💦Chương 7💦 "Tôi Long Ngạo Thiên tất sẽ báo thù."

Một giây sau, Trần Tiên Bối biến mất trong không gian không còn tăm hơi.

Người đàn ông tức hổn hển, cuối cùng lại giày vò chính mình mệt mỏi, ngẩng đầu lên, trên cây cột có thời gian đếm ngược, nhắc nhở anh còn bao nhiêu thời gian trong một ngày.

Anh bắt đầu hung ác, nhưng lúc này anh lại không biết mình có thể phát tiết kiểu gì, trong lòng liền sinh ra nộ khí.

Nhặt một hòn đá lên, ở trên mặt đất viết lên một câu ngây thơ "Tôi Phong Nghiễn tất sẽ báo thù này", người đàn ông này chính là Phong Nghiễn, anh biết mình xảy ra tai nạn xe cộ, trước khi hôn mê anh còn cảm giác được sự đau đớn từ chân truyền đến, cơ thể của mình như thế nào thì bản thân mình chắc chắc hiểu rõ hơn ai hết, chí ít trước lúc hôn mê, chiếc xe bảo hộ rất đúng chỗ, anh bị thương nhưng hơn phân nửa lại là vết thương nhẹ, tuyệt đối không nghiêm trọng, nhưng vì cái gì mà sau khi anh tỉnh lại, anh không có nằm ở bệnh viện, mà ngược lại bị nhốt ở các địa phương quái quỷ này?

Nhìn tình huống cơ thể của anh hiện giờ, đừng nói là chảy máu gãy xương, trên da một vết rách cũng không có, nơi nào giống dáng vẻ bị thương.

Anh trấn định lại, cuối cùng cho ra kết luận là hồn phách của mình bị nhốt ở chỗ này.

Phong Nghiễn hiện tại chỉ có thể vô năng cuồng nộ, nghĩ đến câu anh vừa viết xuống là để khıêυ khí©h nữ yêu tinh kia, anh viết là danh tự, vẫn là có chút sợ.

Cuối cùng dòng chữ hiện ra trên mặt đất chính là "Tôi Long Ngạo Thiên tất báo thù này" .

Anh nhìn cái cuốc, rồi lại nhìn đống cỏ dại chung quanh, liền đem dòng "Tất báo thù này" đổi thành "Từng du lịch qua đây" .

Hi vọng nữ yêu tinh kia thấy tính của anh cũng không tệ lắm, không có một chút nào tức giận, nên sẽ thả anh.

Anh nằm trên đồng cỏ, ngơ ngác nhìn bầu trời, cũng không biết qua bao lâu, anh mới vỗ vỗ đám cỏ trên người, cắn răng cầm lấy cuốc, bắt đầu làm cỏ.

Bất kể là nói thế nào, cái nhiệm vụ quái quỷ này như thế, chắc chắc nữ yêu tinh không có tâm kia sẽ không làm cỏ hộ anh, tốt nhất anh vẫn là hoàn thành tốt nhiệm vụ. Có lẽ hiện tại cô ta còn nói chuyện dễ, nhưng một lời không hợp liền bắt người vào cái địa phương khỉ gió này còn có thể là yêu tinh tốt sao?

Trong tiềm thức, Phong Nghiễn cũng không nguyện ý coi cô là nữ quỷ.

Nhất định phải chọn một trong nữ quỷ hay nữ yêu tinh, vậy vẫn là chọn yêu tinh đi.

Thế nhưng, tại vì không biết trước đó cô ta là giống loài gì, anh quyết định coi cô như là yêu tinh mê hoặc lòng người.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, làm người vẫn nên co được dãn được.

Anh bắt đầu ra sức nhấc cuốc lên làm cỏ.

Lúc Trần Tiên Bối tỉnh lại, phát hiện cái cuốc mà cô đặt ở bên cạnh giường không còn nữa.

Cô nhéo nhéo cái mũi, trong khoảng thời gian này, cô thật sự đã thấy quá nhiều chuyện ly kỳ, cổ quái phát sinh.

Chuyện thứ nhất sau khi rời giường, chính là cầm điện thoại di động lên, lên trên mạng tìm những bài viết nổi tiếng về không gian.

