Quyển 2 - Chương 42: Chỉ cần nàng không rời đi, ta có thể vì nàng làm bất kì điều gì

Thiếu niên vui cười

nói: “Ta là sát thủ Luyện Vực, Tốn ca lúc trước

đã

cứu ta, đương nhiên ta phải gọi thê tử của

hắn

là tẩu tử, a, hôm qua ta cũng tới, đứng ở

trên

nóc nhà góc Đông Nam kia, tẩu phỏng chừng

không

nhận ra ta.”

“Ta hôm nay tới là muốn tìm Tốn ca

nói

chuyện,

hắn

có ở đây

không?” Thiếu niên lo tự mình

nói

rồi xông ra phía sau màn, vừa vặn mành kéo lên, Tốn Nô

đi

ra, hai người giáp mặt gặp nhau.

Nhìn thấy Tốn Nô, thiếu niên thu liễm

một

chút, lui ra phía sau hô Tốn ca. Tốn Nô nhìn thấy biểu tình của Đường Lê, lắc lắc đầu với nàng, mang theo thiếu niên

đi

ra ngoài, hai người

một

trước

một

sau

điđến dưới cây liễu gần đó

Chung quanh

không

người, tươi cười thiếu niên

trên

mặt lập tức tan

đi,

nói

thẳng: “Tốn ca, ta

khôngbiết huynh cùng với lão đại đến tột cùng là chuyện thế nào, nhưng có chuyện ta cần phải

nói

cho huynh.”

hắn

nhìn thân ảnh thướt tha nhu mỹ ở cửa hàng kia, trong mắt toát ra vài phần nghi kỵ cùng với khinh thường: “Tốn ca huynh cũng biết thân phận của nữ nhân này?”

Tốn Nô thấy

hắn

biểu tình khinh miệt mà khẽ nhíu mày: “Thân phận gì.”

Thiếu niên bĩu môi, “Ta xem huynh chỉ sợ đến tên họ

thật

của nàng cũng

không



lắm, còn dám vì nàng rời khỏi Luyện Vực? Lúc này mới bao lâu

đã

bị mê đến thần hồn điên đảo, cũng

không

biết là ăn cái mê hồn dược gì. Nếu những người khác ta mới lười đến quản, nhưng huynh tốt xấu

đã

cứu ta, ta gọi huynh

một

tiếng Tốn ca,

không

muốn huynh bị lừa mới có thể trộm đến

nói

cho huynh, nàng cùng với thành chủ Bắc Thành có quan hệ

không

tầm thường, Hạ Hầu Huyền Ngự từ hai tháng trước

đã

bí mật tìm nàng, vì thế còn

không

tiếc tìm tới Luyện Vực.”

Tốn Nô: “Nàng trước kia thế nào, ta

không

thèm để ý.”

Thiếu niên nghe vậy có vẻ vô cùng đau đớn, nhưng cũng biết được tính cách của Tốn, oán hận

nói, “Thôi, nếu huynh nguyện ý ta cũng

không

nhiều chuyện, bất quá lão đại hôm qua

đã

truyền tin cho Bắc Thành, chỉ sợ bên kia thực nhanh

sẽ

thu được tin tức. Hạ Hầu Huyền Ngự người nọ có thể lấy tuổi như thế trở thành thành chủ thứ nhất trong bốn phương, thủ đoạn bá đạo sắc bén, cũng

không

dễ trêu chọc, Tốn ca nếu

không

muốn từ bỏ nàng, tốt nhất vẫn nên mang theo nàng tránh

đi

thật

xa.”

Tốn Nô nhìn cửa hàng rộng mở, Đường Lê vừa lúc cũng ngẩng đầu nhìn sang, lộ ra tươi cười với

hắn.

“Ta

đã

biết.” Tốn Nô thu hồi ánh mắt,

nói

với thiếu niên: “Ngươi trở về

đi,

không

cần đến nữa, ta

sẽkhông

gặp lại ngươi.”

Thiếu niên muốn

nói

lại thôi, khẽ cắn môi, chung quy cũng

không

quay đầu lại, nhanh chóng rời

đi.

Tốn Nô trở lại cửa hàng, nhìn Đường Lê trong chốc lát,

nói

với nàng: “Chúng ta phải tạm thời rời khỏi nơi này.”

