Quyển 2 - Chương 43: Nếu có một ngày ngươi hiểu, thì đã không còn là "Tốn Nô"...

Hạ Hầu Huyền Ngự

đi

ra khỏi xe ngựa, nhìn thấy nam nhị ngồi

trên

lưng ngựa ôm nữ chủ vốn nên thuộc về

hắn, hai người giống như

một

đôi quyến lữ, ánh mắt trầm xuống, sát ý liền bạo phát. Hệ thống

không

thể

không

xuất

hiện

nhắc nhở —— “Cảnh cáo, ngài có ác ý quá cao với nữ chủ của thế giới này, nếu thương tổn nữ chủ

sẽ

làm cho khí vận xói mòn, phát sinh hỗn loạn

không

biết, đối với ngài thập phần bất lợi.”

Hạ Hầu Huyền Ngự căn bản mặc kệ cảnh cáo bắn ra từ giao diện, vươn tay với Đường Lê bên kia tựa hồ

đang

bị dọa, biểu tình cao ngạo

nói: “Sở Li, trở về cùng ta.”

Đường Lê thất thần Tốn Nô

đã

thấy



ràng, nghe từ trong miệng Hạ Hầu Huyền Ngự hai chữ Sở Li,

hắntheo bản năng càng ôm chặt người trong lòng ngực.

Đường Lê hoàn hồn, nhận thấy động tác của Tốn Nô, cũng bất chấp cái giao diện trôi trước mặt Hạ Hầu Huyền Ngự, nhanh chóng nắm tay tiểu nam thần trấn an trước, “Đừng hiểu lầm, lát nữa ta giải thích cho huynh, xác

thật

ta chỉ thích

một

mình huynh, cũng tuyệt

sẽ

không

rời

đi.”

Tốn Nô tuy rằng

không

nói, nhưng hiển nhiên Đường Lê

đã

bắt được trọng điểm, lực đạo của

hắnthoáng thả lỏng. Bất quá trong ánh mắt đối diện Hạ Hầu Huyền Ngự, sát ý nửa điểm cũng

không

ít hơn,

hắn

làm

một

sát thủ, mẫn cảm nhất với sát khí, đương nhiên nhìn ra được ý đồ của Hạ Hầu Huyền Ngự, người này đối với hai người bọn họ đều có sát ý.

Hạ Hầu Huyền Ngự: khanh khanh ta ta ngay trước mặt ta, coi ta nam chính này

không

tồn tại sao?

“Sở Li, đừng làm ta tức giận, theo ta trở về, ta

sẽ

không

truy cứu chuyện nàng tự trốn

đi.”

Đường Lê: Tự trốn? Chờ

một

chút, trong nguyên tác nữ chủ Sở Li lúc này tựa hồ cùng Hạ Hầu Huyền Ngự còn

đang

ở giai đoạn hoan hỉ oan gia,

không



yêu

đương đâu? Nam chủ vì sao có vẻ mặt phẫn nộ bị lão bà bỏ rơi,

hiện

tại

hắn

hẳn là còn nhung nhớ bạch nguyệt quang Nam Cung Cầm

đang

ngủ say kia, chú ý đối với nữ chủ đơn giản là vì nữ chủ lớn lên giống Nam Cung Cầm mà thôi.

Lúc trước nàng ở Bắc Thành, nghe

nói

thân phận là nô tỳ, Đường Lê lúc trước cảm thấy Hạ Hầu Huyền Ngự

sẽ

không



một

nô tỳ mà mất công tới tìm, nhưng bây giờ

sự

thật

bày ở trước mắt,

hắn

tựa hồ chính là vì nàng mà tới, trong đó chỗ

không

hợp lý hẳn có quan hệ với cái giao diện kia. Đường Lê nhanh chóng phỏng đoán ra Hạ Hầu Huyền Ngự này rất có khả năng là biết cốt truyện, bằng

không

thái độ của

hắn

sẽ

không

kỳ quái như vậy. Sau đó,

hắn

hẳn là còn chưa biết trong thân thể nữ chủ Sở Li thay đổi thành người khác.

Trong đầu nghĩ chuyện này, Đường Lê mở miệng

nói: “Hạ Hầu thành chủ, ta cũng

không

phải là trốn

đi, mà bị biểu muội ngài ném vào Quỷ Khốc Lâm.”

Hạ Hầu Huyền Ngự: “Vậy nàng ra khỏi Quỷ Khốc Lâm, vì sao

không

trở về Bắc Thành.”

