Tô Từ chọc chọc ngón tay.
"Tôi một xu cũng không có, nhưng hắn có mấy chục triệu, gia thế không môn đăng hộ đối, hắn là hoa, tôi là phân trâu."
Hệ thống: "...Ba ba không muốn nói chuyện."
Tô Từ nhận được mấy bức thư tình, cô cảm thấy đều viết rất hay, nhưng không thể ăn cắp ý tưởng của người khác, vì vậy cô vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra câu này.
Không nghĩ tới, Phó Tư vẫn không đồng ý cho cô làm bạn gái của hắn.
Tô Từ nghĩ, con người thật kỳ lạ.
Nhưng cô vẫn phải theo đuổi Phó Tư.
Vì vậy, mỗi ngày cô đều chờ bên cạnh tòa nhà giảng dạy, mắt trông mong chờ đợi ai đó đi xuống.
Tô Từ lần này đã thông minh ra, biết mượn ghế của bác bảo vệ.
Liền ngồi ở đó, chớp đôi mắt to, sợ rằng mình sẽ vô tình bỏ lỡ Phó Tư.
Có một ít người nhận ra, nam sinh vô cùng thất vọng, vốn tưởng rằng Tô Từ trong sáng không khoa trương, nhưng không ngờ cô lại là một con đĩ lẳиɠ ɭơ.
Các nữ sinh sau lưng nguyền rủa: "Hồ ly tinh, hám giàu!"
"Phi! Phó Tư sẽ không thích cô ta đâu!"
"Ha ha, muốn câu rùa vàng tới đây làm gì? Đi hộp đêm ấy."
Tô Từ cảm thấy rất vô tội, cô lại không có lừa tiền của họ, sao lại tức giận như vậy.
Nhìn thấy bóng dáng của Phó Tư, cô nhanh chóng đứng dậy và đi theo.
"Bạn học Phó."
"Nha, lại là cậu." Nam Thành chào hỏi, nói.
Tô Từ liếc nhìn anh ta, mặc dù cô ấy là một hũ tiền, nhưng cô ấy cũng là một hũ tiền hiểu biết lịch sự, "Chào bạn học."
Nam Thành hơi sửng sốt, tựa hồ không ngờ đối phương sẽ chào đón mình, nụ cười càng đậm.
Tô Từ cảm thấy kỳ lạ tại sao người đàn ông này luôn mỉm cười khi nhìn thấy cô, khi cô đang định nói, một bóng người cao lớn che mất tầm nhìn của cô, "Hôm nay cậu lại muốn làm gì?"
Phó Tư cao 1,85 mét, khí chất oai phong, khi đến gần sẽ có cảm giác áp bức kinh người.
Tô Từ không thể không lùi lại một bước nhỏ.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy hắn khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút không vui.
"Cái kia. . . " Tô Từ chờ đợi chớp chớp mắt nhìn người nọ: "Bạn học Phó, cậu chưa đọc thư tình của tôi sao?"
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có lời giải thích này. Rốt cuộc, sau khi chờ đợi một lúc lâu, Phó Tư cũng không trả lời cô.
Mỗi khi Tô Từ nhận được một bức thư tình, cô ấy sẽ trả lời một cách nghiêm túc.
Hệ thống: "Trả lời sao? Thà không trả lời còn tốt hơn, sớm muộn gì cũng bị chọc giận."
Phó Tư cụp mắt nhìn cô gái, đôi mắt phượng hẹp dài trông rất sâu, giống như một vũng nước không thể chạm đáy.
Thanh âm có chút trầm thấp nói: "Nhìn."
Hy vọng của Tô Từ đã tan thành mây khói, cô kìm nén sự thất vọng trong lòng, chân thành nói: "Vậy, bạn học Phó có điều gì muốn nói với tôi không?"
Phó Tư hơi cúi người, cái cảm giác bị áp bức càng đậm, ánh mắt giao nhau, thân hình cao lớn cơ hồ đem cô gái nhỏ nhắn ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Cậu muốn tôi đáp lại thế nào?"
Tô Từ chớp mắt, cô muốn tất cả tài sản của đối phương.
Chỉ là lời này còn chưa nói ra, Phó Tư đã đứng thẳng người, liếc cô một cái, xoay người rời đi.
Tô Từ có chút không rõ ràng.
“Xin chào, lần sau gặp lại.” Nam Thành cười nói, trước khi bạn mình nhìn sang cũng vội vàng đi theo.
Tô Từ nhìn họ một lúc, cuối cùng cô ấy không đi theo.
Rốt cuộc ghế vẫn còn ở đó, nếu ai đó ăn cắp nó, cô ấy sẽ phải đền tiền.
Cô ấy không có tiền, cô ấy hiện tại vẫn là một người nghèo.