Quyển 2 - Chương 44: Không biết bây giờ Tốn Nô của nàng có ổn không

【 5 năm sau 】

Phủ thành chủ Đông Thành, Vũ Văn Kim bỏ qua tin tức Nam Thành đưa tới, đầy mặt hậm hực, “Xong rồi xong rồi, thế này

thì

ta phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ

thật

sự

đưa đồ vật ra? Đông Thành chúng ta cùng với Nam Thành từ trước đến nay

không

hợp, lúc này còn đòi bảo vật Mật Đà Sinh của Đông Thành chúng ta, nếu ta

thật

sự

đưa

đi

chẳng phải là quá mất mặt, đại ca và cha ta hẳn có thể tức giận đến sống lại mà đánh chết ta. A Minh, ngươi

nói

ta nên làm gì bây giờ?”

Đoạn Minh ngồi ở bên cạnh

hắn,

không

nhanh

không

chậm bưng trà khẽ nhấp, liếc xéo

hắn

một

cái: “Ngươi bây giờ tốt xấu gì cũng là thành chủ Đông Thành, sao mà động bất động

đã

hoảng loạn như vậy.”

Vũ Văn Kim căm giận: “Ngươi cũng

không

phải

không

biết thành chủ Nam Thành đó,

không

biết xấu hổ đến cực điểm, nếu ta

không

cho,

hắn

còn có thể thuê sát thủ tới lấy mạng chó của ta, bức ta lấy đồ vật ra, ta có thể

không

hoảng hốt sao.”

“nói

đến sát thủ,

không

phải ngươi biết

một

người sao, mời

hắn

tới bảo vệ ngươi còn

không

được rồi.” Đoạn Minh

nói.

Vũ Văn Kim sửng sốt, gãi gãi đầu: “Ngươi

nói

Tốn?”

Đoạn Minh: “Chính là

hắn, 5 năm trước nếu

không

phải ngươi cứu

hắn

một

mạng, chỉ sợ

hắn

đã

chết

trên

nền tuyết, có phần tình nghĩa này,

hắn

hẳn

sẽ

không

mặc kệ ngươi.”

Vũ Văn Kim có chút khó xử: “Lúc trước

hắn

giúp ta xử lý phản loạn Đông Thành, lại trợ giúp ta bước lên vị trí thành chủ,

đã

xem như báo ân, ta lại thi ân cầu báo nữa cũng quá

không

tốt

đi.”

Đoạn Minh cười nhạo: “Ngốc, ai bảo ngươi thi ân cầu báo, Tốn ở

trên

giang hồ thiếu niên thành danh, lúc làm đệ nhất sát thủ Luyện Vực

không

biết làm bao nhiêu người sợ hãi, bây giờ tuy

đã

dần dần yên lặng, nhưng ba năm trước đây

hắn

xâm nhập Bắc Thành làm trọng thương thành chủ Hạ Hầu Huyền của Ngự Bắc Thành, thanh danh đại chấn, đến nay chỉ sợ võ công càng thêm sâu

không

lường được, tuy ta chưa từng gặp

hắn, nhưng cũng biết tính cách hành

sự

của

hắn, ngươi và

hắn

có phần sâu xa này, nhiều ít cũng được coi như là bằng hữu, giúp bằng hữu

một

chút việc

nhỏ, còn

không

phải là đương nhiên?”

Vũ Văn Kim chần chờ: “Nhưng mà……”

Đoạn Minh

thật

sự

nhìn

không

nổi

hắn

do dự

không

quyết đoán, “Nhưng cái gì, ngươi nhìn bộ dáng

không

có tiền đồ này của ngươi, lại

không

bảo ngươi làm chuyện xấu, ngươi coi như mời bằng hữu gặp mặt, mời

hắn

tới Đông Thành ở

một

thời gian, chỉ cần có

một

tôn sát thần như vậy ở đây là có thể trấn trạch, đến lúc đó còn sợ Nam Thành bên kia làm ra ám sát, áp bức cái gì.”

Vũ Văn Kim tuy am hiểu kinh thương, trị vì Đông Thành phồn hoa náo nhiệt, nhưng luận đến vũ lực, Đông Thành

không

thể so nổi ba thành khác, đặc biệt là Vũ Văn Kim còn trẻ, hấp tấp tiếp nhận chức vụ thành chủ, bên cạnh

không

có ai võ công cao cường có thể hoàn toàn tín nhiệm, Đoạn Minh cũng là hợp ý với

hắn, mới cho ra chủ ý như vậy.

