Trần Tiên Bối lui lại một bước.
Cô bỏ qua lời của người đàn ông kia, bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh, lúc này cô mới phát hiện ra trang viên này không thích hợp.
Cô giơ tay ra, không cảm nhận được có gió, thậm chí một ngọn cây cọng cỏ ở nơi cũng đứng im bất động, còn có trên cột thì hiện ra chữ, nơi này đã vượt qua phạm trù lý giải của khoa học. Cô nhớ tới đã từng đọc qua một cuốn tiểu thuyết, trong tiểu thuyết nữ chính cũng có một không gian tùy thân rất thần kỳ, cô ấy có thể tự do ra vào, bên trong còn có vật thần kỳ như linh tuyền, chẳng lẽ cô cũng cùng cảnh ngộ, cô cũng có một không gian?
Cô cố gắng nhớ lại tình tiết trong tiểu thuyết, trong tiểu thuyết dường như không có miêu tả nữ chính có một không gian.
Cái này thật kỳ quái.
Người đàn ông nhìn Trần Tiên Bối im lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì, lông mày xinh đẹp rất nặng nề.
Trong lòng của anh không khỏi có hơi hồi hộp, có một loại dự cảm không lành.
Người trước mắt này đúng là chủ nhân không gian này, có phải là có thù với anh hoặc Phong gia không, cho nên mới cố ý nhốt anh ở chỗ này. Anh đã ở đây kêu trời kêu đất mấy ngày, cũng may tố chất tâm lý của anh tốt, nếu không phải anh kiên cường như vậy, nói không chừng đã điên rồi. Anh ở đây đã tìm hiểu rồi, nên anh đã biết rõ nơi này tuyệt đối không phải ảo ảnh, nơi này thoát khỏi sự lý giải của khoa học.
Ánh mắt của anh dần dần ngưng lại.
Lớn gan suy đoán, nói không chừng người trước mắt này nhìn rất ôn nhu, dáng dấp cũng rất đẹp, căn bản cũng không phải là người.
Anh đây đã tạo nghiệt gì a, bị yêu tinh để mắt tới? Còn bị nhốt vào, trong lúc này anh đã suy nghĩ rất nhiều, bây giờ trong đầu anh hiện lên Liêu Trai Chí Dị lúc hồi nhỏ anh đã đọc, yêu tinh này giống như nữ quỷ, nhìn trúng phong thái xuất chúng của anh, bởi vậy vừa gặp đã cảm mến, nhìn trúng anh nên mới nhốt anh ở trong không gian này. . .
Nghĩ đến việc mình sẽ bị cô hút khô nhân khí, cuối cùng sẽ chết rất thảm, hoặc là bị nhốt ở chỗ này cả một đời.
Anh nhắm hai mắt lại.
Lại lần nữa mở mắt ra, anh nói khẽ
"Kỳ thật dáng dấp của tôi rất xấu."
Anh cũng không phải đạo sĩ, trên tay chỉ cầm một cái cuốc, dù cách cô rất gần, nhưng tay lại không thể nhấc lên.
Lui lại vạn bước, coi như trong tay anh có cuốc, anh cũng không dám liều mạng với cô.
Có phần thắng hay không tạm thời gạt qua một bên, nữ yêu tinh này mà biến thành bộ dáng nũng nịu dịu dàng, khẳng định là sẽ nhìn thấu bản chất của đàn ông, đó là rất khó ra tay độc ác với phụ nữ.
Điều không phù hợp chính là, anh sẽ khộng hoàn toàn ra tay với phụ nữ, cho dù người trước mắt này không phải là người, chỉ cần cô là phụ nữ, anh sẽ không đánh, nếu truyền đi sau này anh còn làm đàn ông kiểu gì? ? ?
Phong thiếu sẽ chỉ đánh đàn ông, đây là nguyên tắc làm người của anh.