Đường Lê: “A, trở về chịu chết sao?”

trên

mặt nàng treo nụ cười lễ phép, nghĩ thầm quả nhiên là loại nam chủ bá đạo nàng

đã

từng chán ghét, đầy đầu óc đương nhiên là chủ nghĩa đại nam tử, giai đoạn trước vẫn luôn bá đạo rồi lại bá đạo, nữ chủ đến tột cùng làm thế nào

yêu

hắn? Vô pháp lý giải, đồng thời Đường Lê nhịn

không

được lại nhìn Tốn Nô nhà mình.

Vẫn là Tốn Nô tốt.

Hạ Hầu Huyền Ngự bị Đường Lê mềm như bông chặn

một

phen, mặt trầm như nước, “Nàng

không

được quên thân phận mình,

hiện

tại nàng vẫn là nô tỳ của Bắc Thành ta.”

Đường Lê: “Hạ Hầu thành chủ

thật

không

hổ là thành chủ, việc gì cũng phải tự làm, vì

một

nô tỳ, thế nhưng tự mình dẫn người tiến đến tróc nã, nghe đồn Hạ Hầu thành chủ say mê võ học, xem ra quả thực chỉ là nghe đồn thôi, thành chủ



ràng

thật

sự

nhàn.”

Nàng cười ha hả

nói, phảng phất

không

phát

hiện

sắc mặt Hạ Hầu Huyền Ngự càng ngày càng lạnh, “Lúc trước thành chủ tốn bao nhiêu tiền, ta có thể trả lại cho thành chủ, vì cảm tạ chư vị trong phủ thành chủ chiếu cố, trả lại gấp mười lần cho thành chủ

thì

thế nào, mong rằng thành chủ có thể bỏ qua cho ta nô tỳ nho

nhỏ

này.”

Đường Lê nhớ

không



nữ chủ tiến vào Bắc Thành làm nô tỳ thế nào,

hiện

tại

nói

ra lời

nói

này, thứ nhất là phiền chán luận điệu ta là trung tâm thế giới của ngốc bức này, thứ hai còn là vì cái giao diện kia.

Nàng chú ý thấy cái giao diện đó, vì Hạ Hầu Huyền Ngự tức giận mà càng thêm



ràng, lúc nàng chọc giận Hạ Hầu Huyền Ngự, chữ

trên

mặt cũng càng thêm đỏ tươi



ràng, thậm chí lại xuất

hiện

một

loạt chữ nữa. Nàng nhìn

không



lắm, nhưng cảm thấy đó nhất định rất quan trọng, vì thế khẽ cắn môi, đá đá bụng ngựa tiến lê trước, đồng thời từ trong lòng móc bạc ra giả ý muốn đưa đến trước mặt Hạ Hầu Huyền Ngự, nhân cơ hội nhìn cho



ràng chữ

trên

giao diện.

Hạ Hầu Huyền Ngự suýt nữa bị Đường Lê chọc điên, trong mắt

hắn, nữ chủ Sở Li này trước đây

khôngkêu kêu quát quát càn quấy như vậy, ngược lại là ôn nhu như nước, cố tình dưới ôn nhu là

một

loại cường ngạnh

không

chút để ý, nàng thế nhưng còn dám mở miệng châm chọc vũ nhục

hắn.

Quanh thân khí thế bốc lên, Hạ Hầu Huyền Ngự rất có ý tứ

một

lời

không

hợp động thủ gϊếŧ người, Đường Lê rốt cuộc thấy



ràng chữ

trên

khối giao diện kia,

không

thể

không

rũ mi mắt xuống che lấp kinh dị cùng hỗn loạn trong lòng mình. Đồng thời theo bản năng nàng bắt lấy tay Tốn Nô, đem

hắn

che ở phía sau.

Theo như chữ viết

trên

khối giao diện này, so với Tốn Nô, nàng hẳn là càng an toàn.

Tốn Nô

không



nguyên do, thấy Hạ Hầu Huyền Ngự tức giận bừng bừng, Đường Lê che ở trước người mình, trong lòng vừa động, nắm chặt trường đao, ngược lại bảo vệ nàng.

Nhận thấy Đường Lê chán ghét, Hạ Hầu Huyền Ngự cảm thấy tựa hồ có chỗ nào

không

thích hợp,

hắntạm thời ngăn chặn tức giận ở đáy lòng, quan sát kỹ lưỡng biểu tình của Đường Lê. Trong đầu bỗng nhiên xẹt qua

một

tia linh quang,

hắn

híp hai mắt lại

nói: “Ngươi là Sở Li?”

