Chương 8

Giáo huấn xong, ông lại nhìn Tưởng Nhất Châu và nói: "Nhất Châu, con cũng đã ở đây được vài ngày rồi. Ngày mai là thứ sáu, buổi chiều tan học về con hãy cùng với chị gái con đến lớp học cắm hoa đi."

Tưởng Nhất Châu không nói gì. Nàng biết Tưởng Quế Lâm cũng sẽ không quan tâm, ông ta đã quen với việc ra lệnh.

Quả nhiên, ông ta đứng dậy nói: “Tôi còn có một số việc phải giải quyết, hôm nay tôi sẽ ở công ty.”

Đám đông đi theo, đổ xô ra cửa và niềm nở tiễn ông ta. Khi xe chạy đi, cả nhóm người nhìn nhau rồi quay về phòng của mình.

Lúc lên lầu, Tưởng Nhất Châu cố ý đi chậm một chút để chờ.

Tưởng Linh Linh nhìn thấy nàng đi trên lầu, sắc mặt càng nhăn nhó. Nhưng cô ta mới bị mắng chửi xong nên không dám gây rắc rối vào lúc này nữa.

Tưởng Nhất Châu chắp hai tay trước ngực, liên tục xoa xoa các khớp xương.

"Hôm nay, em... em nghe Cố Hiểu An nói… muốn nói cho bố chúng ta biết, để chị không thể vạch trần cô ta được."

Nàng nói nhanh, giọng trầm. Nói xong còn tỏ vẻ sợ hãi, chạy dọc hành lang trở về phòng ngủ.

Tưởng Linh Linh đứng ở đầu cầu thang, sắc mặt lúc thì tái xanh rồi lại chuyển sang trắng bệch.

"Cố… Hiểu… An!"

Cô cắn chặt răng gằn thật mạnh từng chữ. Như thể đó là tên của ai đó rất quan trọng.

*

Suốt buổi sáng ngày hôm sau Tưởng Linh Linh đều yên phận, Cố Hiểu An “câu cá” rất vui vẻ.

Buổi trưa, lúc Cố Hiểu An đang chuẩn bị đi ăn cơm. Một cô gái bỗng đi đến trước mặt cô ấy, lấy ra một lá thư vỗ nhẹ vào trong ngực Cố Hiểu An.

Cố Hiểu An bối rối mở miệng hỏi: "Là thư tình à?"

Cô gái đưa thư cũng sửng sốt, sau đó mặt đỏ bừng: “Mày đang nói nhảm cái gì vậy!” Cô ta hất cằm: “Đây là thư khiêu chiến, bọn tao đang đợi mày đến.”

Cố Hiểu An hơi nhướng mày, cúi đầu mở thư ra. Nội dung khá chi tiết, bao gồm cả thời gian, địa điểm và số lượng người.

Theo tính cách của cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ đi. Nhưng trước đây, cô đã từng bị đánh bại trong một trận chiến giữa các băng đảng.

Cố Hiểu An nhìn đồng hồ, thấy mình đang vội, ngay cả bữa trưa cũng không có thời gian ăn, đành phải chạy nhanh đến đó.

Vu Viên Viên đi tới, nhìn thấy thông tin trong bức thư, sắc mặt thay đổi: "Nhất định là Tưởng Linh Linh, Tiểu An, chúng ta nhanh chóng gọi người đi."

"Được rồi, chúng ta liên hệ với mấy người đi." Cố Hiểu An hít sâu một hơi.

Cuộc chiến diễn ra trong một con hẻm nhỏ. Vừa đi đến đầu ngõ, Cố Hiểu An đã nhìn thấy bên trong một đám đông dày đặc.

Cô nhìn lại, chỉ thấy một vài học sinh sau lưng mình.

Thôi quên nó đi, điều đó cũng tốt thôi.

Cố Hiểu An nghĩ vậy rồi đi về phía con hẻm. Đi lại gần, cô thấy rõ người đứng phía trước là Tưởng Linh Linh. Bên cạnh cô ta là một gã đàn ông tóc vàng mặc áo hoa, miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt vô tư.

Là xã hội đen.

Cố Hiểu An khẽ cau mày, kiếp trước cô đã từng đối phó với loại người này. Họ rất vô lý, thích vượt qua giới hạn của mình. Nếu không chế ngự được bọn họ, bạn chỉ có thể chờ bị xé nát như một miếng thịt.

Tưởng Linh Linh vậy mà lại yêu một người như thế. Ngay cả đám học sinh đi theo cô ta cũng đều là “đồ ăn” được giao tới tận cửa.

Cố Hiểu An đảo mắt, cố tìm cách câu giờ.

"Tôi không biết phải gọi anh này là gì nhỉ?"

Hoàng Mao hất cằm: “Mọi người đều gọi tao là anh Vương.”

"Anh Vương a." Cố Hiểu An nghiêng đầu mím môi, mỉm cười.

Anh Vương nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô, tức giận nói: "Mày đang nhìn cái gì vậy!"

"Trước đây tôi đã từng nghe nói đến anh Vương đây. Người ta nói anh Vương là một tay đánh nhau lão luyện và là một người rất chính trực. Trước kia hẳn là một nhân vật nổi tiếng. Hôm nay tôi nhìn thấy anh ấy thì đúng là như vậy."

Anh Vương cảm thấy hơi choáng ngợp trước những lời khen của cô. Hắn khịt mũi nhẹ một cái: "Mày cũng khá hiểu chuyện đó, thôi hôm nay xin lỗi cho đàng hoàng đi, anh đây sẽ quyết định bỏ qua cho."

Tưởng Linh Linh nghe vậy, sắc mặt thay đổi: "Anh Vương, trước đó chúng ta đã đồng ý, sao anh có thể để cô ấy đi!"

Anh Vương bị cô ta trực tiếp phản bác, nét mặt trở nên khó coi.

Cố Tiểu An "chậc" một tiếng nhìn Tưởng Linh Linh như nhìn một đứa trẻ ngu ngốc. "Tưởng Linh Linh, Vương ca và tôi đang nói chuyện gì đó, sao cậu lại cắt ngang? Cậu không biết sao?"

Nói với Tưởng Linh Linh xong, cô ấy cười nhìn anh Vương, nói: "Anh Vương, chuyện này cô ấy cũng không hiểu, anh đừng tức giận."

Anh Vương cầm điếu thuốc đang cháy, phả khói mờ mịt, gạt tàn tro: “Không sao đâu, còn trẻ tuổi.”

Nói xong mấy câu, Vương ca dường như thuộc về nhóm của Cố Hiểu An.

Editor: Mình thi xong rồi nên định dịch thêm một bộ nữa là “Tôi đang thiếu tiền” nha, mong các bạn ủng hộ, cảm ơn các độc giả dễ thương