Cho nên, anh chỉ có thể động não, hiểu nó bằng lý trí và hành động bằng cảm xúc, đây mới là chính là đường lối chính xác.
Trần Tiên Bối kinh ngạc nhìn anh.
Một giây trước khí phách còn hùng dũng hiên ngang, mỗi một tế bào của người đàn ông đều viết "Đánh", nhưng một giây sau ngữ khí lại nhẹ đến không thể nhẹ hơn.
Còn câu nói này của anh là ý gì, anh rất xấu?
Cô không phải là một người nhìn vẻ bề ngoài, nhưng cũng phải thừa nhận trong cuộc sống hiện tại, cô chưa từng nhìn thấy ai có ngoại hình đẹp cùng có sức chịu đựng hơn anh.
"Nơi mà tôi sống, tôi là người quái dị." Anh lại thành khẩn nói "Tôi lại thuộc về kiểu không ai muốn, cô không sợ bị chê cười, năm nay tôi hai mươi lăm tuổi, vẫn là một người độc thân, khả năng cô không hiểu ý kia là gì, chính là tôi năm nay hai mươi lăm năm tuổi rồi nhưng vẫn chưa có bạn gái, bởi vì không ai để ý tới tôi, phụ nữ đều chê tôi xấu."
Anh thấy Trần Tiên Bối chỉ lẳng lặng nhìn anh, quyết định nói ra: "Tôi là con trai."
Chắc không cần anh ám chỉ nhiều?
Đường đường chính chính là con trai, là người con trai hai mươi bốn tuổi.
Ai mà không biết, nướ© ŧıểυ của con trai có thể trừ tà.
Trần Tiên Bối: "?"
Cái này người sao lại phát điên!
Còn nói cái gì vậy! Cô đã hai mươi ba tuổi, trước kia không có người nào ở trước mặt cô nói loại lời này.
Trên khuôn mặt đỏ ửng, vừa thẹn vừa xấu hổ.
Vừa muốn nói cho anh, nhưng cô nghĩ lại, chắc anh bị nhốt ở đây rất lâu đi.
Từ cái góc độ này mà ngẫm lại, nếu như cô gặp phải loại chuyện này, khả năng cô sẽ không biểu hiện được tốt hơn anh.
"Anh làm sao rồi?" Cô hỏi anh.
Sau khi anh nghe xong, nội tâm sinh ra vẻ không thể thương được, anh đã nói rõ ràng như thế, xem ra phim truyền hình đều là lừa người, cô căn bản không có sợ nướ© ŧıểυ của con trai.
Hắn hoài nghi, nếu cô mà ra tay có thể đánh vỡ nát đầu chó của anh.
"Tiên nữ, là như thế này." Anh khẽ cắn môi "Tôi nói nơi tôi sống thì tôi là xấu nhất, còn nhiều nhiều người đẹp trai hơn tôi, cao hơn tôi, còn mạnh hơn tôi, cô thả tôi ra đi, tôi sẽ thay cho cô một người đẹp trai khác vào đây."
"?" Trên mặt Trần Tiên Bối xấu hổ cùng giận dữ "Anh đừng nói hươu nói vượn nữa, cuốc tôi đã mang đến cho anh."
"Tôi muốn cuốc để làm cái gì?" Anh cũng có chút buồn bực, nhưng vẫn miễn cưỡng kìm nén lại, như vậy nên biểu cảm nhìn rất bất đắc dĩ.
"Không phải anh muốn tôi mang nó vào sao?" Trần Tiên Bối cũng nghi hoặc.
Mẹ nó!
Anh giận.
Anh không đành lòng!
Nếu trên đầu anh có một cây đao, điều đầu tiên là anh sẽ làm thịt chính mình!
"A. Tôi quên mất. Tiên nữ, thật xin lỗi."
Trần Tiên Bối càng cảm thấy không hiểu, nơi đúng là trong không gian, nhưng cô có phải là chủ nhân ở đây không, trên cây cột viết, cô còn có thể ở chỗ này hơn một giờ, nên cô đã đi dạo bốn phía, liệu có phát hiện ra điều gì huyền bí trong không gian này không.