Lý lịch của Trần Tiên Bối ở trong vòng danh viện cũng không so kém người khác, từ lúc bắt đầu đi nhà trẻ, cô đã học trường quý tộc, học nền giáo dục song ngữ, Anh ngữ đối với cô mà nói, cô thuần thục giống như tiếng mẹ đẻ, trừ học tập cùng giáo dục, trưởng bối trong nhà còn căn cứ vào thứ mà cô yêu thích, cô đã học không ít năng khiếu, năm mười bảy tuổi đã thi đậu trường danh giáo xếp loại hàng đầu ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp thì trở về nước, nguyên lai là cô muốn vào công ty để đảm nhiệm chức vị tương đối quan trọng, nhưng cô cô cảm thấy, hiện tại công ty trên các phương diện đều lợi ích mà giằng co, lúc này mà cô tiến vào, cũng không phù hợp, liền để cô làm một cái chức nhàn.

Các phu nhân ngoại giao, nghe dường như chỉ là loại hoạt động ăn cơm uống trà bình thường, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy.

Lúc cô chưa có đính hôn, với tuổi của cô, căn bản không có cách nào đi vào vòng phu nhân chân chính, bởi vì cô còn quá nhỏ, trong lòng những trưởng bối kia, cô vẫn còn con nít, sau khi đính hôn liền không giống, cô có thể đi theo Giang phu nhân hoặc cùng các trưởng bối khác, góp nhặt các kinh nghiệm, những trưởng bối này, trong tay nắm giữ cũng không ít tài nguyên thương nghiệp, thời khắc mấu chốt, những cái giao tình vô hình này cũng có thể trở nên giàu.

Phu nhân hào môn, kỳ thật cũng là một loại nghề nghiệp, nhưng mà cũng không phải nhẹ nhàng như vậy.

Trong đời Trần Tiên Bối, vẫn luôn gò bó theo khuôn phép, không ai tìm ra điểm sai, bởi vậy, cô thật sự không có bao nhiêu thời gian nhàn nhã, ngay từ đầu cô còn không có xem tiểu thuyết, đợi đến lúc xế chiều, mới miễn cưỡng biết được không gian trong tiểu thuyết có tác dụng gì.

Thẳng thắn nói, có một cái không gian như thế, cô chẳng những không có mừng rỡ như điên, ngược lại là một loại cảm giác đối mặt với sợ hãi cùng e ngại.

Là chuyện gì xảy ra với không gian này, đến cùng có phải là của cô không, rốt cuộc là có lợi không, vì sao bên trong lại còn có một người đàn ông xa lạ?

Lúc cô đang nhập thần, thì Phương Phương gõ cửa mà vào, nhắc nhở nàng "Tiểu thư, Ôn phu nhân hỏi ngài có rảnh hay không, muốn hẹn ngài cùng đi ăn tối."

Trần Tiên Bối dừng lại, ngón tay vừa vặn dừng lại ở trên e-book.

Cô nhớ kĩ tên sách, tắt e-book đi, gật đầu nói "Nói với bên kia, tôi có rảnh."

Ôn gia cùng Giang Gia là thế giao, Ôn Tổng Ôn Gia Thụ cùng Giang Bách Nghiêu là bạn, cũng bởi vì mối liên hệ này, mà Bách Vân vợ của Ôn Gia Thụ cùng với cô thường xuyên hẹn đi dạo phố.

Bất quá, chôn hạt giống hoài nghi trong lòng xuống, Trần Tiên Bối liền không nhịn được thăm dò người bên cạnh Giang Bách Nghiêu.

Thăm dò bọn họ có biết Giang Bách Nghiêu có tình huống khác.

Thực chất bên trong cô cũng không phải là ôn hòa như thế, dù sao cũng được Trần gia nuông chiều từ nhỏ đến lớn, khi còn bé cũng được nuông chiều tùy hứng, nếu như người bên cạnh biết trong lòng Giang Bách Nghiêu có người khác, còn giả câm vờ điếc để đến ứng phó cô, sau lưng lại giễu cợt cô, ngẫm lại cô nhịn không được mà rét run. Cô sẽ giận chó đánh mèo, giận chó đánh mèo cái người biết rõ nội tình, nhưng lại không nói cho cô. Đúng vậy, người ta là không có nghĩ vụ phải làm vậy, có lẽ người ta có nỗi khổ tâm, nhưng cô không có cách nào khống chế được nội tâm của mình.