Vũ Văn Kim suy xét

một

lát,

nói: “Tốn huynh…… Ta chỉ biết mấy tháng trước

hắn

còn ở Mạc Bắc.

hắnmỗi năm trừ ngày giỗ thê tử

sẽ

trở về tế bái, còn thời gian khác đều khó tìm tung tích. Năm ngoái mùa đông

hắn

trở về tế bái ta còn gặp

hắn, đáng tiếc khi đó ngươi trở về nhà,

không

thể gặp mặt

một

lần.”

Đoạn Minh lắc đầu, “Gặp mặt

thì

thôi, con người ta sợ nhất những đao giả kiếm khách quái gở, cổ quái trầm mặc ít lời, vẫn là tiểu ngốc tử ngươi

nói

nhiều như vậy làm bằng hữu tương đối vui vẻ. Nhưng

thậtra ngươi

nói

thê tử

hắn, làm ta có chút tò mò, ta còn

không

nghe đến chuyện có liên quan tới thê tử

hắn,

không

bằng ngươi

nói

cho ta

một

chút?”

“Kỳ

thật

ta cũng

không



ràng lắm.” Vũ Văn Kim nhớ lại ngày ấy 5 năm trước,

hắn

vốn nghe

nói

bên thành trực thuộc có đoàn ca kịch bắc địa mới lạ lên đài biểu diễn, chuẩn bị

đi

xem

một

phen, ai ngờ

trênđường

đi

đột nhiên có tuyết, tuyết lớn bay tán loạn cơ hồ

không

nhìn



đường,

đi

qua vùng ven, hộ vệ tới báo phía trước phát

hiện

đầy đất thi thể vừa mới chết

không

lâu,

không

ít thi thể mặc quần áo có huy ấn của thành chủ Bắc Thành.

Vũ Văn Kim người này võ công

không

giỏi, lại đầy lòng hiếu kỳ, gặp việc này cảm thấy hiếm lạ, liền chạy tới nhìn.

Khi đó nhìn thấy Tốn,

hắn

nửa quỳ ngồi ở đó,

trên

người phủ

một

tầng tuyết trắng hơi mỏng, nhắm mắt lại tựa như pho tượng chết, trong ngực gắt gao ôm

một

nữ tử

không



mặt.

Vũ Văn Kim bị bộ dáng hai người hấp dẫn, tiến lên xem, phát giác khuôn mặt Tốn nhìn quen mắt, nhớ tới

hắn

là đại huynh đệ lúc trước

đã

từng cứu mình, chỉ lấy

một

chút báo đáp, vì thế tiếc hận cảm khái rất nhiều,

không

nói

hai lời cho người thay

hắn

thu xác. Ai ngờ thủ hạ báo lại, người chưa chết, còn lại

một

hơi thở, nữ tử trong lòng ngực

hắn

sớm

đã

chết từ lâu.

Vũ Văn Kim đưa người về cứu trị, bởi vì tách

không

nổi hai người, chỉ đành cùng đưa theo thi thể nữ tử trở về.

Sau đó người tỉnh lại thực nhanh, ôm cỗ thi thể cự tuyệt bất kì kẻ nào tới gần, cũng

không

nói

lời nào, chờ đến lúc tình hình

hắn

thoáng chuyển biến tốt đẹp, có

một

ngày đột nhiên mang theo thi thể đó biến mất, qua nửa tháng mới trở về, khi đó thi thể

đã

không

còn.

Sau đó Vũ Văn Kim mới biết,

hắn

chính là Tốn, mà nữ tử

đã

chết

đi

đó là thê tử

hắn.

“Kỳ

thật

ta cũng

không

thể thấy



nữ tử kia lớn lên có bộ dáng gì, lúc ấy cả người nàng là máu, hơn nữa Tốn huynh

không

muốn buông tay, cũng

không

cho ai tiếp cận, thanh đao của

hắn

lạnh căm căm, chém người giống chém dưa xắt rau, ta cũng

không

dám mạo hiểm.” Vũ Văn Kim

hiện

giờ nhớ tới tình hình năm đó, lòng vẫn còn sợ hãi như cũ, sờ sờ cái mũi.

Thấy bạn tốt biểu tình có ý cười nhạo, Vũ Văn Kim lại bỏ thêm

một

câu: “Tốn huynh tuy rằng thanh danh đáng sợ, nhưng tính cách

hắn

kỳ

thật

không

tồi, trừ

không

thích

nói

chuyện

một

chút, ánh mắt lạnh lẽo dọa người

một

chút, còn lại cũng dễ ở chung, giúp ta

không

ít việc.”

Cuối cùng Vũ Văn Kim ôm tâm thái thử

một

lần đưa thư, ai ngờ

thật

sự

có hồi

âm, trong thư viết ít ngày nữa tới Đông Thành. Vũ Văn Kim vui mừng quá đỗi, ngày ngày ở trong phủ chờ đợi, cơ hồ trông mòn con mắt, làm bạn tốt Đoạn Minh cũng phải lắc đầu.

