã trên mặt đất, cô bình thường yếu ớt là thế, lúc này lại không khóc, nhanh chóng bò dậy ngăn cản xe taxi chạy lên, chỉ nghe thấy tiếng gọi của người đó ở phía sau.

Cô trộm quay đầu lại nhìn thoáng qua, người nọ...... Cao hơn, cũng thành thục hơn nhiều so với trước kia...... Trên mặt... Giống như rất khổ sở?

Bác gái tài xế vui tươi, hớn hở nói: "Cô gái giận dỗi với bạn trai hả?"

Cố Tưởng Tưởng không vui: "Không phải bạn trai đâu ạ, chỉ là một người muốn bắt chuyện mà thôi."

"Thì ra là thế, cô gái vừa rồi cháu ngã, có muốn đến bệnh viện không?" Bác gái tài xế có lòng tốt nói.

Lúc này cô mới phát hiện đầu gối bị xước một mảng da lớn, mắt cá chân cũng có chút đau, tức khắc nước mắt liền nóng lên: "Vâng, phiền bác đưa cháu đến bệnh viện gần nhất."

Khập khiễng trở lại ký túc xá, cô lại khóc nằm phịch lên sô pha, vậy là một tháng tới cô không thể mặc váy hay quần ngắn được, cô che mặt khóc.

Bữa tối ăn bát mỳ đối phó, cô nâng chân ngồi ở bồn cầu tắm rửa, mấy ngày nay miệng vết thương không thể dính nước, điều này thực sự rất bất tiện. Tức giận mà lăn lộn qua lại, đều do tên khốn kia, nhiều năm không gặp như vậy, vừa gặp đã xui xẻo, cô nhịn không được nghĩ, nhiều năm như vậy, giờ hẳn là anh đã 30 rồi.... Cũng không biết đã kết hôn chưa, dù sao...... Khẳng định là anh gặp gỡ rất nhiều bạn gái, một người đào hoa như vậy mà......

Nghĩ vậy cô lại tức giận, con người xấu tính, xui xẻo, không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!

Ở ký túc xá hai ngày, Thường Hạo có gọi điện thoại hỏi thăm cô như thế nào, cô đương nhiên có ý xấu mà nói ăn ngủ rất tốt, tuy rằng Thường Hạo cảm giác có chút không đúng, nhưng bất đắc dĩ mình còn có việc, chỉ có thể nói với cô xong việc rồi dẫn cô đi chơi, Cố Tưởng Tưởng cười híp mắt đáp ứng.

Hắc hắc hắc, chờ hắn xong việc cũng vô ích, cô vui sướиɠ khi người gặp họa.

Ba ngày qua đi, phải đến công ty chính thức báo danh, cô chọn một váy dài để che đi vết thương, đi chậm một chút cũng không đến mức khập khiễng. Cùng các đồng nghiệp đi tới tổng công ty, được dẫn đi thăm quan, nhìn thấy tòa nhà hai tầng, cô cảm thấy đầu gối có chút đau, đi đường càng ngày càng mất tự nhiên, nhưng không có biện pháp, hôm nay là ngày đầu tiên báo danh, dù cho thế nào cũng phải cắn răng chống đỡ.

Đối diện là một nhóm người, người hướng dẫn bọn họ cùng đồng nghiệp lập tức cung kính nói: "Tổng giám đốc."

Thì ra là tổng giám đốc, mấy người lập tức đi theo.

Tổng giám đốc gật đầu: "Đây là?"

"Là nhân viên công ty con ở thành C điều tới để quan sát học tập."

"À." Tổng giám đốc quay đầu nói với người bên cạnh: "Kỳ Nhiên à, con xem, hàng năm chú đều cử những nhân viên ưu tú ở các chi nhánh, công ty con đến trụ sở chính để tiến hành quan sát học tập, bồi dưỡng nhân tài."

Nghe thấy tổng giám đốc kêu lên cái tên kia, Cố Tưởng Tưởng liền cảm thấy không ổn, dứt khoát rúc vào trong đám đông, cúi đầu xuống.

Sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở trước mặt cô: "Tưởng Tưởng, đã lâu không thấy."

~~~

Ấn sao ủng hộ May nhaaaa