Đường Lê siết chặt tay Tốn Nô,

trên

mặt biểu tình bất động,

không

lộ ra chút manh mối nào, “Thành chủ

không

quen biết ta?”

Hạ Hầu Huyền Ngự

không

dễ dàng bỏ qua như vậy,

một

khi có nghi vấn,

hắn

bắt đầu cảm thấy khắp nơi đều

không

thích hợp, thậm chí còn có Liêu Đình Nhạn ở thế giới đó……

hắn

quá mức tự phụ, căn bản

không

nghĩ tới thế giới của mình

sẽ

xuất

hiện

sai lầm lớn như vậy. Nữ chủ của

hắn, đều xuất

hiệnbiến hóa nào đó, rất có khả năng đều

không

phải là nữ chủ ban đầu của

hắn.

“Thú vị.” Hạ Hầu Huyền Ngự nghiến răng.

hiện

tại

hắn

càng nên mang nữ chủ này về, cẩn thận tìm hiểu



ràng đến tột cùng là chuyện như thế nào.

hắn

nhìn Đường Lê ánh mắt càng thêm ý vị thâm trường cùng nhất định phải có được, còn Tốn Nô,

hắndù

một

cái liếc mắt cũng

không

nhìn thêm,

nói

đến cùng, thân phận của

hắn

là vai chính, so với bất kì vai phụ nào đều quan trọng hơn, nhân vật khác là vì

hắn

mà sinh ra,

không

cần để ý.

Hạ Hầu Huyền Ngự ra tay phi thường đột nhiên, Đường Lê

không

thể phản ứng lại, chỉ nghe thấy ngựa dưới thân hí vang

một

tiếng, toàn bộ quỳ phục xuống phía trước, Tốn Nô

một

tay ôm nàng từ

trên

ngựa xoay người nhảy xuống,

một

đao đẩy về tay áo Hạ Hầu Huyền Ngự. Hai người đối chọi

một

chiêu, Hạ Hầu Huyền Ngự

không

ra tay nữa, mà vung tay áo, thong thả ung dung

nói

với hạ nhân: “đi, gϊếŧ tên đệ nhất sát thủ Luyện Vực này, mang Sở Li về cho ta.”

Dứt lời,

hắn

ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, chung quanh

một

đám người sôi nổi giơ vũ khí, nhìn về phía hai người Tốn Nô.

Đường Lê nhìn chung quanh

một

vòng, cảm thấy tình thế nghiêm trọng. Hạ Hầu Huyền Ngự dù khiến người ta chán ghét,

hắn

cũng là nam chính trong sách, được thiết lập mười phần lợi hại, bây giờ

hắnmột

lòng muốn gϊếŧ Tốn Nô, hôm nay bọn họ chỉ sợ rất khó chạy thoát. Nếu chỉ

một

mình Tốn Nô,

nóikhông

chừng còn có thể từ trong đám người

đang

bao vây này chém gϊếŧ chạy

đi, nhưng mang theo nàng, tình huống liền hoàn toàn bất đồng.

“Tốn Nô, huynh có thể chạy ra

không?” Đường Lê nắm chặt vạt áo Tốn Nô, thử thăm dò hỏi.

Tốn Nô cũng

không

nhìn nàng, ánh mắt sắc bén mà trầm mặc quan sát địch nhân chung quanh tìm nhược điểm, “Ta

sẽ

không

để nàng lại đây

một

mình.”

Đường Lê cười khổ, quả nhiên như thế. Nàng

không

khuyên nữa, mà giương giọng

nói

với Hạ Hầu Huyền Ngự trong xe ngựa: “Hạ Hầu thành chủ, nếu hôm nay ngươi muốn gϊếŧ Tốn Nô, ta với

hắn

cùng chết, ta

nói

được

thì

làm được.”

Nàng chỉ hy vọng, Hạ Hầu Huyền Ngự có thể có điều cố kỵ với thông tin

trên

giao diện kia.

Ai ngờ Hạ Hầu Huyền Ngự cũng

không

sợ uy hϊếp này, ngược lại,

hắn

cao cao tại thượng lộ ra ánh mắt trào phúng, trong giọng

nói

toàn là nắm chắc thắng lợi, “Ta ở đây, dù cho nàng muốn chết cũng

khôngđược, muốn tuẫn táng vì nam nhân này? Yên tâm, chờ

hắn

chết rồi, nàng

sẽ

quên

hắn, đến lúc đó nàng

không

muốn quên cũng

sẽ

quên.”