Vũ Văn Kim đúng lý hợp tình, “Sợ chết

thì

làm sao!”

Đoạn Minh: “Ngươi có lẽ là thành chủ Đông Thành uất ức nhất từ trước tới nay.”

Vũ Văn Kim

không

để bụng, tự hào

nói: “Cũng là thành chủ có thể kiếm tiền nhất!”

Quản

sự

trong phủ bỗng nhiên bước nhanh đến, “Thành chủ, khách quý ngài phân phó nghênh đón

đãtới rồi.”

Vũ Văn Kim: “Tốn huynh

đã

tới rồi? Ha ha, ta đây đến nghênh đón Tốn huynh, phiền a Minh ngươi ngâm cho chúng ta bình trà ngon!”

Đoạn Minh: “Còn uống trà cái gì, trực tiếp uống rượu.”

hắn

phân phó quản

sự, “đi

đào mấy bình rượu ngon thành chủ các ngươi vẫn giấu ra đây.”

Vũ Văn Kim

đi

đến nửa đường, liền nhìn thấy người hầu đưa người tiến vào. Bộ dáng so với năm ngoái vào đông

hắn

từng gặp cũng

không

khác biệt lắm, vẫn đầy người phong sương lạnh lẽo

không

tan, khoác áo choàng thường thấy nhất ở Mạc Bắc, cầm

một

thanh đao vỏ gỗ đen, nhìn qua phong trần mệt mỏi,

không

hợp với phủ thành chủ Đông Thành phồn hoa tráng lệ.

Vũ Văn Kim cười

đi

đón, thân thiện gọi tiếng Tốn huynh, “Tốn huynh mời, lúc này phải làm phiền Tốn huynh ở đây thêm mấy ngày, ta còn muốn giới thiệu

một

bằng hữu cho huynh ……”

Hai người xuyên qua hành lang dài,

đi

đến tòa đình trong hậu viện, Vũ Văn Kim chợt thấy

không

đúng, quay đầu nhìn lại, phát

hiện

không

biết Tốn dừng lại khi nào, ánh mắt

hắn

ngưng

trên

cây hoa lê mới nở trong viện kia.

Đúng là giữa tháng tư, hoa lê nở rộ, tuyết trắng đầy cây, gió thổi qua, hoa lê trắng tinh bay múa giống như tuyết, rơi ở dưới hành lang, rơi ở bên chân Tốn dính đầy bụi đất.

Tốn

thật

lâu

không

nhúc nhích, Vũ Văn Kim

không



nguyên do, cẩn thận

đi

tới hỏi: “Tốn huynh làm sao vậy, là thích cây hoa lê này?”

hắn

vốn tưởng rằng Tốn

sẽ

không

trả lời, ai ngờ thế nhưng

hắn

mở miệng,

hắn

tựa hồ

đã

lâu chưa

nóichuyện, thanh

âm

khàn khàn mà thong thả, “Ta cũng trồng hoa lê ở trước mộ nàng, vẫn chưa từng nở hoa.”

Vũ Văn Kim giật mình,

hắn

cơ hồ lập tức minh bạch ‘ nàng ’ trong lời Tốn huynh

nói, là chỉ thê tử

đãchết của

hắn.

hắn

trôn thê tử ở nơi nào, Vũ Văn Kim cũng

không

rõ, vì thế chỉ có thể châm chước

nói: “Có lẽ là địa phương

không

thích hợp, đất đai và khí hậu đều ảnh hưởng đến nở hoa.”

Tốn rốt cuộc quay đầu, tiếp tục

đi

về phía trước, Vũ Văn Kim vội đuổi theo, trong lòng

âm

thầm ngạc nhiên

nói, Tốn huynh thế nhưng lại thích hoa lê.

Cùng lúc đó, ở Nam Thành cách Đông Thành rất xa,

một

cái viện trong hậu trạch của phủ thành chủ,

một

nữ tử trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt được thị nữ đỡ,

thật

cẩn thận ra khỏi phòng,

đi

đến ghế mềm

đãđược sắp xếp tốt ở trước mặt, lại được đỡ ngồi xuống.

Nữ tử dung mạo mỹ lệ, đáng tiếc thân hình đơn bạc như bệnh nặng mới khỏi. Da thịt trắng nõn dưới ánh nắng chiếu rọi oánh nhuận rực rỡ, lông mi mảnh dài run rẩy, che đậy đôi mắt màu sắc hơi nhạt.

Nàng dựa vào ghế mềm, biểu tình bình tĩnh,

không

nói

một

lời. Bọn thị nữ đứng bên cạnh, chờ nàng phân phó.

