🦊Chương 2🦊 Trần Tiên Bối không muốn tin rằng. . .

Trần Tiên Bối cố gắng nhớ hồi ức trong giấc mộng không vui sướиɠ kia.

Trong mộng, em họ Giang Bách Nghiêu là Giang Diệu Dương đυ.ng vào Phong Nghiễn, Phong Nghiễn lâm vào hôn mê, Phong Gia giận không kiềm được, hận không thể đem Giang Diệu Dương chém thành trăm mảnh, để một giải mối hận trong lòng, hào môn Yến Kinh nhiều vô số kể, nhưng Phong Gia lại là gia tộc thần bí khó lường, chưa từng có tham gia bảng xếp hạng hào môn, nhưng mọi người đều biết, Phong Gia ở Yên Kinh này, được coi như là dê đầu đàn. Thế hệ Phong Gia này có hai người.

Con cả Phong Từ năng lực trác tuyệt, tiếp nhận Phong Gia về sau, rất thuận lợi vượt qua cả cấp bậc cha chú, thân là người thừa kế, anh ta ưu tú không thể ưu tú hơn, anh ta cùng vợ là thanh mai trúc mã, nhà vợ ở trong nước không có nổi danh, nhưng ở nước ngoài lại là gia tộc nổi tiếng, hai nhà liên hôn, có thể đoán được đằng sau Phong Gia còn huy hoàng.

Con thứ hai Phong Nghiễn, được trưởng bối trong nhà yêu chiều, nổi danh là người thế hệ hai không học ở Yên Kinh, ngày bình thường luôn kết bạn, phách lối tùy ý, nhưng anh ta đúng là có tiền, nói anh là người được cưng chiều của Phong Gia cũng không đủ, có cha mẹ nuông chiều, còn có anh trai chị dâu chiều nữa, nên luôn thích làm gì thì làm.

Hiện tại Phong Nghiễn bị người ta đυ.ng hơn nữa còn hôn mê bất tỉnh, Phong Gia đương nhiên là tức giận không nguôi.

Giang Gia cùng Phong Gia so ra, vẫn là kém một chút.

Chính là như vậy, mấy tháng nay Giang Bách Nghiêu gặp hai chuyện khó này, bình tĩnh mà xem xét, anh cũng không quen nhìn hành vi của en họ mình, nếu như có thể, anh có thể sẽ trực tiếp đem em họ đẩy ra, nhưng anh là sẽ gia chủ Giang gia, thật muốn làm như thế, anh sẽ được coi là người có trái tim băng giá. Thế gia hào môn là một cỗ dây thừng, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

Trong tiểu thuyết, Phong Nghiễn bị thương cũng không nặng, hôn mê sau một thời gian ngắn thì thức tỉnh.

Khoảng thời gian này, thủ đoạn xử lý của Giang Bách Nghiêu rất khéo đưa đẩy, người Giang gia đều nhìn ở trong mắt, nhất là cha Giang, từ sau chuyện này, cha Giang triệt để lui khỏi vị trí phía sau màn, đem quyền hành giao cho con trai. Phong Từ cùng Giang Bách Nghiêu là kiểu "Không đánh nhau thì không quen biết", trải qua chuyện này, ngược lại hai người lại trở thành bạn tốt.

Cho nên, chuyện này đối với tại Giang Bách Nghiêu mà nói, là đánh bậy đánh bạ mà cũng qua, lợi ích mà anh đạt được còn nhiều hơn là tệ.

Trần Tiên Bối đang suy nghĩ chuyện này.

Giang Bách Nghiêu ở đầu kia không có được câu trả lời của cô, ngữ khí lãnh đạm nói "Tiên Bối, hôm nay xin lỗi, hôm nào anh làm sẽ hẹn với em sau."

Trần Tiên Bối trầm thấp ừ một tiếng, thói quen giống như trước bao dung lý giải "Anh làm việc của anh đi."

Chỉ là lần này, so với trước đó, cô lãnh đạm hơn nhiều.

