Chương 2: Bái sư

Giang Hạ lập tức ngây người, ở trong tiềm thức của cô, hành động này luôn luôn diễn ra hàng này lặp đi lặp lại đến mức cô hình thành theo thói quen, nhưng hiện tại khi Thiên Hạc Chân nhân hỏi, cô lại không thể trả lời được có phải hay không, chỉ có thể mơ hồ đáp:

“Đúng là.”

“Vậy coi như từ bây giờ trở đi, con chính thức trở thành Nhị đồ đệ chân truyền của ta. Đây là Đại sư huynh Cảnh Hy lớn hơn con hai tuổi,Thiên linh căn hệ lôi, hiện tại đang là Luyện Khí kỳ tầng bảy.”

“Bái kiến Đại sư huynh.” Giang Hạ lặp lại động tác vừa rồi.

“Sư muội ngoan, từ giờ huynh sẽ dạy dỗ muội tu luyện thật tốt.” Cảnh Hy dùng nắm tay nhỏ nhắn vỗ vỗ l*иg ngực, vẻ mặt mười phần tự tin đảm bảo với Giang Hạ.

“Tiểu tử thối, có phải muốn tạo phản hay không? Hôm nay đã gánh nước hay chưa? Còn muốn dạy dỗ tiểu sư muội, mau chóng lăn cho ta.”

Cánh tay Thiên Hạc Chân nhân giơ lên như muốn đánh người, Cảnh Hy thấy vậy lập tức ôm đầu chạy biến ra khỏi phòng, chưa được một lúc đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Giang Hạ ở một bên thấy vậy cũng nhẹ nhàng cười ra tiếng, cô cảm thấy hai sư đồ này thật sự là rất đáng yêu khiến người ta yêu thích.

Căn phòng chỉ còn lại hai người, Thiên Hạc Chân nhân thu lại nụ cười, cả người lập tức tản ra hơi thở tiên phong đạo cốt tràn đầy tiên khí, Giang Hạ thấy thế cũng nghiêm túc lên, im lặng nghe chỉ bảo.

“Giang Hạ, con đã thông qua khảo hạch tuyển chọn đệ tử của tông môn, linh căn trắc ra là Thiên linh căn hệ lôi biến dị, này cũng là lý do ta thu nhận con.”

“Đệ tử hiểu được.” Giang Hạ nghiêm túc đáp.

Thiên Hạc Chân nhân tiếp tục nói:

“Đại đạo vô tình, tu luyện không biết sẽ mất bao nhiêu năm tháng, chuyện của trần tục con cần thiết phải buông bỏ, tư chất của con rất tốt, ta tính toán không đến năm mươi năm là con có thể tiến vào Kim Đan.”

“Ta xem thân thể con hiện tại đã không có vấn để gì, qua hôm nay con sẽ đi theo Cảnh Hy tu luyện, đến khi hai đứa lên Trúc Cơ, ta sẽ truyền lại tâm pháp của Lôi Hành phong cho hai đứa.” Thiên Hành Chân nhân vuốt râu, biểu tình đổi thành vui vẻ nói.

Giang Hạ lập tức đáp: “Đã rõ, thưa sư tôn.”

“Sau này nơi đây chính là nhà của con.”

“Được rồi, mau uống bát thuốc này rồi nghỉ ngơi đi, sư tôn có việc đi trước.”

Thiên Hạc Chân nhân nói xong lập tức biến mất, một tàn ảnh cũng không hề lưu lại, giống như chưa hề có người từng đi vào.

Giang Hạ lúc này mới nằm lại xuống giường, đưa mắt nhìn lên trần nhà, dưới đáy mắt lại là một mảnh mờ mịt. Cô hỏi hệ thống vẫn luôn im lặng ở trong đầu:

“Hệ thống, nguyên chủ này cũng là cô nhi sao?”

Hệ thống lúc này mới hoạt động bình thường trở lại, vừa nãy nó thở cũng không dám thở mạnh, tu vi của Thiên Hạc Chân nhân quá mạnh mẽ, nó sợ bản thân sẽ bị lôi ra ngoài tra khảo rồi thủ tiêu. Lúc này người cũng đã đi hết, nó mới dám mở miệng ra nói:

“Đúng vậy ký chủ, nguyên chủ ở trong thế giới này là nữ chính, khi còn nhỏ phụ mẫu song vong phải sống nhờ ở nhà bá phụ, đến năm năm tuổi đã rời nhà đi đến đây bước vào con đường tu luyện.”