Tốn Nô đột nhiên

nói

phải rời

đi, Đường Lê kinh ngạc rất nhiều cũng đoán được khẳng định là thiếu niên kia

nói

cái gì, thứ nhất nàng nghĩ đến chính là trả thù. Người giang hồ rửa tay

không

làm về sau quả nhiên vẫn

không

thể thiếu tiết mục trả thù, tiểu thuyết võ hiệp cũng

không

khinh ta, Đường Lê nghĩ vậy, lại an ủi mà vỗ vỗ cánh tay Tốn Nô, gật đầu

nói, “Đươc, bây giờ ta liền chuẩn bị

một

chút.”

Đường Lê tay chân lanh lẹ thu thập

một

ít nhu yếu phẩm, lại chuẩn bị chút lương khô điểm tâm, cuối cùng viết thẻ bài treo ở ngoài cửa hàng, tỏ vẻ phải tạm thời đóng cửa hàng

một

thời gian. Mới thu thập xong, Tốn Nô

đi

chợ mua ngựa

đã

dắt

một

con ngựa màu mận chín trở về.

Đóng cửa hàng, được Tốn Nô bế lên ngựa, Đường Lê bỗng nhiên cảm thấy, nếu đặt ở

hiện

đại, phỏng chừng chính là lão công trong nhà muốn bắt đầu

một

lần lữ hành

nói

đi



đi, đổi ý nghĩ ngẫm lại, còn có vài phần lãng mạn. Đường Lê tâm thái thực ổn, nhưng cưỡi ngựa lại

không

quá ổn, phải cẩn thận mà dựa vào trong lòng ngực Tốn Nô, hơi có chút vất vả.

Hai người rời Bạch Lộc thành,

một

đường

đi

về hướng đông, ra khỏi thành

một

thời gian, xuống quan đạo,

đi

trên

đường

nhỏ

nông thôn, chung quanh đều là cỏ hoang, mặt trời lặn về tây, càng có vẻ hoang vắng. Tốn Nô ôm Đường Lê,

một

đường yên lặng vô ngữ, lúc này mới

nói: “Bắt nàng đột nhiên theo ta rời

đi, là ta

không

tốt, nếu nàng thích Bạch Lộc thành, chờ mọi chuyện chấm dứt, ta lại mang nàng trở về.”

Đường Lê

đang

nhìn mặt trời lặn nghĩ, đáng tiếc

không

có camera có thể chụp lại cảnh đẹp sắc như vậy làm lưu niệm, đột nhiên nghe Tốn Nô

nói, nàng kinh ngạc, “Sao đột nhiên

nói

cái này, rời

đi

nhìn xem nơi nơi cũng

không

có gì

không

tốt, ta

nói

rồi, ta ở thế giới này, liên hệ sâu nhất chính là huynh, cho nên chỉ cần huynh ở bên ta,

đi

nơi nào đều có thể.”

“Huynh a,

không

cần quá chấp nhất cho ta ‘ cuộc sống an ổn ’ gì đó, so với theo đuổi loại sinh hoạt thế nào,

hiện

tại mới là quan trọng nhất, sao huynh biết bây giờ ta

không

cao hứng?” Đường Lê dựa vào trong lòng ngực Tốn Nô, chậm rãi khuyên

hắn.

Lúc nàng hai mươi hai ba tuổi, cùng với hai người bạn, thường xuyên đột nhiên muốn

đi

chỗ nào liền đeo túi cùng

đi, ngồi xe lửa ngồi xe buýt ngồi thuyền đều có, còn có

một

lần thuê

một

chiếc Minibus,

đivài chỗ, sau khi trở về nàng mới quyết định cùng bạn mở cửa hàng.

“không

cần quá coi thường ta, ta thực có thể thích ứng các loại tình huống.” Đường Lê cười ôn ôn hòa hòa, ngữ khí cũng mềm như bông, nghe

không

có gì

không

ổn.

Tốn Nô kéo cương ngựa,

một

tay ôm eo nàng ừ

một

tiếng, cũng

không

biết tin hay

không.

Con ngựa

đã

chạy mệt, tốc độ dần dần chậm lại, hai người theo khói bếp,

đi

vào trong

một

thôn tá túc, nông dân nhiệt tình dùng thịt chiêu đãi bọn họ, đệm chăn mới cũng nhường cho bọn họ, nông phụ thân hình cao tráng còn bưng đến cho bọn

hắn

một

bồn nước ấm to. Hai người rửa mặt xong, thấy Tốn Nô ngồi ở trước cửa sổ chăm chú nhìn đêm tối, vẫn

không

nhúc nhích, Đường Lê đứng dậy

đi

qua, dựa vào sau người

hắn.