Chẳng qua Giang Bách Nghiêu không có phát hiện, cũng không có phát giác được.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Tiên Bối đứng dậy, cô nghĩ tắm rửa sẽ thanh tỉnh được một chút.

Đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước nóng nước từ từ chảy xuống cô thể mệt mỏi của cô.

Kỳ thật, nếu nói cô đối Giang Bách Nghiêu tình cảm sâu đậm chính là khoa trương, gia giáo ông nội Trần rất nghiêm, trước đó, cô không có yêu đương với ai, nói cô thích Giang Bách Nghiêu, càng không bằng nói cô bị ảnh hưởng giáo dục từ người nhà, cô phải thích vị hôn phu của mình.

Nhưng dù vậy, cô cũng từng để tâm đến Giang Bách Nghiêu, sau khi cô tốt nghiệp thì về công ty làm một vị trí ở đấy, mỗi ngày đều không cần quẹt thẻ, trừ cái đó ra, thì buổi tối cô còn đi theo Giang phu nhân tham gia tiệc từ thiện, tiến hành ngoại giao, thời gian thanh nhàn, cô sẽ tự mình xuống bếp nấu canh, đối với anh hỏi han ân cần, cô cảm thấy, mình giống như đang sống một cuộc sống làm Giang phu nhân.

Cô được người Giang gia thích, nhưng anh đối cô không tính là thân thiện.

Trong tiểu thuyết, cô là từng chút từng chút sa vào tư tưởng về cuộc sống tương lai của mình, cô cho rằng mình sẽ cùng anh kết hôn, sẽ cùng nhau có một gia đình hạnh phúc.

Kỳ thật cô thích Giang Bách Nghiêu, trừ chuyện anh là vị hôn phu, còn là vì tính cách của anh.

Từ khi mẹ của cô qua đời, cha thì ngơ ngơ ngác ngác sống qua ngày, rất ít khi trở về, hoàn toàn quên đi mình có một đứa con gái, tất cả mọi người nói cha không có trách nghiệm, cha bắt đầu uống rượu, nếu như lúc này ông còn có tình thâm còn có ưu điểm, như vậy về sau, ưu điểm duy nhất của ông cũng không có, năm năm trước, cha bắt đầu sa ngã vào phụ nữ, ông ở cùng những người phụ nữ giống mẹ để sưởi ấm, người ngoài đều nói cha rất yêu mẹ, nhưng cô lại không cho là như vậy.

Nếu thật sự yêu, sẽ không có tìm thế thân.

Nếu như mẹ ở trên trời mà biết, cũng sẽ cảm thấy buồn nôn.

Ở sâu trong nội tâm của cô, càng không tán đồng, có thể chống một mảnh bầu trời, có trách nhiệm của một người đàn ông, Giang Bách Nghiêu trong ấn tượng của cô lại là người đàn ông như thế, mặc dù anh nói ít, thế nhưng là chuyện gì anh cũng an bài tốt.

Tiểu thuyết kia rất cẩu huyết, nhưng trong nội tâm cô cũng biết, nếu như cô không có mơ đến, nếu như cô lại tiếp tục bị hoàn cảnh như vậy, cô sẽ vì yêu mà khúm núm như trong tiểu thuyết, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, Trần Tiên Bối cũng không phải là không được.

Trong tiểu thuyết, khi nam chủ ý thức được mình yêu nữ chủ, liền liều lĩnh theo đuổi vợ, có lẽ cô là người đứng xem, cô sẽ thấy hay, thế nhưng là đến lượt mình, liền có cảm giác khó chịu, đồng thời cô tuyệt không muốn trở thành dạng nữ chính này!

Sau khi lau khô cơ thể, cô từ phòng tắm bước ra, đi đến trong thư phòng, cầm lấy máy riêng, cô gọi một cuộc điện thoại cho cô ruột ở nước ngoài.

Sau khi mẹ qua đời, cô được cô cô nuôi dưỡng lớn lên, cô cô hiện tại là người cầm quyền ở Trần gia, cũng là cô cô, cho an bài cho cô một cọc hôn ước này.

