Chương 4: Hello Giáo Thảo Đại Nhân [4]

Tô Từ đợi mấy ngày, cảm thấy con người thực sự khó nắm bắt.

Không giống cô ấy, chỉ cần có tiền là có thể đuổi theo.

"Cậu là Tô Từ?"

Mấy cô gái ngăn Tô Từ đang muốn rời khỏi lớp học.

Cô ngước mắt lên, chớp chớp mắt rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Vẻ ngoài của Tô Từ rất dễ lừa người, mềm mại dễ thương như búp bê, đôi mắt to long lanh như nước, ai nhìn thấy khó đảm bảo sẽ không thích.

Tuy nhiên, những cô gái này không có bất kỳ ý nghĩ thương hại và đồng cảm nào, và nói một cách trịch thượng: "Đi theo chúng tôi."

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Ba bữa cơm của Tô Từ rất đều đặn, cô chân thành hỏi: “Vậy tôi có thể ăn cơm trước được không?”

"Cậu còn dám cùng chúng tôi nói điều kiện." Một nữ sinh tức giận nói: "Tô Từ, cậu tin hay không ngày mai tôi sẽ làm cho cậu biến mất khỏi A Trung."

Tô Từ ngẩn người: "cậu có nhiều tiền lắm sao?"

Cô gái càng tức giận hơn: "Cậu có ý gì?"

"Có giàu hơn bạn Phó cùng lớp không?" Tô Từ hỏi.

Cô gái líu lưỡi, cho rằng đang bị sỉ nhục, tức giận nói: "Ai không biết Phó Tư là thái tử gia có bối cảnh thâm sâu nhất, Tô Từ, cậu tin hay không một giây tôi có thể làm cậu cút ra khỏi đây!"

Tô Từ hơi thất vọng: "Ồ, thì ra bạn không giàu bằng bạn Phó cùng lớp."

Cô gái giận đến phát run: "Cậu có ý gì! Cậu cho rằng Phó Tư sẽ thích cậu sao, một con quái vật xấu xí?"

Tô Từ nhìn cô ta, nhưng cô không tức giận.

"Nếu như cậu giàu có hơn bạn học Phó, vậy tôi nhất định sẽ theo đuổi cậu." Nói xong thở dài, đau khổ nói: "Hắn quá khó theo đuổi."

Mấy nữ sinh: "..."

Cuối cùng họ rời đi vì họ nghĩ rằng cô gái hám giàu này là người sống quá thực tế, tìm cô gây phiền phức thật lãng phí thời gian.

Dù sao, Phó Tư sẽ không thích loại người này.

Hệ thống: "Ba còn tưởng rằng cô sẽ bị bắt nạt."

Tô Từ lắc đầu: "Nếu họ bắt nạt tôi, tôi sẽ bắt nạt lại họ."

Phó Tư xem ra thực sự rất có tiền.

Cô thầm nghĩ, chợt hiểu ra một chút, dù sao cũng có tiền như vậy khó theo đuổi cũng là chuyện bình thường.

Thế là cô dời chiếc ghế dài nhỏ trở lại chỗ cũ.

Nam Thành cười nói: "ai nha, cô gái đáng yêu lại xuất hiện."

Phó Tư nhìn thoáng qua: "Cô gái đáng yêu?"

Giọng hắn trầm trầm, khi hắn nói ra bốn chữ này, có một sự dịu dàng khó tả.

Ánh mắt lại hơi trầm xuống.

Nụ cười trên mặt Nam Thành hơi nhạt đi: "khụ, cục cưng của cậu lại đến rồi."

Phó Tư không nói nữa, nhưng tốc độ của hắn chậm lại một chút.

Tô Từ vừa thấy người đến, cô ấy lập tức đứng dậy, sợ rằng mình sẽ không theo kịp.

"Bạn học Phó."

Chàng trai cao lớn mặc một bộ đồng phục học sinh đen trắng được cắt may cẩn thận, có một thân hình hoàn hảo và tao nhã khó tả.

Tô Từ thầm nghĩ, đây có lẽ là khí chất của người giàu có.

“Mấy ngày trước cậu không xuất hiện, sao bây giờ lại tới nữa?” Phó Tư đứng đó, một tay đút túi quần, ánh mắt hơi cụp xuống.

Không biết có phải Tô Từ ảo giác hay không, nhưng cô thật sự nghe được trong lời nói của đối phương có một tia không hài lòng.

"Tôi đang điều tra xem cậu thích cái gì." Tô Từ nghiêm túc giải thích.

Phó Tư không vui cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng không ai thích người bỏ cuộc giữa chừng.

"Ồ? Tôi thích cái gì?" Phó Tư dường như có chút hứng thú, nhìn cô và hỏi.

Khuôn mặt đẹp trai không có một chút khuyết điểm.

Tô Từ luôn cảm thấy hắn quá cao, nói phải hơi ngẩng cổ lên, cô hơi mỏi cổ nên cúi xuống, chỉ lộ ra một lọn tóc đáng yêu.

Nhẹ nhàng nói: "Cậu thích xoài, món ăn kiểu Pháp, món tráng miệng phương Tây, cà phê thêm đường..."