Chương 10: Hello Giáo Thảo Đại Nhân [10]

Có người cho rằng anh đã chán ăn những món đắt tiền đó nên muốn thử hương vị của những món ăn bình dân.

Cũng có người cho rằng hắn đang tìm người, nhưng bọn họ lại không biết hắn tìm ai.

Ai cũng không nghĩ tới là Tô Từ, dù sao thái độ của Phó Tư đã quá rõ ràng, là đối phương không biết xấu hổ mà dây dưa với hắn.

Chàng trai thân hình cao lớn khuôn mặt tuấn mỹ cũng không liếc mắt nhìn những người khác một cái, nói: "Đi lấy cơm."

Nam Thành không cam lòng giơ tay lên, ánh mắt rơi vào trên người cô gái: "ok, cuối cùng tôi cũng biết tại sao cậu lại tới đây."

Sau đó sải bước về phía một trong các cửa lấy đồ ăn.

Phó Tư bước sang phía bên kia.

Các cô gái mất hết ý định ăn uống, mặt đỏ bừng.

"Trời ạ, Phó thiếu gia thật sự tới ăn cơm với chúng ta."

"Anh ấy có nhìn thấy tôi không? Chắc hẳn anh ấy đã nhìn thấy tôi."

"Làm sao bây giờ, tim của tôi sắp ngừng đập rồi, Phó Tư thật sự rất đẹp trai."

Tô Từ chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng và quay đầu lại.

Cô nhận thấy ánh mắt của hắn dường như lướt qua cô.

Tô Từ do dự một lúc, nghiêm túc suy nghĩ về việc có nên chào hỏi bạn học Phó hay không.

Hệ thống: "Hiện tại cô muốn trở thành địch của trường học sao? Ít nhất trước tiên đem Phó Tư nắm trong tay, sau đó lại trắng trợn táo bạo."

Tô Từ nói: "Chào hỏi là một hành vi lịch sự của con người."

Hệ thống: "Ba không muốn nghe cô nói chuyện này, cho nên không cho phép cô chào hỏi, bằng không Phó Tư sẽ càng giận cô hoặc là không thèm để ý tới cô, không phải càng thêm xấu hổ sao?"

Tô Từ suy nghĩ một chút: "Được."

Vì vậy, cô ấy quay lại và tiếp tục ăn hộp bento của mình, một cách chậm rãi.

Cô gái đang chửi rủa bên cạnh Tô Từ nhìn thấy Phó Tư ngày càng đến gần, hai chân gần như mềm nhũn, cô ta phấn khích đến mức không thể kiểm soát bản thân.

Đặc biệt là khi đối phương đi đến, có cảm giác chóng mặt ập đến.

Sau đó, cô ta thấy Phó Tư dừng lại bên cạnh.

Hô hấp cô ta có chút dồn dập, lắp bắp lui về phía sau một bước nói: "Phó thiếu, cậu muốn ngồi ở chỗ này sao?"

Mặt cô ta đỏ bừng, cô ta chỉ cảm thấy mình thật may mắn, thậm chí cô ta còn có thể cảm nhận được ánh mắt ghen tị của những bạn nữ cùng lớp đang nhìn sang.

Tuy nhiên, Phó Tư phớt lờ cô ta, chỉ hơi cúi đầu, giơ cổ tay lên, liếc nhìn thời gian và tiếp tục đi về phía trước với vẻ mặt bình tĩnh và thờ ơ.

Thời gian chỉ năm giây.

Cô ta trên mặt lập tức nóng lên, trong l*иg ngực tràn ngập xấu hổ, oán hận, muốn chui vào một cái lỗ nào đó.

Ánh mắt của những người xung quanh lập tức trở nên hả hê.

"Cô ta thật tự luyến còn nghĩ rằng Phó thiếu sẽ ngồi cạnh cô ta."

"Trời ạ, Phó Tư rõ ràng không thèm nhìn cô ta lấy một cái, cô ta từ nơi nào chui ra, cảm thấy Phó Tư muốn ngồi ở bên cạnh cô ta chứ."

"Cũng không nhìn lại xem cô ta trông như thế nào. Cô ta có một chiếc mũi to và một khuôn mặt rộng. Thật là xấu xí."

Cô ta xấu hổ và tức giận, nhìn chằm chằm vào những cô gái đó.

Rõ ràng vừa rồi những người đó còn giúp mình mắng Tô Từ, nhưng hiện tại lại lập tức thay đổi bộ dạng. Không khỏi âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Cho rằng Phó thiếu sẽ ngồi bên cạnh các người sao?

Nằm mơ đi.

Tô Từ cẩn thận nhai thức ăn trong miệng, cô nghe xung quanh vang lên tiếng hít không khí, không khỏi ngước mắt nhìn lên và nhìn thấy người con trai đang ngồi đối diện với cô.

Cô chớp mắt: "Bạn học Phó?"

Những nữ sinh kia không bao giờ có thể ngờ rằng Phó thiếu sẽ ngồi cạnh Tô Từ!