Lệch múi giờ, tính toán thời gian, thì cô cô ở bên kia chắc là buổi sáng.

Đầu kia rất nhanh đã nhận điện thoại, giọng nữ trong trẻo lạnh lùng từ microphone truyền đến "Bối Bối, làm sao giờ này lại gọi điện thoại đến đây?"

Trần Tiên Bối còn không có hồi âm.

Chỉ nghe được âm thanh bên kia truyền lật trang giấy vù vù "Hôm nay là con cùng Bách Nghiêu tròn một năm kỷ niệm đính hôn, con không có đi cùng với nó?"

Tính Trần Thắng Vũ cường thế, năm nay hơn bốn mươi tuổi còn chưa lập gia đình, quyết định muốn đem quãng đời còn lại đều đâm đầu vào sự nghiệp, hiện tại người Trần gia càng ngày càng ít, cha Trần Tiên Bối đã không thế nào về nhà, nhà cũ Trần gia, cũng chỉ có một chủ nhân là Trần Tiên Bối.

Đối với cô cháu gái Trần Tiên Bối này, Trần Thắng Vũ luôn yêu thương như con gái, cũng quyết định, sau khi Trần gia có thể huy hoàng trở lại, cũng là sẽ giao cho cháu gái.

Nhắc lên Giang Bách Nghiêu, Trần Tiên Bối buông thõng con mắt, nội tâm cô đơn.

Cô biết sinh hoạt của mình từ nhỏ đến lớn cơm no áo ấm, Trần gia cho cô sinh mệnh, cho cô vật chất sinh hoạt đầy đủ, nên cô, cũng tất nhiên là phải vì Trần gia làm cống hiến, từ trước đến hôm nay, cô luôn nghĩ cùng Giang Bách Nghiêu sống thật tốt, làm Giang phu nhân thật tốt, để hai nhà Giang Trần trở thành Liên Minh kiên cố.

Trần Thắng Vũ hiểu rõ cháu gái, nghe không có thanh âm, liền nghĩ có chuyện xảy ra, ngữ khí nghiêm túc hỏi "Bối Bối, làm sao vậy, có phải là Bách Nghiêu chọc giận con không vui?"

Mặc dù Trần gia bây giờ không bằng Giang Gia, nhưng hai nhà thông gia, cầu là lợi ích, cũng là tôn trọng.

Trần Tiên Bối không phản bác, chỉ là nhẹ giọng nói "Cô cô, có một việc con muốn hỏi người, người không thể gạt con."

Trần Thắng Vũ sững sờ, lại vẫn là nói "Cô cô lúc nào lừa qua con. Có chuyện gì, mau hỏi đi."

Trong nháy mắt, Trần Tiên Bối nắm chặt microphone, màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ một màu đen đặc, trong nội tâm cô khủng hoảng bất lực, lại ngoài ý muốn thanh tỉnh.

Cô thanh tỉnh liền biết, nếu như đây hết thảy đều là thật, như vậy chuyện hôn ước này, người đàn ông kia, cô không muốn.

Cô nhớ rõ bà nội đã từng nói qua với cô, tiểu thư thế gia ở bất cứ lúc nào, có thể bị ủy khuất, nhưng tự tôn không thể bị xem thường, cô cảm giác được, mình bị xem thường.

Nếu như đây là sự thực, kia Giang Bách Nghiêu tuyệt đối không phải là người tốt.

Cô không thể, kìm buồn nôn trong lòng để cùng anh sống hết đời.

"Liên quan tới Tưởng Huyên." Trần Tiên Bối nói "Cô cô, người có phải hay không giấu diếm con."

Trần Thắng Vũ hiển nhiên rất ngơ ngẩn "Tưởng Huyên?"

"Đúng. Cô ấy vì cái gì mà xuất ngoại." Trần Tiên Bối hỏi "Không phải trong nhà giúp đỡ sao?"

Cô nghĩ cô cô hẳn phải biết chút gì.

"Đúng thế." Trần Thắng Vũ cũng rất nghi hoặc "Nhưng lúc đó không phải con xin sao?"

