Nếu là hội thư hữu vậy khẳng định phải giao lưu sách vở, minh tinh như Thời Chi tới nơi này chính là cầm đoạn ngắn đã chuẩn bị tốt lên sân khấu đọc là được, Tuyền ca liền chuẩn bị trước cho Thời Chi vài quyển sách, mặc cho cô chọn lựa.
Thời Chi mơ hồ đáp một tiếng, ánh mắt một lần nữa đặt ở trên sân khấu, "Hắn biết mình đọc cái gì không?"
“Cảm giác như khán giả đang ngủ".
Tuyền ca cũng theo lời Thời Chi mà nhìn sang bên kia.
Trên sân khấu là một nam minh tinh mà thời gian trước tham gia một bộ phim bom tấn nào đó, nam minh tinh ở trong độ tuổi không tính là nhỏ, lăn lộn lâu như vậy cũng chỉ mới thời gian trước không lâu mới có chút danh tiếng, anh đang đọc một quyển tác phẩm rất tối nghĩa.
Có thể nhìn ra khán giả dưới sân khấu đã rất cố gắng nghe, nhưng mí mắt vẫn không khống chế được đánh nhau trên dưới, có người còn lén lút ngáp.
Đừng sợ. "Tuyền ca cho rằng Thời Chi lo lắng lát nữa không thể truyền đạt đến những người còn lại, Thời Chi trong mắt Tuyền ca vẫn là nghệ sĩ tranh cường háo thắng, tuy rằng gần đây dường như có chút không giống lắm, nhưng ấn tượng lâu dài không phải nhất thời có thể thay đổi.
"Tôi cho em chọn sách càng khó nghe hiểu càng tốt, em chỉ cần đọc bình thường thì khẳng định sẽ gây được ấn tượng tốt thôi!"
Ánh mắt Tuyền ca lóe lên ánh sáng, Thời Chi: "..." Cảm ơn anh nha.
Nàng vốn dự định dựa theo Tuyền ca an bài, ngoan ngoãn đọc cho xong, nhưng đột nhiên Thời Chi đổi chủ ý.
Có thể là do thận nướng mang đến cảm hứng, có thể là cảm thấy làm như vậy càng vui vẻ, Thời Chi nói với Tuyền ca.
Tôi muốn làm một cái gì đó khác, để mọi người cũng tỉnh táo theo.
Tuyền ca:???
……
"Cảm tạ Vương Kha lão sư chia sẻ sách hay, mọi người học xong chưa?"
MC đem microphone dưới đài lắc lư một cái, khán giả mặt mũi đều tràn đầy men giấc nồng như thể được tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa.
"Vương Kha lão sư vất vả rồi, mời đến bên khu phỏng vấn tiếp nhận phỏng vấn, hiện tại cho mời diễn viên Thời Chi lên sân khấu..."
Không hổ là người dẫn chương trình chuyên nghiệp, nói dối mặt không biến sắc, giới thiệu nghệ sĩ tai tiếng thì cảm xúc vẫn dâng trào như thường.
Ngược lại khán giả dưới đài nghe được tên Thời Chi, có chút xôn xao.
“Thời Chi, sao cô ấy cũng tới đây?”
“Chắc là công ty sắp xếp, muốn tẩy trắng thôi.”
"Chậc, Thời Chi đẹp qua, tôi như thế nào cảm thấy so với video ảnh chụp còn muốn đẹp hơn, Thang Vân Linh cũng vậy nhỉ?"
“Suỵt, đừng nói nữa.”
Có người đang thảo luận về nhan sắc của Thời Chi và Thang Vân Linh, nhưng bị bạn bè cắt ngang, ai biết bên cạnh có fan của Thang Vân Linh hay không. Mặt khác cũng là Thời Chi đã ngồi xuống, sắp bắt đầu rồi.
Khán giả hội thư hữu đối với Thời Chi tuy rằng lệ khí không lớn, ít nhiều vẫn có người nhìn cô không thuận mắt, nhưng đối với nhan sắc của Thời Chi tất cả mọi người đều không phủ nhận.
Mặc váy trắng, cực kỳ giống mối tình đầu thời thanh xuân, tuy rằng tất cả mọi người đều có tình đầu, cũng không ai có mối tình đầu đẹp mắt đến vậy.
Thời Chi nhẹ nhàng ngồi vào ghế gỗ dài ở giữa sân khấu, cô đặt quán sách ở đầu gối, thần thái hoàn hảo, giây phút này phải nói là động lòng người.
Kỳ thật hội thư hữu hoạt động đến lúc này, bị nhét vào đại lượng thâm ảo tri thức, người xem cũng đã mệt mỏi, có sự xuất hiện của mỹ nhân như Thời Chi làm khán giả thêm đôi phần phấn chấn.
Thời Chi chăm chú nhìn sách trên đầu gối, ngón tay thon dài trắng nõn ngăn trở trang sách, phòng ngừa trang sách lật, môi đỏ mọng khẽ mở.
Thanh âm của nàng cũng xứng đôi với khuôn mặt này, thanh tuyến lại ôn nhu, đọc lên cũng mang theo tiết tấu, loại hưởng thụ nghe nhìn này có thể làm cho người ta tạm quên luôn nội dung của sách.
Chỉ nghe cô đọc đến:
"Một năm bốn mùa đều là mùa tốt nhất để ăn canh, bất quá thu đông là thời khắc tốt nhất để ăn ngó sen, khao một nhà già trẻ một nồi canh củ sen hầm sườn nóng hổi tươi ngon thì không thể tốt hơn... Chọn củ sen thô ngắn, củ sen như vậy độ chín cao, vị vừa giòn vừa ngon, sườn rửa sạch cho nước lạnh đun sôi, thêm gia vị khử tanh..."