Theo như tin tức hệ thống nhận được, nữ chính ở trong thế giới này một lòng chăm chỉ tu luyện, tình cảm giữa sư huynh đệ trong tông môn đều rất tốt, tư chất cũng là thiên tài trong hàng vạn người, nhưng vì sao đến cuối cùng nữ chính lại đoạ ma dẫn đến thế giới sụp đổ?

Giang Hạ nghe xong trong lòng nhịn không được nhói một cái, cô hiện tại cũng chỉ là một tiểu cô nương hơn năm tuổi, ký ức về bản thân trước đó cũng không có chút ấn tượng gì, nhưng khi nghe đến bản thân là cô nhi xong lại muốn khóc to một trận.

Cuối cùng vẫn là chịu không được, tiểu cô nương lấy chăn chùm kín đầu, âm thanh nức nở từ từ truyền ra, thân thể nho nhỏ rung lên từng hồi. Hệ thống nhìn thấy liền muốn an ủi nhưng lại không biết nói gì cho phải.

Giang Hạ khóc mệt trực rồi tiếp ngủ thϊếp đi.

*

Sáng sớm hôm sau, Giang Hạ đang ngủ say giấc thì bị giọng nói ồn ào của Cảnh Hy gọi dậy, tiểu nam hài tràn đầy sức sống, khuôn mặt vui vẻ đứng ở ngoài cửa hô to:

“Tiểu sư muội, mau chóng rời giường đi. Hôm nay chúng ta phải gánh một trăm thùng nước đó.”

“Tiểu tử thối, ngươi mới là một trăm thùng, tiểu sư muội của ngươi chỉ cần năm mươi thùng.” Giọng nói của Thiên Hạc Chân nhân không biết từ chỗ nào mắng lại đây.

Hệ thống nghe xong lập tức ngây ngốc, bắt một đứa trẻ hơn năm tuổi đi gánh năm mươi thùng nước thì quả thật là quá không có tính người rồi. Nhưng Giang Hạ tiểu cô nương lại không hiểu, cô cảm thấy từng ấy thùng nước cô vẫn có thể làm được, hơn nữa còn có thể hoàn thành rất nhẹ nhàng.

Thân thể nho nhỏ vén chăn ngồi dậy, âm thanh trẻ con thanh thúy vang lên:

“Muội lập tức đi ra.”

Nói xong liền bước xuống giường xỏ giày, đến tận bây giờ cô mới để ý mà đánh giá căn phòng mình đang ở, căn phòng đơn giản hầu hết được dựng lên bằng những thanh trúc, trong phòng cũng chỉ có một bàn nhỏ cùng một chiếc giường cô đã nằm, ngoài ra không còn gì khác.

Vội vàng mặc vào trang phục đệ tử tông môn, búi tóc nho nhỏ chỉ dùng một sợi dây buộc vào, xong xuôi liền đi ra ngoài.

“Chào buổi sáng, Cảnh Hy sư huynh.” Giang Hạ nói.

“Tiểu sư muội, sáng nay chúng ta sẽ đi gánh nước, buổi chiều sẽ đi vào học đường của tông môn để nghe giảng cùng các đệ tử. Đừng lề mề nữa, nếu không sẽ không kịp đâu.”

Cảnh Hy thấy người liền gấp gáp nói, sau đó chạy như bay sang căn gác bên cạnh xách ra bốn thùng nước hai to một nhỏ, rồi nhẹ nhàng đặt trước mặt Giang Hạ nói:

“Cái thùng nhỏ này là của muội, chúng ta lấy nước là ở dưới chân núi. Đi theo huynh.” Tiểu nam hài nói xong liền bắt đầu ngựa quen đường cũ lấy đà chạy như bay.

Giang Hạ thấy vậy liền xách hai thùng nước lên, chạy theo sau Cảnh Hy một khoảng cách nhỏ, cho dù phải đuổi theo một Luyện Khí kỳ tầng bảy cũng không yếu thế chút nào, thân thể nho nhỏ bước chân nhẹ nhàng như lướt trên mặt đất.