Cô không để ý tới anh.
Quay người đi ra khỏi đình.
"Này!"
Anh không thể tin, không thể tin được điều mà con mắt mình nhìn thấy, anh sống nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy ai khinh mạn anh như thế này đâu.
Trần Tiên Bối nghe thấy tiếng quay đầu lại, nhìn về phía anh.
Anh lấy lại tinh thần, chỉ muốn đánh mình một bàn tay, dám cùng nữ quỷ yêu tinh này khiêu chiến sao.
Không đợi anh cúi đầu cao ngạo xuống, cô thấy anh không nói lời nào, liền quay người rời đi.
Nội tâm của anh nghĩ: Khí chất cô ta rất cao.
Trong đầu vừa nghĩ, anh đã lắc lắc đầu, anh đây là mắc hội chứng Stockholm rồi sao, một động tác nhỏ này của cô, lại có làm anh có cảm xúc, đây chính là bị PUA
bước đầu tiên a!
《Stockholm: là hội chứng kẻ bị bắt cóc sẽ nảy sinh tình cảm với người bắt cóc》 [PUA: bị người ta dụ dỗ, lừa dối tình cảm] Quá nguy hiểm.
Anh chuẩn bị đuổi theo, vừa vặn đi ngang qua cái cuốc bị cô tiện tay ném ở một bên, anh dừng lại một chút, muốn cầm lên, nhưng cuối cùng lại bị phong thái thân sĩ của mình đánh tan bại, nên đành phải thôi.
Được rồi!
Cô có thể không phải là người, nhưng anh lại không như thế.
Trần Tiên Bối đi tới đi lui trong trang viên này, là muốn tìm đường đi ra ngoài, lần này cô rất cẩn thận, nên cô phát hiện không ít chuyện mà trước đó bị cô sơ sót bỏ qua.
Trang viên này rất lớn, chính xác mà nói là nơi hoang vu, giống như tòa nhà bị người thời xưa lãng quên, hiện tại có thể nhìn thấy rõ sự suy tàn của nó, không có chút nào sự sống nào.
Cũng còn một tòa nhà giống như vậy nữa, cũng có một cái đình, cũng có hồ nước khô cạn, ngoài ra, còn có phòng trên lầu, chẳng qua những cái phòng này đều bị khóa, cô dùng sức đẩy, vậy mà không cũng nhúc nhích tí nào, cô tập trung nhìn vào, phía trên có dòng chữ nhỏ ——
【 hoàn thành nhiệm vụ ⑤ mới có thể mở được.】
Ánh mắt cô dừng lại rồi nghiêng mắt nhìn người đàn ông đi đằng sau cô, hình như là bị hù dọa, anh ta cách xa cô tầm hai mét, ở đó thăm dò động tĩnh bên này của cô.
"Anh tới đây một chút." Cô nói.
"?"
Còn rất có lễ phép.
Anh vừa mới nghĩ như vậy, trong đầu đã vang lên tiếng còi báo động: Cô tốt như vậy, là muốn khiến anh yêu cô, tiếp theo là cam tâm tình nguyện bị cô hút nhân khí đến chết sao!
"Được."
Anh là người rất kén chọn và tự cao, luôn giữ mình trong sạch, mặc dù dung mạo của cô rất xinh đẹp, tính cách nhìn cũng rất ôn nhu, là loại hình anh thích, nhưng chắc đó là hình tượng giả, cô nhất định đã nhìn thấu hình tượng anh thích, cho nên mới sẽ ngụy trang thành bộ dạng này.
Anh sẽ không thể bị cô lừa.
"Anh có nhìn thấy chữ phía trên không?" Cô nhẹ giọng hỏi.
Anh liếc qua, gật đầu "Nhìn thấy."