Ý vị thâm trường trong lời

nói

làm Đường Lê rùng mình trong lòng, Hạ Hầu Huyền Ngự này đến tột cùng muốn làm cái gì?

hiện

giờ nàng cùng Tốn Nô ở vào thế yếu, nên làm gì bây giờ?

Tốn Nô thấy trong mắt đều nàng là nôn nóng lo lắng, miệng

không

nói

gì, động tác

trên

tay càng thêm sắc bén, dù thủ hạ tâm phúc của Hạ Hầu Huyền Ngự nhất thời cũng

không

làm gì được

hắn,

không

chỉ có thế, còn mấy người chết dưới thanh đao. Hai mươi mấy cao thủ võ công cao cường ngược lại bị

hắnmột

người

một

đao bức lui về phía sau, mắt thấy vòng vây sắp bị phá vỡ.

“không

hổ là sát thủ Luyện Vực hung danh hiển hách, lão phu tới thu thập ngươi!”

một

lão giả hắc y như con đứng ở bên xe ngựa dơi bay vào chiến cuộc, đôi tay khô khốc đánh cùng Tốn Đao, phát ra tiếng kim thạch, kiềm giữ thân đao của Tốn Đao.

Tốn Nô

không

rút đao, ngược lại thuận thế đâm xuống, lực đạo cầm đao làm mắt lão giả hắc y lộ ra kinh ngạc, vừa thất thần gian hàn quang

đã

từ phía dưới như quỷ mị đâm thẳng vào mặt, lão giả

khôngthể

không

buông đao ra lui về phía sau, Tốn Nô chợt bạo khởi đuổi theo,

một

đao chém tới hai cổ tay lão giả, làm mọi người kinh hô.

Đến Hạ Hầu Huyền Ngự cũng rốt cuộc mở mắt nhìn về phía Tốn Nô, mắt lộ ra kiêng kị. Vốn tưởng rằng bất quá là vật trong tay, bắt dễ như trở bàn tay,

không

nghĩ tới khó đối phó như thế.

hắn

đưa

một

ánh mắt,

một

vị áo xám trung niên bên cạnh khác cũng rút kiếm tiến lên, đánh cùng Tốn Nô thành

mộtđoàn. Nếu luận thân thủ, Tốn Nô cũng

không

thua

hắn

ta, có lẽ còn càng hơn

một

phần, nhưng mà trong lòng ngực

hắn

còn Đường Lê,

không

thể thi triển, bị người trung niên áo xám ngăn chặn.

Dần dần,

trên

người Tốn Nô xuất

hiện

vết thương, Đường Lê lại

không

bị thương mảy may. Thấy Tốn Nô bị thương, lòng Đường Lê nóng như lửa đốt, mắt thấy kiếm quang cắt tới, Tốn Nô xoay người chặn lại cho nàng, Đường Lê càng hận. Loại cảm giác trở thành trói buộc này vô cùng

không

dễ chịu, nàng cuối cùng hiểu rĩ, vì cái gì lúc trước xem những phim truyền hình đó, lúc bị vay bắt luôn có người đau khổ cầu xin người khác từ bỏ mình chạy

đi, bởi vì giờ này khắc này, nàng cũng lâm vào vực sâu tự trách áy náy.

“Đừng khóc, ta có thể đưa nàng

đi

ra ngoài.” Tốn Nô thanh

âm

khàn khàn vang lên ở bên tai, Đường Lê mới phát

hiện

mình thế nhưng rơi nước mắt.

“Ừ.” Nàng chôn ở trong ngực Tốn Nô, gắt gao ôm

hắn, nỗ lực muốn giảm bớt

một

ít gánh nặng cho

hắn.

Tốn Nô cũng

không

vì hoàn cảnh xấu trước mắt mà hoảng loạn, từ đầu đến cuối tay cầm đao đều cực ổn trọng, ngược lại trung niên áo xám kia càng giao thủ cùng Tốn Nô, đáy lòng càng kiêng kị. Đối thủ của

hắn



một

đao giả trời sinh, đao trong tay

hắn

phảng phất như có sinh mệnh,

đang

nhanh chóng hấp thu dinh dưỡng, kiên nhẫn chờ đợi

một

khắc

hắn

lộ ra sơ hở.

thật

sự

là đối thủ làm người ta sợ hãi, càng đáng sợ chính là

hắn

mới ở tuổi này, nếu để

hắn

tiếp tục sống sót…… Người trung niên áo xám

đã

hiểu vì sao thủ lĩnh Luyện Vực kiêng kị. Có

một

mãnh thú khó lòng phòng bị ở bên cạnh, người làm chuyện xấu tự nhiên

sẽ

chột dạ bất an.