Đường đi có chút hẻo lánh nên không gặp được các đệ tử khác trong tông môn, hai đứa nhỏ cứ thế một trước một sau gánh nước lên núi. Tên nhóc Cảnh Hy vội vội vàng vàng gánh nước cho xong phần của mình, ý đồ muốn giúp tiểu sư muội gánh nước, nhưng khi cậu nhóc gánh thùng nước cuối cùng lên đến nơi liền phát hiện Giang Hạ đang ăn bữa sáng cùng với sư tôn ở trong phòng.

Tiểu nam hài lập tức trợn trừng mắt, miệng há hốc như sắp nhét vừa quả trứng gà, lắp bắp nói:

“Sư…..sư tôn, ngài lừa con, tiểu sư muội không cần phải gánh nước đúng không?”

Lời vừa xong, một cái bát bay ra với tốc độ ánh sáng đến trên đầu Cảnh Hy, tên nhóc này cũng may là phản ứng nhanh nhẹn, miệng cũng không rảnh rỗi gào lên:

“Sư tôn, sao người lại đánh con.”

“Tiểu tử ngươi chỉ biết lười biếng là giỏi, sư muội ngươi cũng đã gánh xong được một canh giờ rồi, ngươi bây giờ mới vác mặt về đây.”Thiên Hạc Chân nhân thổi râu trừng mắt mắng, tiểu tử này thật sự là ngứa đòn.

“Không thể nào, sư muội mới là lần đầu tiên gánh nước, sao có thể nhanh như thế được chứ?” Cảnh Hy ngây ngốc không thể tin liền phản bác lại.

Thiên Hạc Chân nhân thấy thế liền bình thản nhẹ nhàng hỏi:

“Năm tuổi Luyện Khí kỳ tầng bốn, tiểu tử ngươi nói xem?”

“Sư tôn người không gạt con chứ?” Tiểu Cảnh Hy vẫn cho rằng bản thân là thiên tài hiếm có rồi, ở bên trong tông môn mọi người đều công nhận điều này. Không ngờ tiểu sư muội mới đến mới thật sự là thiên tài hiếm có.

“Vậy tại sao sư muội lại chỉ phải gánh năm mươi thùng nước chứ?” Cảnh Hy không phục nói.

Thiên Hạc Chân nhân lườm tiểu nam hài một cái rồi nói:

“Lần đầu tiên tiểu tử ngươi gánh được bao nhiêu thùng?”

Nghe xong, Cảnh Hy khựng một cái rồi lập tức cười hì hì chạy vào ngồi xuống ăn cơm, giống như vừa nãy chưa từng có chuyện gì xảy ra.

…..

Buổi chiều, hai người Cảnh Hy cùng Giang Hạ cùng nhau đi đến học đường lớn nhất của tông môn. Nơi đây là dành cho toàn bộ đệ tử từ chân truyền cho đến đệ tử ngoại môn tạp dịch đều phải đến nghe giảng. Mỗi một tông môn đều có những tâm pháp nhập môn cơ bản, Thần Kiếm tông cũng giống vậy, chỉ là sau khi đệ tử tiến vào Trúc Cơ thì mới có thể quay trở lại Phong của mình để học kiếm pháp.

Trên đường đi tới, các đệ tử hầu hết khi nhìn thấy hai người Cảnh Hy đều cúi người hô một tiếng:

“Cảnh Hy sư thúc.”

“Giang Hạ sư thúc.”

Vẻ mặt tiểu nam hài thay đổi hoàn toàn khác so với lúc còn ở Lôi Hành Phong, gương mặt trẻ con nghiêm túc mà lạnh nhạt, nghe được đám đệ tử chào hỏi cũng chỉ nhẹ gật đầu một cái rồi bước tiếp.

Tiến vào bên trong nội đường, đập vào mắt chính là một mảng người mênh mông không có điểm cuối, hai người tìm vị trí của mình rồi ngồi xuống, không tiếng động mà chờ đợi lão sư là Thiên Sơ Chân nhân đến giảng.