Trừ cô cô ra, không ai biết trong lòng cô đối với Giang Bách Nghiêu đã sinh hoài.

Cô trang điểm giống như ngày thường, cùng Bách Vân hẹn trong phòng ăn ở một nhà hàng Pháp.

Bách Vân thấy sắc mặt của Trần Tiên Bối không hồng nhuận như trước đó, cho rằng cô như vậy vì lo lắng cho Giang Bách Nghiêu, mới vừa vào nhà hàng liền khuyên nhủ "Chuyện của Giang gia, cô cũng đừng quá mức lo lắng nhọc lòng, hết thảy đều có Bách Nghiêu, tôi nghe Gia Thụ nói, lần này phát sinh chuyện lớn như vậy mà Bách Nghiêu, cũng may mà anh ấy gặp nguy không loạn, còn có không phí sức chút nào mà xử lý được những chuyện nhỏ vụn vặt kia."

Trần Tiên Bối mỉm cười, trải khăn ăn "Thật sao?"

Cô cũng sẽ không ngụy trang chính mình.

Bây giờ nhắc đến Giang Bách Nghiêu, cô không còn cách nào quan tâm anh giống như trước nữa.

Bách Vân cũng không muốn nói quá nhiều, vừa cười vừa nói "Vào đúng ngày kỷ niệm tròn một năm kết hôn của hai người, đúng thật là đáng tiếc, chẳng qua hai người còn sống cùng nhau một chỗ cả một đời, còn có nhiều ngày kỷ niệm nữa."

Trần Tiên Bối nghe vậy, đột nhiên sửng sốt.

Cả một đời sao?

Không biết vì cái gì, kỳ thật hiện tại còn chưa có xác định được Giang Bách Nghiêu đến cùng có phải là nam chính trong tiểu thuyết kia không, cũng chưa xác định được anh cùng Tưởng Huyên có tư tình hay không, nhưng trong lòng cô đã có đáp án, khả năng sẽ không có ở cùng nhau đến hết cả một đời. Mộng cảnh đã mang đến cho cô ảnh hưởng quá lớn.

"Bách Vân, cô cùng Ôn Tổng đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi?" Trần Tiên Bối đột nhiên hỏi.

Trên thực tế, Trần Tiên Bối đối với chuyện của người khác cũng không có cảm thấy hứng thú.

Đây là lần thứ nhất cô hỏi Bách Vân cái vấn đề này.

Bách Vân nhất thời còn chưa kịp phản ứng, chờ phục vụ mang rượu đỏ lên, cô nhìn Trần Tiên Bối ngồi đối điện, cười nói "Năm nay là mười năm."

Trần Tiên Bối ngoài mặt cảm khái "Vậy mà mười năm sao? Trước kia đã nghe nói qua, tình cảm của hai người rất tốt, sau khi cùng cô tiếp xúc, hiện tại mới phát hiện tình cảm hai người so với lời đồn đại còn tốt hơn."

Bách Vân cũng không phải là tiểu thư trong vòng hào môn.

Thân thế cùng bối cảnh của cô ấy, ở các bữa tiệc đều sẽ bị người khác lặng lẽ nhắc tới.

Nếu so sánh với các tiểu thư không phú thì quý kia, cô ấy thậm chí còn nghèo khó hơn Thanh Hàn, lúc trước Ôn Gia Thụ vì cưới Bách Vân, mà xém chút nữa cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ, anh ta không phải Bách Vân thì không cưới, cuối cùng còn lừa trưởng bối mà cùng với cô ấy vụиɠ ŧяộʍ lĩnh chứng, cha mẹ Ôn cũng chỉ đành nhắm mắt mà nhận. Hai năm này, Bách Vân vô cùng ngoan ngoãn dịu dàng, đầu năm nay hạ sinh một cậu con trai, rốt cục cũng được Ôn phu nhân tán thành.

