Chương 9

Kéo người lại, Cố Hiểu An cau mày, vẻ mặt có chút xấu hổ: "Thật ra chuyện này không cần mời Anh Vương tới đây, Tưởng Linh Linh nhất định không có nói rõ sự tình cho anh biết. Cô ấy không thích một người, liền đưa đến chỗ tôi, định mượn dao gϊếŧ người. Nhưng tôi không bị lừa nên cô ất nổi giận và đến gây sự với tôi. Anh Vương, chuyện này cô ấy đã tìm đến anh, anh nói xem anh có giúp cô ấy hay không? Nếu không giúp, người ta sẽ nói anh không làm được việc. Nếu anh giúp, đây không phải nói là kỹ năng của anh kém hơn người khác mà anh vẫn không chịu thừa nhận sao? Làm sao anh còn có được mặt mũi để nói ra chuyện đó?”

Xã hội đen tuy là xã hội đen nhưng bọn họ đều rất coi trọng thể diện. Dù mặt có sưng như đầu lợn cũng vẫn phải khoe khoang.

Nhìn thấy Vương ca ở chỗ này đã bị dao động. Cố Hiểu An cắn răng, dự định dùng con át chủ bài cuối cùng - dụ dỗ. Một khi cô giàu có và nổi tiếng, kẻ ngốc mới tiếp tục theo đuổi Tưởng Linh Linh.

Sau khi bị cô lừa, Anh Vương đang định về phe của cô thì đột nhiên có tiếng động phía sau hắn ta. Vu Viên Viên đang dẫn đầu một nhóm thanh niên trong xã hội đi chém người.

Nụ cười của Cố Hiểu An cứng đờ trong giây lát, Anh Vương lập tức cảnh giác.

"A, Anh Lưu đến rồi!" Cố Hiểu An cười kéo ông chủ mới tới, "Anh Lưu, tôi giới thiệu với anh, đây là anh Vương."

"Anh Vương, đây là anh Lưu."

Hai người sửng sốt, theo phản xạ duỗi tay phải ra bắt tay nhau.

Cố Hiểu An cười vui vẻ: "Anh Lưu cũng là bằng hữu của em, nghe nói có người đang tìm em nên lo lắng, tất cả chỉ là hiểu lầm."

Anh Lưu có vẻ hơi không vui khi thấy cô nhiệt tình với anh Vương như thế nào. Cố Hiểu An là một đại gia hào phóng, bỏ rất nhiều tiền cho bọn họ ăn uống vui chơi. Trong khi mọi công việc mà cô giao cho hắn lại chỉ là chuyện bọn nhóc đánh nhau trong trường.

Bây giờ cô muốn tìm những người ủng hộ mới. Theo thời gian, bọn họ trở thành côn đồ của cô. Hắn ta nhất định không đồng ý. Vì vậy ngay từ đầu nên trấn áp cô, cho cô biết ai là chủ.

Hắn ta vừa định nói thì đột nhiên có người từ phía sau đám đông hét lên: "Có cảnh sát!"

Vừa rồi anh Vương và anh Lưu uy nghiêm bao nhiêu, lại lập tức biến thành chuột băng qua đường: "Ai gọi cảnh sát!"

"Chắc chắn là Tưởng Linh Linh gửi thư hẹn cho mọi người biết nên có người báo cáo". Cố Hiểu An không chút do dự mà đổ lỗi.

Tưởng Linh Linh còn chưa kịp giải thích, nhóm người trong xã hội này đã vội vàng quay người bỏ chạy.

Nhóm người này đã trải qua chuyện này rất nhiều lần nên có thể chạy trốn trong thời gian ngắn.

Cố Hiểu An cũng được đàn em kéo chạy đi. Nhưng tiểu thư nhà giàu đi giày da nhỏ thì có thể chạy nhanh đến mức nào? Cô nhanh chóng bị chú cảnh sát bắt ngay tại chỗ.

"Bọn cháu bị đe dọa trấn lột tiền bảo kê." Cố Hiểu An vừa chạy xong, thở hồng hộc.

"Vậy cháu chạy làm gì?" Cảnh sát rất nghi hoặc.

"Cháu không biết, cháu chỉ bỏ trốn cùng anh ta thôi."

Cảnh sát không biết có nên tin hay không. Nhưng những học sinh này đều là trẻ vị thành niên. Nếu bị bắt về thì nhiều nhất cũng chỉ giáo dục vài chữ thôi.

Cảnh sát hộ tống một số người mà họ bắt lên xe cảnh sát và dạy cho họ một bài học.

Cố Hiểu An liên tục gật đầu.

Sau khi mọi người rời đi, cô thở dài một hơi, đang cúi người nghỉ ngơi thì có ai đó đẩy mạnh cô từ phía sau.

Cô lao về phía trước và đập trán vào tường.

"Áaa"

Cố Hiểu An quay đầu lại, nhìn thấy Tưởng Linh Linh ở phía sau. Cô cau mày, tiến lên một cái tát vào mặt ả ta.

Mặt Tưởng Linh Linh bị đánh sang một bên, ôm lấy gò má, nước mắt rơi xuống: "Sao mày dám đánh tao!"

"Tao nhịn mày lâu rồi, tao cũng không quan tâm mày còn nhỏ. Nếu như mày đã thật sự vô ơn, tao không ngại thay cha mẹ mày dạy mày một bài học!"

Cố Hiểu An sắc mặt lạnh lùng, toả khí thế hung hãn ra xung quanh. Tưởng Linh Linh bị nàng dọa sợ, lắp bắp không nói nên lời.

Cố Hiểu An xoa trán, tức giận quay đi.

Mọi chuyện thật hỗn loạn. Buổi trưa không ăn được mà lại còn phải tới đây. Thậm chí đầu còn bị thương.

Vu Viên Viên và những người khác muốn đến xem nhưng cô xua tay. Tính tình cô chẳng bao giờ tốt, cô đã phải chịu đựng vì đám trẻ, nhưng hôm nay cô thực sự không có tâm trạng dỗ dành bọn họ.

Cố Hiểu An chán nản ngồi trên ghế, muốn dành thời gian để ăn trưa lần nữa.

Sau khi ngồi ịch một lúc, cô định đi đến nhà ăn. Liếc mắt một cái, cô bắt gặp hình ảnh nữ chính đi ngang qua.

[Nữ chính đang trong tình trạng đói, ký chủ có thể tìm cách truyền hơi ấm~]

Cố Hiểu An nghe được âm thanh của hệ thống liền đau đầu: "Vừa rồi tao bị chặn thì chẳng thấy màu xuất hiện. Vừa nhìn thấy Tưởng Nhất Châu liền chạy ra. Đừng có coi tao là công cụ một cách lộ liễu như vậy!"

Editor: Mình sẽ bắt đầu thu phí từ chương sau cho đến hết luôn ạ.