Trần Tiên Bối giật mình, có lẽ lúc cô không biết, đã bị hai người vô sỉ này hung tợn tính toán.

Tưởng Huyên cầm tiền Trần gia ở nước ngoài, sau lưng không quên cùng với Giang Bách Nghiêu, chỉ chờ Giang Bách Nghiêu thu được quyền, liền làm chủ Giang Gia.

Ngay lúc đó đúng thật là cô ra mặt để người trong nhà giúp đỡ Tưởng Huyên ra nước ngoài bồi dưỡng.

Năm cô mười tuổi một, Tưởng Huyên là con gái quản gia nên cũng đi vào Trần gia, lúc ấy bà nội cô là nhìn tính cách cô ta hướng nội, muốn cho cô cùng cô ta là bạn, Tưởng Huyên cùng tuổi với cô, lại rất biết hiểu chuyện luôn chiếu cố người khác, hai người bọn họ quan hệ không tệ, bất quá sau khi cô lớn lên, Tưởng Huyên không vào được vòng bạn bè của cô, thời gian dài, cô cùng Tưởng Huyên cũng dần dần không bước cùng nhau, nhưng cô vẫn nhớ tình nghĩa, lúc mà Tưởng Huyên đến xin cô giúp đỡ, cô cũng không có nghĩ quá nhiều.

Lúc ấy Tưởng Huyên nói rất đúng, về sau lúc cô lấy chồng, khẳng định cần phải ra mặt quản lý công ty như thế cần rất nhiều trợ lý, cô ta sau khi ở nước ngoài du học trở về, nguyện ý là người bên cạnh cô.

Cô ngẫm lại cũng thấy đúng, liền nói với cô cô, cô cô cũng đồng ý, Trần gia giúp đỡ Tưởng Huyên ra nước ngoài du học, đợi về sau học thành tài thì trở về, làm trợ lý cho cô.

Trần Tiên Bối không có ý tin tưởng rằng mình thật sự đang nuôi một con sói bên người.

Cha mẹ Tưởng Huyên làm việc ở Trần gia nhiều năm, trung thực trung hậu, luôn nghe lời.

"Cô cô, " Trần Tiên Bối lúc này cũng không dám tùy tiện kết luận, ánh mắt thanh minh nói "Đi thăm dò một chút về Tưởng Huyên đi."

Trần Thắng Vũ hỏi "Tưởng Huyên làm sao rồi? Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"

"Không có, chỉ là con hoài nghi." Trần Tiên Bối cắn cắn môi dưới "Con có một giấc mộng, mơ tới cô ta cùng Giang Bách Nghiêu. . ."

Trần Thắng Vũ kinh ngạc không thôi "Làm sao có thể. . ."

Đúng vậy a, làm sao có thể chứ.

Tưởng Huyên cùng Giang Bách Nghiêu làm sao có thể chứ!

"Dù sao cô cô, coi như là con cố tình gây sự đi, đi thăm dò một chút về cô ta, nếu như cô ta thật sự cùng Giang Bách Nghiêu có cái gì đó" Trần Tiên Bối ngừng lại một chút "Con tuyệt đối sẽ không cứ như vậy, nếu như bọn họ thật. . . Cô cô, trực tiếp rút tài chính, không muốn giúp đỡ cô ta."

Trần Thắng Vũ đáp ứng, vẫn không quên an ủi "Bối Bối, chỉ là nằm mơ mà thôi, cô nhìn Giang Bách Nghiêu không giống như vậy không phải tính như thế. Chẳng qua vì để cho con an tâm, cô lập tức tìm người đi thăm dò một chút."

Trong lòng Trần Tiên Bối kinh hoảng không yên lại vì câu nói này mà an tĩnh, có một chút bình tĩnh.

Cô nhìn về phía bầu trời đêm, lần đầu tiên cảm thấy, coi như tra được Tưởng Huyên cùng Giang Bách Nghiêu không có gì, chỉ sợ cô cùng với anh sẽ không tiếp tục được, bởi vì trong lòng cô luôn cất giấu một hoài nghi.

💖Ngày 9/1/2022💖