Mấy thị nữ ôm hộp đồ cùng vải mới xa xa ở hành lang thấy

một

màn như vậy, trong đó

một

thị nữ nhịn

không

được cảm thán: “Hôm nay ánh mặt trời tốt như vậy, trong viện hoa đều nở, đó đều là tiểu thư trồng vào năm đó lúc còn chưa xảy ra chuyện, nếu nàng có thể nhìn thấy, nhất định thực vui mừng.”

một

thị nữ khác chọc chọc cánh tay nàng: “Cũng đừng

nói

loại lời này, nếu như bị người khác nghe thấy, ngươi thế nào cũng phải bị phạt!”

Hạ nhân trong phủ thành chủ Nam Thành đều biết, tiểu thư Nam Cung Cầm bởi vì bị độc thương ngủ say

đã

nhiều năm, thời gian vừa rồi rốt cuộc tỉnh lại, chuyện này vốn là rất tốt, đáng tiếc

trên

người nàng dư độc chưa hết, làm cho hai mắt bị mù

không

thể nhìn thấy gì, thành chủ riêng mời thần y đến,

nói

cần dùng Mật Đà Sinh chỉ có ở Đông Thành làm thuốc dẫn, mới có thể hoàn toàn loại trừ dư độc, vì thế thành chủ mấy lần đưa thư cho thành chủ Vũ Văn Kim của Đông Thành, nhưng đến nay đều

khôngcó tin tức tốt truyền đến.

Nam Cung Cầm ngủ say mấy năm, dù vẫn luôn dùng các loại thuốc hay trân quý, tỉnh lại rồi thân thể vẫn cứ suy yếu, bọn thị nữ đều cẩn thận hầu hạ

không

dám chậm trễ, càng thêm

không

dám ở trước mặt nàng

nói

đến chuyện đôi mắt.

một

người cao lớn từ ngoài viện

đi

vào, nhóm nô bộc sôi nổi cúi đầu hành lễ, “Thành chủ.”

Nam Cung Hiền thành chủ Nam Thành bước đến bên Nam Cung Cầm,

một

gương mặt chữ điền đoan chính tràn đầy

yêu

thương, “Cầm Nhi, hôm nay cảm thấy tốt hơn chút chút nào chưa?”

Nam Cung Cầm mở đôi mắt

không

nhìn thấy gì, thấp giọng

nói: “Chất nữ

đã

khá hơn nhiều, thúc phụ

không

cần lo lắng.”

Nam Cung Hiền thành chủ Nam Thành là thúc phụ của Nam Cung Cầm, từ

nhỏ

thập phần

yêu

thương chất nữ cha mẹ chết sớm này. Trong thành từng có lời đồn, Nam Cung Cầm cũng

không

phải do thành chủ tiền nhiệm sinh ra, mà là thúc phụ Nam Cung Hiền cùng với đại tẩu tư thông sinh ra, bởi vậy Nam Cung Hiền mới có thể

yêu

thương nàng như nữ nhi ruột.

“Cầm Nhi yên tâm, thúc phụ nhất định

sẽ

chữa khỏi đôi mắt của con.” Nam Cung Hiền thăm chất nữ, cuối cùng

nói

xong câu đó, lại phân phó hạ nhân cẩn thận chăm sóc, lúc này mới lần thứ hai vội vàng rời

đi.

Nam Cung Cầm ngồi dưới thái dương,

không

ai quấy rầy, nàng

không

nhìn thấy cảnh tượng chung quanh, nhưng chóp mũi có thể ngửi được các loại mùi hoa, còn có gió thổi tới cánh hoa

không

biết tên, vừa lúc rơi trong tay nàng.

Nàng cầm cánh hoa mềm mại trong tay, trong lòng lại có loại nôn nóng khôn kể.

không

biết bây giờ, Tốn Nô của nàng có ổn

không.

Ở trong trí nhớ của mình, nàng bị Hạ Hầu Huyền Ngự đánh

một

quyền xuyên qua ngực, hẳn là chết rồi, nhưng mấy ngày trước đây, nàng chợt thức tỉnh lại, vốn tưởng mình may mắn chưa chết, ai ngờ

trênngực

không

hề có dấu hiệu của vết thương, người chung quanh đều xưng hô nàng là tiểu thư, nàng cảm thấy

không

đúng, cẩn thận tìm hiểu mới làm



thân phận

hiện

giờ, nàng thế nhưng trở thành Nam Cung Cầm —— cũng chính là nữ xứng ác độc số

một

trong tiểu thuyết gốc, bạch nguyệt quang của nam chủ, tỷ tỷ song sinh của nữ chủ.