Chương 5: Đánh nhau

Vu Viên Viên tưởng là thật, nhưng cô vẫn không hiểu: "Vậy chúng ta có cần phải cùng phe với Tưởng Nhất Châu không?"

"Cái đó thì không cần, chúng ta chỉ cần không quan tâm đến Tưởng Nhất Châu, Tưởng Linh Linh chắc chắn sẽ tự mình tới. Đến lúc đó, chúng ta sẽ là Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau. Đợi đến khi Tưởng Linh Linh xử lý với Tưởng Nhất Châu. Chúng ta sẽ giải quyết Tưởng Linh Linh."

Vu Viên Viên cảm thấy có lý, kinh ngạc vỗ tay: "Tiểu An, ngươi thật sự càng ngày càng thông minh."

Cố Hiểu An kiêu ngạo hất cằm, cảm thấy nhẹ nhõm.

Có vẻ như chỉ số IQ của nhân vật trong bộ truyện này chỉ ở mức trung bình. Tưởng Linh Linh không thể gϊếŧ được Tưởng Nhất Châu. Trước khi bọ ngựa ăn thịt ve sầu, chim sẻ đã lao lên đánh bọ ngựa. Con ve sầu này chẳng phải sẽ thoát thân được sao?

Vu Viên Viên tin tưởng Cố Hiểu An một cách mù quáng. Dặn dò đàn em đừng gây rắc rối với Tưởng Nhất Châu và coi cô ấy như thể không tồn tại.

Tưởng Nhất Châu thuận lợi ngồi ở hàng cuối cùng. Mọi người trong lớp quan sát một hồi, phát hiện Cố Hiểu An không mang theo người đến gây sự, liền tự tin nói chuyện với cô.

Cố Hiểu An nằm trên bàn, lén lút nhìn về phía Tưởng Nhất Châu.

Cô gái mặc đồng phục ngượng ngùng cười với các bạn cùng lớp xung quanh. Khi nghe người khác nói chuyện, cô ấy dùng đôi mắt to tròn chăm chú nhìn họ, như thể lời đối phương nói vô cùng quan trọng.

Cố Hiểu An xoa xoa mặt, lại che mắt đi.

Xem ra Tưởng Nhất Châu cũng giống như cốt truyện, chỉ là một bông bạch liên hoa nhỏ yếu đuối. Cảm giác kỳ lạ mà cô có trong ngõ nhỏ trước đây có thể là do cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Nếu không có Cố Hiểu An cản đường, cuộc sống cả ngày của Tưởng Nhất Châu sẽ giống như những học sinh trung học khác.

Trong giờ nghỉ, Tưởng Linh Linh đi tới, nhìn thấy Tưởng Nhất Châu tận hưởng cuộc sống hạnh phúc như vậy, sắc mặt cô ta tái xanh.

Ả liếc nhìn Cố Hiểu An, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ, Vu Viên Viên đã đứng chắn ở cửa sổ, che khuất tầm nhìn của cô ta.

"Ê, mày đang nhìn gì đó hả?" Vu Viên Viên cười rất đắc ý: "Không phải phát triển như mày muốn rồi sao? Mày còn bối rối, tức giận cái gì? Tiểu An đã nhìn thấu tiểu xảo của mày rồi. Ha ha, mày tức giận như vậy sao?"

Mọi chuyện đối với Tưởng Linh Linh đều không suôn sẻ sau khi Tưởng Nhất Châu được đón về. Sáng nay ả ta còn bị Cố Hiểu An quấy rầy. Hiện tại đám người đàn em của cô lại còn khıêυ khí©h ả.

Cơn tức giận dồn nén đến mức ả ta không thể thở được.

Ngực cô ta phập phồng nhanh chóng, mắt đỏ hoe.

Vu Viên Viên tiếp tục chế nhạo cô ta, đột nhiên Tưởng Linh Linh đưa tay ra, nắm lấy tóc của Vu Viên Viên, dùng sức dựt đi.

Cố Hiểu An hét lên và đưa tay ra đỡ lấy con ả.

Cố Hiểu An nhìn thấy hai người đột nhiên đánh nhau, phản ứng đầu tiên chính là đi tìm giáo viên. Tuy nhiên, bây giờ thân phận của cô là Cố Hiểu An, chị cả của một cô gái du côn. Cô không thể cầu cứu sự giúp đỡ của giáo viên, nếu đàn em bị đánh, cô nhất định sẽ trực tiếp lao tới.

Cố Hiểu An nhìn móng tay sắc nhọn của đối phương. Kiên quyết vén tóc lên, sải bước dài chạy tới đó.

[Hệ thống, hệ thống, mày có thể đánh nhau không?]

Hệ thống: [Không, kí chủ thử dựa vào trí nhớ của nguyên chủ xem]

Hãy lục tìm trong trí nhớ của nguyên chủ.

Cố Hiểu An muốn chửi tục. Cô cố nghĩ biện pháp, chợt nhớ tới lời nói của người mát xa về Mã Cảnh khi cô đi mát xa.

Cô bước tới, nắm lấy cẳng tay của Tưởng Linh Linh và dùng dao đâm vào khuỷu tay ả.

Cánh tay của Tưởng Linh Linh mềm nhũn ra, khí thế cũng yếu đi. Cố Hiểu An lợi dụng tình thế đẩy mạnh con ả, muốn ép ả vào tường.

Tưởng Linh Linh trong tay không dùng được chút sức lực nào, liền giơ chân đá cô. Cố Hiểu An cố gắng né tránh, khiến lực trong tay lại buông lỏng, Tưởng Linh Linh thấy thế càng giãy dụa.

Cố Hiểu An tức giận, nhân cơ hội lao về phía trước. Những đàn em khác trong lớp cũng tham gia, khung cảnh rất hỗn loạn.

Mắt, tay, chân của Cố Hiểu An dường như không đủ. Cô chỉ có thể cảm nhận Tưởng Linh Linh đang dùng sức cấu cô. Còn đám người chen chúc chung quanh cô khiến mọi thứ như biến thành một cái xô.

Cô bị đám đông xô đẩy và lắc lư lúc sang trái, lúc sang phải.

Ngay lúc cô đang trôi theo dòng nước, Tưởng Linh Linh đột nhiên lùi lại và kéo cô xuống.

Đám đông chen chúc nhau từng người một rồi ngã xuống.

Tưởng Linh Linh "A" một tiếng, bị ép đến không thể động đậy.

Cố Hiểu An bật cười.

Cô buông tay ra và đứng dậy, khóe mắt cô thoáng thấy một bóng dáng trông rất giống Tưởng Nhất Châu. Nhưng xung quanh có quá nhiều người, cô chưa kịp nhìn kỹ hơn thì bóng dáng đó đã chìm trong đám đông.

"Các em đang làm gì vậy!" Thầy giáo cuối cùng cũng đi tới, kéo đám học sinh đang đánh nhau sang hai bên: "Đến văn phòng làm bản tường trình đi!"