Chương 9: Hello Giáo Thảo Đại Nhân [9]

Những người xung quanh đều lạnh lùng nhìn, không ai muốn ra tay giúp đỡ. Đặc biệt là một bộ phận nữ sinh, các cô còn muốn ném đá xuống giếng, sao có thể đến để giúp đỡ.

Tô Từ cảm thấy hơi kỳ lạ: "Cậu là Phó Tư?"

Cô gái: "Cô có ý gì?"

Tô Từ liếc nhìn hộp cơm, cô mới ăn mấy miếng, sợ lạnh nên đậy lại trước, sau đó mới đáp: “Cậu không phải Phó Tư, sao cậu biết cậu ấy sẽ không thích tôi?”

Cô ta tức giận cười vào mặt cô: "Cô cho rằng Phó Tư sẽ thích cô sao? Cô lấy tự tin từ đâu ra?"

Cô ngồi rất thẳng, mặc dù bị người khác chỉ trỏ, nhưng vẫn khiêm tốn cũng không hống hách: "Tôi cảm thấy cái gì cũng có thể, chỉ cần Phó Tư có bạn gái, tôi sẽ không theo đuổi cậu ta nữa."

Hệ thống: "Nếu như Phó Tư có bạn gái, nơi nào còn chuyện của cô nữa?"

Tô Từ nghiêm túc nói: "Không sao, tôi có thể chờ hắn chia tay rồi lại theo đuổi."

Hệ thống: "Muốn Ba ba khen cô sao?"

Dịch vụ VIP của nhà ăn cao cấp nằm trên tầng hai.

Nam Thành vừa ngồi xuống, búng tay một cái, một người phục vụ lập tức đi tới.

"Phó thiếu gia, Nam thiếu gia, hôm nay muốn ăn cái gì?"

Nam Thành gọi món xong, nhìn người đối diện đưa thực đơn: “Đến lượt cậu.”

Hắn dựa vào cửa sổ kính trong suốt, hạ mắt nhìn vào một nơi nào đó bên ngoài.

Hắn mặc đồng phục học sinh của trường sơ trung số 1, với đường viền cổ áo màu đen lộ ra xương quai xanh thanh tú và đẹp đẽ, ngón tay thon dài khiến người ta muốn liếʍ.

Những mảnh sáng tối rơi xuống một bên mặt, phản chiếu một hình bóng.

Trên bàn lầu hai không có bao nhiêu người, mấy cô gái nhà giàu ánh mắt đảo qua, tâm tư lộ ra rõ ràng.

Tuy nhiên, người bị theo dõi đang ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn ra ngoài thu vào mắt bóng dáng của cô gái, một lúc sau mới đứng dậy nói: "Đi thôi."

Nam Thành không rõ, gì vậy: "Cậu sao không ăn?"

Phó Tư thu hồi ánh mắt, thần sắc lãnh đạm, ngữ khí rất bình thản: "Đổi chỗ khác."

Nói xong, hắn lập tức rời đi, bước đi chậm rãi, nhưng rất nhanh đã biến mất ở một góc của tầng hai.

Nam Thành nhún nhún vai, anh ta vốn là không có ý định đi theo, nhưng nghĩ tới hành động vừa rồi của đối phương, đầu óc anh ta lơ đãng một hồi, sau đó đứng dậy giơ tay nói: "Không cần làm nữa."

Anh sải bước đi theo, nhìn về phương hướng kia, ngạc nhiên hỏi: "Cậu định ăn ở nhà ăn bình dân à?"

Phó Tư liếc anh ta: "Cậu theo làm gì?"

Nam Thành hai tay ôm sau đầu huýt sáo: "Đột nhiên cậu quyết định như vậy không giống thường ngày, tôi muốn xem rốt cuộc là có chuyện gì."

Hắn không hề tỏ ra hoảng sợ, như thể hắn không quan tâm đến sự tồn tại của anh ta.

Cho đến khi hắn bước vào nhà ăn bình dân.

Bọn học sinh đột nhiên trở nên kích động.

"Là Phó Tư !"

"Tại sao anh ấy lại ở đây?"

"Không phải Phó Tư luôn ăn ở lầu hai nhà hàng cao cấp sao? Tại sao đột nhiên lại có hứng thú với nhà ăn bình dân?"

Cô gái vẫn đang mắng Tô Từ đột nhiên im lặng, cô ta khao khát nhìn sang, kích động kéo những người khác lại nói: "Là Phó Tư, tôi nhìn không lầm đi? Thật là anh ấy."

Người bạn bị lôi kéo cũng vô cùng phấn khích: "Trời ạ, đúng là Phó thiếu gia, còn sống! Đẹp trai quá!"

Học sinh ở đây đều đoán tại sao Phó Tư lại đến nơi này.