Chương 1: Xuyên vào trong sách

[Theo như hệ thống tính toán, với tốc độ hiện tại của ký chủ thì không thể nào đến được vị trí lô đất trước]

Cố Hiểu An cởϊ áσ khoác đồng phục học sinh, ném vào bồn hoa rồi chạy tán loạn.

“Vậy mày không thể để tao đọc cốt truyện sớm hơn được à?” Cô nghiến răng chống chọi với gió.

Hệ thống vẫn đang vận hành với âm thanh điện tử lạnh lùng: [Thời gian của chúng tôi rất chính xác. Đó là do ký chủ đã mất quá nhiều thời gian để tiếp nhận cốt truyện và tranh giành phúc lợi]

“Mày cho rằng tao là một em gái dễ bị lừa sao? Nhiệm vụ thất bại thì có phạt, thành công lại không có khen thưởng, mày nằm mơ đi."

Vừa rồi Cố Hiểu An đột nhiên từ phòng ngủ nhảy dù xuống sân chơi. Trong đầu hiện lên một hệ thống xuyên sách.

Editor: Bạn nào muốn xuyên không thì mời thử cách nhảy dù từ phòng ngủ kí túc xá xuống sân trường nha

Khi nhận ra đây không phải trò đùa, cô khẩn trương học các quy tắc. Nói một cách đơn giản, nhiệm vụ của cô là mang lại sự ấm áp cho nữ chính trong sách. Nếu thất bại, cô sẽ chết. Hơn nữa cô ấy phải cố gắng hết sức để duy trì hình tượng của nguyên chủ. Tùy theo mức độ OOC* của nhân vật, sẽ có hình phạt đau đớn khác nhau.

*OOC: Hành động khác với tính cách của nhân vật, cụ thể là nhân vật mà mình xuyên vào

Cô đã bỏ ra rất nhiều lời nói và hành động để giành được điểm thiện cảm. Chỉ cần giá trị thiện cảm của nữ chính càng cao thì càng có thể thoát khỏi tính cách của nguyên chủ.

Có nghĩa là nếu nữ chính đủ thiện cảm thì cô sẽ thực sự được tự do.

Hệ thống: [Xin rẽ trái]

Cố Hiểu An đang duỗi chân đột nhiên dừng lại, dùng ngón tay nắm lấy bức tường, rẽ vào con hẻm bên trái.

Hệ thống: [Ngay bên kia bức tường này]

Cố Hiểu An thở dốc, trợn mắt bức tường cao ngất trước mặt, cô muốn đập chết hệ thống.

Trông cô ấy có giống người có thể trèo tường không?

Editor: Khi bản đồ chỉ chỉ đường, không quan tâm bạn đi bằng cách chui lỗ chó hay bay trên trời

Hệ thống: [Cơ thể này là của một học sinh cấp ba, thường xuyên nhảy disco, thể chất không tệ]

"Nhưng… tao… tao không còn trẻ nữa, không thể nhảy được nữa." Cố Hiểu An thở hổn hển, ôm bụng nhìn về phía bên cạnh ván gỗ và đá chất đống.



Sau khi di chuyển những tảng đá, Cố Hiểu An bước lên một cách khó nhọc, run rẩy, nhưng vẫn còn một khoảng cao, cô không thể trèo qua tường được.

Cô cố gắng nhón chân lên và bám vào tường, để lộ ra đôi mắt.

"Chị Linh Linh, cô ta đến rồi!"

Quả bóng tennis màu xanh lá cây cọ vào má người đó và đập vào tường. Sau đó lập tức bật ngược trở lại và lao thẳng vào mặt cô gái cạnh tường.

Hệ thống: [Đáng tiếc, chúng ta đến muộn, nữ chính đã bị chặn]

Cố Hiểu An chán nản hít một hơi. Sau đó tựa đầu vào tường nhìn nữ chính. Ít nhất là cô nhận ra khuôn mặt của cô ấy trước.

Nữ chính vừa rồi suýt bị một quả bóng tennis đánh trúng. Theo thông tin từ hệ thống, nàng tên là Tưởng Nhất Châu, là con gái ngoài giá thú của Tưởng gia. Vừa được đưa về Tưởng gia, người ngăn cản nàng là con gái nhà họ Tưởng - Tưởng Linh Linh.

Cốt truyện lần này là nữ chính bị một đám người đánh, toàn thân bị thương nhưng lại bị Tưởng gia mắng mỏ, chỉ còn lại một mình bơ vơ.

Con hẻm vốn đã đông nghẹt người. Một nhóm cô gái nhuộm tóc sặc sỡ cười lớn và lăng mạ cô bằng những lời lẽ tục tĩu.

Cố Hiểu An có chút lo lắng, dự định trực tiếp ngăn cản bọn họ.

Hệ thống lập tức hiểu được suy nghĩ của cô. [Trông cô như thế này không ngầu chút nào. Nếu bị phát hiện, tôi sẽ trực tiếp xác định nhân vật của cô đã bị OOC nghiêm trọng]

Cố Hiểu An muốn trợn mắt: Chỉ cần nằm trên tường sẽ làm hỏng tính cách nghiêm trọng, nguyên chủ này có “bệnh thần tượng” nặng tới vậy luôn.

Cô hít một hơi thật sâu và vực dậy tinh thần.

Đừng giận đừng giận, nguyên chủ chỉ là học sinh lớp hai*, thích ngầu là chuyện bình thường.

*Học sinh lớp 2 cao trung tức là học sinh lớp 11. Ở Việt Nam lên cấp 3 sẽ học lớp 10, 11 và 12. Ở Trung Quốc lên cao trung sẽ học lớp 1, 2 và 3 (Lần đầu làm editor, không biết mình giải thích như vậy độc giả có hiểu gì không)

Dưới bức tường bên kia, nhóm học sinh đã bắt đầu giai đoạn nói chuyện gay gắt.

"Mày thật sự dám tới, xem ra tao cảnh cáo mày quá ít rồi." Tưởng Linh Linh khoanh hai tay trước ngực, hếch mũi lên trời.

Tưởng Nhất Châu cúi đầu dựa vào tường, trông yếu đuối đến mức một cơn gió có thể thổi ngã cô ấy.

"Tưởng Nhất Châu, đừng làm tao mất mặt!" Bên cạnh một cô gái khác cũng hét lên, một nhóm người tiến về phía giữa.

Cố Hiểu An ở trên tường, cố gắng dùng suy nghĩ của nữ sinh lớp hai, cuối cùng cũng nảy ra ý tưởng.

Cô đột nhiên đứng dậy và trèo lên tường một cách khó khăn.

"Khụ khụ!"

Đám con gái đang định ra tay thì đột nhiên phía trên đầu họ vang lên tiếng ho.