Một lần giảng chính là giảng đến tối muộn, các đệ tử sau khi nghe được lão sư thông báo một tiếng tan học liền ào ào như ong vỡ tổ chạy ra ngoài, người nào người nấy giống như hồi đầy máu sau khi chiến đấu đến kiệt sức, Thiên Sơ Chân nhân là người cuối cùng bước ra, nhìn thấy cảnh này cũng là quen rồi, trên khuôn mặt nghiêm khắc cũng hiện lên một nụ cười nhẹ:

“Vẫn chỉ là một đám nhóc con.”

Cảnh Hy cùng Giang Hạ cùng nhau song song đi ra ngoài, trước cửa liền bắt gặp đám đệ tử chân truyền của các phong, hai người nhìn thấy cũng chỉ gật nhẹ đầu xem như chào hỏi. Một tiểu sư muội nhỏ nhắn đáng yêu, đôi mắt to tròn ngây thơ chớp chớp nhìn về phía Giang Hạ, mở miệng hỏi:

“Cảnh Hy sư thúc, đây là Giang Hạ sư thúc – Thiên tài mới của Lôi Hành Phong sao? Thật là xinh đẹp!”

Giang Hạ thấy có người nhắc đến mình liền nhìn lại, Cảnh Hy đứng bên cạnh nghe được gật đầu với tiểu sư muội kia rồi lập tức giới thiệu với cô:

“Đây là Diệp Linh sư điệt đệ tử chân truyền của Chủ phong,Thiên Linh căn hệ Thủy, tiểu đồ đệ thứ sáu của Tông chủ,.”

Chào hỏi xong, hai người bỏ lại đám người, nhanh chóng đi về Lôi Hành phong, trong lòng Cảnh Hy đang nghĩ không biết tối nay sẽ nấu món gì cho sư tôn ăn, không ngon liệu người có đánh mình hay không. Càng nghĩ càng thấy có khả năng, vội vàng lắc lắc đầu, bước chân lại càng nhanh hơn gần như chạy hai bước thành một.

Lưu lại đám người cũng không để ý gì, chỉ duy nhất Diệp Linh vẫn nhìn về phía bóng dáng hai người đang dần khuất xa, đáy mắt lóe lên tia sáng không rõ.

*

Vân Vũ Cốc.

“Đại sư huynh, buổi tối huynh vẫn tiếp tục nghiên cứu thảo dược sao?” Một đệ tử nhỏ tuổi chạy vội theo nói với tiểu nam hài vừa mới bước ra khỏi giảng đường.

Tiểu nam hài ước chừng bảy tuổi xoay người lại, lộ ra khuôn mặt non nớt nhưng từ ngũ quan đã có thể thấy được người này lớn lên sẽ cực kỳ tuấn tú, biểu tình nhẹ nhành ôn hòa trả lời tiểu sư đệ:

“Đúng vậy, ta muốn nghiên cứu cây thuốc mới mà hôm qua vừa tìm được.”

Một tiểu sư đệ cũng vừa ra tới cửa liền nghe được câu nói, lập tức nhàm chán nói với đệ tử nhỏ tuổi kia:

“Vũ Dực sư huynh của chúng ta là một người cuồng nghiên cứu, đừng hỏi huynh ấy làm gì cho phí thời gian. Đệ muốn đi đâu, ta bồi đệ đi.”

Đệ tử nhỏ tuổi nghe xong liền vui vẻ trả lời:

“Đệ muốn ra sau núi luận bàn, chúng ta mau đi thôi.”

Lời vừa dứt, tiểu sư đệ vừa rồi còn mạnh miệng liền lập tức chạy không thấy tăm hơi, hắn vừa mới nghe giảng cả một buổi chiều, bây giờ còn luận bàn cái gì, nên đi ra ngoài ăn uống thỏa thích mới đúng. Đệ tử nhỏ tuổi nhìn một màn này sắc liền nhăn nhó, vẻ mặt bực bội tự mình lững thững đi về phía sau núi tu luyện.

Lưu lại một người là Tống Vũ Dực đang cười cười, lắc lắc đầu rồi đi về phía phòng ở của mình, hôm nay hắn cần phải nghiên cứu cho xong loại thuốc mới từ thảo dược kia, không thể lãng phí thời gian.