Nói đến gia thế với bối cảnh của Bách Vân, Trần Tiên Bối liền nghĩ ngay đến Tưởng Huyên.

Ba Bách Vân là lái xe cho cha Ôn, mẹ thì làm giúp việc trong bếp ở Ôn gia, cũng bởi vì như thế, mà Bách Vân cùng Ôn Gia Thụ từ nhỏ đã biết nhau, chẳng ai ngờ rằng, Bách Vân vậy mà có thể gả vào Ôn gia, trở thành Ôn phu nhân.

Đều nói Bách Vân tâm cơ sâu, thủ đoạn lợi hại, trong vòng cũng không phải là không có cuộc hôn nhân môn không đăng hộ không đối, nhưng có thể đem tháng ngày trôi qua của mình như cá gặp nước, còn chỉ có cô ấy.

Bách Vân nghe Trần Tiên Bối, cúi đầu mím môi cười một tiếng, cô mới sinh, nên khuôn mặt càng có dáng vẻ hồng nhuận, nghĩ đến cuộc sống trôi qua ở Ôn gia cũng không tệ.

"Đều đã là cặp vợ chồng già."

Lời của Trần Tiên Bối xoay chuyển, mặt lộ ra vẻ mơ hồ ao ước "Hai người là tự do yêu đương, lại còn là mối tình đầu của nhau, Ôn Tổng khẳng định là để cô ở trong lòng, kỳ thật có đôi khi tôi cũng sẽ nghĩ, xã hội đã huỷ bỏ thời đại phong kiến kia rồi, có một đống người có thể tự do yêu đương, có lẽ là có đạo lí riêng của nó, tình cảm của việc tự do yêu đương, có thể sẽ càng vững chắc, cũng càng tốt."

Bách Vân kinh ngạc nhìn cô, nghĩ lại, nhớ đến tính Giang Bách Nghiêu lãnh đạm, trong lòng nắm chắc, xem ra Trần Tiên Bối là "Phàn nàn" vị hôn phu đối với cô lãnh đạm.

"Tôi cùng Bách Nghiêu cũng biết nhau lâu rồi, anh ấy chính là có cái tính đấy, nhưng mà anh ấy thật sự rất để ý cô." Bách Vân an ủi cô.

Một bộ dạng lời nói này, Trần Tiên Bối trước đó nghe được nhiều.

Nhưng lần này lỗ tai cô lại trái tiến lỗ tai phải ra, cúi đầu cắt bò bít tết, vô tình hay cố ý lẩm bẩm một câu "Không biết còn tưởng rằng anh ấy đã thích người khác."

Ánh mắt của cô khống chế vừa đúng, cũng không phải là hoài nghi, cũng không phải thăm dò, chỉ là bạn gái đối bạn trai kia có chút "Bất mãn" mà thôi.

Bách Vân nghe lời này, bật cười "Làm sao có thể, anh ấy không thích vị hôn thê của mình, chẳng lẽ lại đi thích người khác?"

Trần Tiên Bối chú ý đến nét mặt của cô ta, ánh mắt của cô ta.

Có lẽ Bách Vân giấu rất sâu, có lẽ cô nhìn người quá nhỏ bé, nhưng giờ khắc này, cô nhìn ra được, lời nói của Bách Vân không có nói láo.

Thế nhưng là, vấn đề là.

Nếu như Giang Bách Nghiêu thật sự là cùng với Tưởng Huyên có cái gì đó, người bạn Ôn Gia Thụ này chẳng lẽ còn không biết? Nếu như Ôn Gia Thụ biết, Bách Vân khẳng định cũng sẽ biết.

Nhưng hiện tại Bách Vân căn bản không giống như kiểu hiểu rõ mọi chuyện, trừ khả năng bên ngoài cô ấy che dấu quá sâu, thì chính là Giang Bách Nghiêu giấu quá sâu.

Sâu đến bạn tốt cũng không biết.

Như thế có khả năng, cũng chỉ có loại dạng này, thì cô mới cùng Trần gia sau lưng cô bị che kín hai mắt.

Trần Tiên Bối nắm chặt dao nĩa, cười đến càng dịu dàng "Ai còn nói thật tốt đâu."

💖Ngày 15/1/2022💖