Trên đó viết —— trừ chủ nhân không gian, người không có phận sự không thể tiến vào, nếu không tự gánh lấy hậu quả!
Trần Tiên Bối rơi vào trầm tư, cho là anh cũng nhìn thấy một hàng chữ kia, liền không nói lời nào, cái không gian này quả nhiên có rất nhiều huyền cơ, chỉ là nhiệm vụ ⑤ là cái gì, cô không rõ ràng lắm, muốn cùng anh thảo luận một chút, nhưng nhìn sắc mặt anh, cô nghĩ chắc hẳn anh cũng không biết cái gì, nếu đã không biết, cái kia cũng không cần phải thảo luận.
"Ừm." Cô gật đầu.
Sắc mặt anh đúng là không tốt lắm, anh không nghĩ tới, cô là như vậy.
Hẳn là cảnh cáo anh, không cho phép tới địa bàn của cô giương oai, loại địa phương này anh không nghĩ sẽ đến, hắn đang suy nghĩ, đầu năm nay cảnh cáo cũng thuộc dạng ôn hòa sao? Không đúng, cái này không phải là ôn hòa, loại người mặt vô hại, nói rất bình thản, sau lưng lại là một dạng khác, đó mới là độc ác nhất, quả nhiên làm người thì không thể xem bề ngoài, hắn nhắm hai mắt lại, muốn ảo tưởng nguyên hình của cô như thế nào.
Nghe nói hình người càng đẹp, thì nguyên hình càng đáng sợ.
Nghĩ như vậy, anh sẽ không bị cô lừa dối.
"Đúng rồi, anh muốn tôi cầm cuốc vào để làm cái gì?" Trần Tiên Bối nhìn thời gian không đủ, liền hỏi anh một câu.
Không phải là cô lấy vào cho tôi sao?
A? ?
Anh ẩn nhẫn nói "Trước đó trên cây cột có chữ viết, nói để tôi làm cỏ, cuốc là do chủ nhân không gian cung cấp, đây là nhiệm vụ ①, nó như là thế."
Chủ nhân không gian bốn chữ này anh đặc biệt nhấn mạnh.
Chính là muốn nói cho cô biết: Không cần phải ngụy trang, tôi đã nhìn thấu cô rồi, đừng giả vờ vô tội OK?
Đây chính là hiệm vụ ① sao?
Vậy đến nhiệm vụ ⑤ hẳn là còn một khoảng cách rất xa.
"Là để anh làm cỏ sao?" Cô không thấy được, vậy nhiệm vụ này hẳn là cùng với cô không có quan hệ quá lớn.
"Đúng thế."
Mắt thấy sắc mắt Trần Tiên Bối tương đối nghiêm túc, nên anh cũng không lên tiếng.
Hiện tại chỉ hi vọng cô phát hiện ra lương tâm của mình, rồi thả anh ra ngoài, anh nhìn cô không có biểu hiện gì cảm thấy rất hứng thú với dáng vẻ này của anh.
Nghĩ đến hẳn là cô đã phát hiện, anh không phải là loại hình cô thích
Trần Tiên Bối nghĩ nghĩ, gật đầu, nhìn về phía anh "Vậy anh mau làm đi."
Đây là một không gian, huyền cơ trong đó cùng nhiệm vụ có quan hệ, cho nên này phải được giải tỏa, thì mới có thể thấy rõ toàn cảnh.
Chỉ có anh ta là nhìn thấy nhiệm vụ, vậy có nghĩ là chuyện này chỉ có thể là anh ta đi làm.
Nếu như suy đoán của cô không có gì sai.
"? ?"
Anh cho là mình đã nghe lầm.
Cô vậy mà lại để anh đi làm cỏ.
Để anh làm cỏ.
Làm cỏ.
Đây chính là bắt đầu tra tấn anh sao?
Đồ nữ yêu tinh không có lương tâm!
💖
Ngày 13/1/2022💖