Người áo xám khí thế dần dần bị áp chế, Hạ Hầu Huyền Ngự quan chiến rốt cuộc ngồi

không

yên,

hắnkhông

nghĩ tới Tốn Nô

sẽ

bộc phát ra lực sát thương đáng sợ như thế, ánh mắt xẹt qua Đường Lê trong lòng ngực

hắn, Hạ Hầu Huyền Ngự sáng tỏ.

Cười lạnh

một

tiếng, Hạ Hầu Huyền Ngự chợt đánh ra

một

chưởng.

hắn

vừa ra tay, nhữn người còn lại bao gồm người áo xám lui ra toàn bộ.

hắn

nắm thời cơ thực tốt, đúng vào lúc Tốn Nô bị

một

kiếm đâm ra

không

kịp phòng bị,

một

chưởng đó đánh về Đường Lê, đồng tử Tốn Nô bỗng nhiên co rụt lại,

không

chút do dự dùng thân thể của mình bảo vệ Đường Lê, cứng rắn chịu

một

chưởng kia,

không

tiếng động phun ra

một

búng máu tới, ướt sũng đầu vai Đường Lê.

Hạ Hầu Huyền Ngự giả thiết trong nguyên tác, giá trị vũ lực vượt qua Tốn Nô,

hiện

giờ

hắn

vừa ra tay, Tốn Nô rơi xuống hạ phong. Nhìn thấy ánh mắt Đường Lê hận đến muốn gϊếŧ người, Hạ Hầu Huyền Ngự khóe môi cong lên, tâm tình thoải mái, cũng

không

vội gϊếŧ Tốn Nô, diễn mèo bắt chuột treo nàng, chậm rãi tra tấn, mỗi chiêu đánh đến đều để lại

một

vết thương.

“Sở Li, nam nhân vô dụng như vậy, sao nàng còn coi trọng

hắn? Nàng hẳn là minh bạch, ở thế giới này ta mới là tồn tại ưu tú nhất, như thế nào, hối hận sao.”

Đường Lê biết

hắn

đang

nói

cái gì,

hắn

đang

nói,

hắn

là nam chủ, bất kì kẻ nào đều kém

hắn.

Thấy Đường Lê

không

muốn để ý tới

hắn, Hạ Hầu Huyền Ngự tâm hiếu thắng bốc lên, quyết tâm nhất định

không

thể

không

làm nữ nhân này thần phục mình.

hắn

vươn

một

bàn tay, chậm rãi nắm chặt thành quyền, “Vậy chờ ta gϊếŧ

hắn, chúng ta lại từ từ

nói

chuyện.”

Tốn Nô bị thương nặng, miễn cưỡng chống lại

một

quyền địch ngàn quân này của Hạ Hầu Huyền Ngự, há mồm lại phun ra

một

búng máu, trong máu mang theo huyết bầm, hiển nhiên là tạng phủ có tổn hại. Tuy thế,

hắn

vẫn chặt chẽ ôm Đường Lê, lần thứ hai giơ đao ở phía trước. Đường Lê hai mắt đỏ bừng, tay nắm

hắn

vạt áo bởi vì quá mức dùng sức mà trắng bệch.

Hạ Hầu Huyền Ngự nhướng mày: “Còn có thể tiếp được

một

quyền của ta? Sao còn chưa chết, ta

đã

có chút phiền.” Quanh thân

hắn

đột nhiên dâng lên

một

mảnh hồ quang, hội tụ ở

trên

nắm tay, bỗng nhiên đánh về phía Tốn Nô.

hắn

tự giác

một

kích này Tốn Nô tất nhiên tránh

không

nổi,

trên

mặt lộ ra tươi cười cuồng ngạo.

Nhưng mà, chỉ

một

lát, ý cười

trên

mặt Hạ Hầu Huyền Ngự đọng lại. Nắm tay

hắn

xuyên qua ngực Đường Lê, đánh thủng ngực nàng, máu tươi điên cuồng tuôn ra.

—— “Cảnh cáo! Cảnh cáo! Nữ chủ sắp tử vong! Tử vong

không

bingh thường! Hệ thống hỗn loạn! Tích ——” Giao diện hệ thống trở nên đỏ bừng, Hạ Hầu Huyền Ngự bỗng nhiên sắc mặt trắng bệch, chỉ cảm thấy

một

cổ đau nhức đánh úp lại, đau như xé rách hồn phách, khiến cho

hắn

ngã về phía sau.

Trước khi ngã xuống,

hắn

nhìn thấy Đường Lê lộ ra cười lạnh với giao diện, đứt quãng

nói: “Ngươi thương tổn…… Tốn Nô, ta chết cũng,

không

cho ngươi, sống tốt……”

Nàng thấy được giao diện hệ thống của

hắn! Hạ Hầu Huyền Ngự trước mắt tối sầm, hoàn toàn mất

đi

ý thức.

Trường hợp

một

mảnh hỗn loạn, Hạ Hầu Huyền Ngự ngã xuống, các hộ vệ Bắc Thành đều xông về phía trước, còn Tốn Nô,

hắn

nhìn Đường Lê ngã người về phía trước, nhất thời thế nhưng

không

thể phản ứng lại

đã

xảy ra cái gì. Mới vừa rồi

hắn

tự biết

không

thể tránh nổi, chỉ bảo hộ Đường Lê trong lòng, nhưng vốn an an tĩnh tĩnh, Đường Lê đột nhiên đẩy

hắn

ra—— dùng công phu chính

hắn

từng dạy cho nàng,

một

chiêu này nàng vẫn luôn

không

học đúng, lực đạo cũng

không

đúng, vừa rồi

một

lần này là nàng làm chuẩn nhất.

không

biết có phải vì bị thương nặng hay

không, trước mắt Tốn Nô là

một

mảnh mơ hồ, trời đất quay cuồng, đến mặt Đường Lê cũng nhìn

không

quá



ràng, chỉ thấy tảng lớn vết máu, đỏ tươi chói mắt.

hắn

vươn tay ôm lấy Đường Lê,

một

tay che ở huyết động phía

trên

ngực nàng, cái tay đó chớp mắt

đãbị tẩm đầy máu, máu của

hắn

và Đường Lê trộn lẫn vào nhau.

“Ta

không

phải Sở Li, là Đường Lê…… Ta

không

lừa……”

Từ hơi thở mong manh, đến

không

còn tiếng động.

Người Bắc Thành có phản ứng lại

đã

thấy Tốn Nô thất thần, cảm thấy

hắn

không

hề phòng bị, nên thừa cơ diệt trừ để tuyệt hậu hoạn, ai ngờ kiếm

không

rơi xuống mà thân đầu chia lìa.

Cả người là máu, Tốn Nô cầm đao đứng lên, nhìn về phía Hạ Hầu Huyền Ngự lâm vào hôn mê được bảo hộ ở bên trong, thân đao run rẩy, phát ra từng tiếng kêu vang.

“…… Ngươi gϊếŧ nàng.”

“Ngươi gϊếŧ nàng.” Vốn là thanh

âm

khàn khàn lúc này nghe càng thêm ảm ách, làm phía sau lưng người ta đều nổi lên

một

trận lạnh lẽo.

Ai cũng

không

nghĩ đến, Tốn Nô nhìn qua

đã

là nỏ mạnh hết đà, lại vẫn có thể gϊếŧ thêm mấy chục tánh mạng,

một

đội người Bắc Thành này, cuối cùng chết ở đây hơn

một

nửa, chỉ còn mấy người che chở Hạ Hầu Huyền Ngự hôn mê đào tẩu.

Bầu trời

không

biết từ khi nào mây đen dày đặc, bắt đầu có tuyết, bông tuyết bay bay, bao trùm lên thi thể cùng với máu tươi tứ tán.

Tốn Nô nắm lấy huyết đao, sắc mặt trắng bệch,

đi

đến bên cạnh thi thể Đường Lê.

hắn

muốn duỗi tay bế nàng lên, lảo đảo

đi

ra hai bước, lại thoát lực quỳ rạp xuống đất.

Tuyết bay dính ở thái dương

hắn, trong đối mắt đen nhánh cũng rơi xuống tuyết lớn đầy trời, tuyết tan thành nước,

nhẹ

nhàng lăn xuống.

Tốn Nô bỗng nhiên hoàn chỉnh nhớ lại sư phụ

nói

câu kia, ông

nói: “Con

sẽ

không

cảm thấy khổ sở vì mất

đi

sinh mệnh,

sẽ

không

rơi nước mắt vì tử vong, cho nên đời này con đều chỉ là nô ɭệ để sử dụng đao.”

“Nếu có

một

ngày con hiểu,

thì

đã

không

còn là ‘ Tốn Nô ’……”