“Làm sao vậy, có phải huynh có tâm

sự



không?” Nàng rũ tóc dài, ở dưới đèn

hiện

ra nhã nhặn lịch

sự, khiến người ta

không

tự chủ được nghĩ đến

một

từ ‘ ôn nhu hương ’.

Tay Tốn Nô bỗng nhiên căng thẳng, bắt được tay Đường Lê, dùng

một

loại ánh mắt kỳ lạ chăm chú nhìn nàng, “Chỉ cần nàng

không

rời

đi, ta có thể vì nàng làm bất kì cái gì.”

Đường Lê mờ mịt khó hiểu, “Ta đương nhiên

sẽ

không

rời huynh a, Tốn Nô

đang

lo lắng cái gì,

thật

sựkhông

thể

nói

cùng ta sao?”

“Nàng……” Tốn Nô chần chờ

một

lúc lâu, mới muốn

nói

cái gì, bỗng nhiên biểu tình yên lặng, nhìn về phía ngoài cửa sổ, cũng

không

quay đầu lại: “Mặc quần áo, bây giờ chúng ta liền

đi.”

Đường Lê cũng

không

dong dài, tròng áo ngoài lên mang tay nải, vừa

đi

ra ngoài vừa ngẩng đầu quấn tóc lên, hai người

đi

thẳng ra ngoài viện,

không

kịp cáo biệt chủ nhân cho tá túc, cưỡi ngựa nhanh chóng rời

đi.

Gió đêm đập vào mặt, mang

đi

nhiệt khí rên người, Đường Lê gắt gao ôm Tốn Nô, đem mặt chôn ở trong lòng ngực

hắn, trong đầu suy đoán, Tốn Nô đến tột cùng

đang

trốn người nào. Là địch nhân từ trước của

hắn, hay đồng

sự

không

hợp với

hắn

trước đay? Ngẫm lại tổ chức sát thủ, có lẽ giống hắc,

không

dễ rời khỏi như vậy?

Bọn họ vừa rời thôn

không

lâu,

đã



một

đội người tới trước thôn, đội người này đeo bội kiếm,

trênquần áo đều có huy ấn của phủ thành chủ Bắc Thành,

trên

chiếc xe ngựa ở giữa treo hai ngọn đèn cũng có huy ấn kim sắc đồng dạng.

Xe dừng lại rồi,

một

hán tử

nhỏ

gầy từ trong bóng cây nhảy ra, quỳ rạp xuống trước xe, “Hạ Hầu thành chủ thứ tội, Tốn Nô

thật

sự

quá mức nhạy bén,

hắn

phát

hiện

huynh đệ hai người chúng ta, lập tức dẫn người

đi, bất quá huynh trưởng ta

đã

đuổi theo,

hắn

sẽ

lưu lại ký hiệu bên đường cho chúng ta, nhất định có thể đuổi kịp bọn họ.”

Trong xe truyền đến

một

tiếng hừ lạnh, “Dẫn đường.”

Hán tử đứng lên, “Vâng!”

một

đội người này mênh mông cuồn cuộn đuổi theo phương hướng hai người Đường Lê rời

đi.

Hạ Hầu Huyền Ngự dựa nghiêng ở trong xe, tâm tình cực kém. Từ lúc nhân cách thức tỉnh, bắt đầu sửa lại kịch bản,

hắn

liền cảm thấy mọi chuyện đều

không

thuận. Ngay từ đầu làm thế nào đều

không

tìm được tung tích hai người nữ chủ, sau đó lại bị Công Tây Lăng từ Tây Thành quấn lên, nháo ra

không

ít chuyện, khiến cho

hắn

không

thể toàn tâm

đi

tìm người, kéo dài đến mấy ngày hôm trước mới có được tin tức nữ chủ.

Từ khi

hắn

trở thành nam chủ, khí vận thế giới tất cả đều đứng ở phía sau

hắn, làm chuyện gì đều vô cùng thuận lợi giống như thần trợ,

đã

lâu

không

hưởng qua tư vị thất bại, mà liên tiếp hai khí vận của thế giới thuộc về

hắn

bị xói mòn, thế này làm cho

hắn

cảm giác được sau lưng tựa hồ có cái gì

đangthao tác, loại cảm giác bị khống chế bị tùy ý đùa nghịch, càng khiến

hắn

bực bội.

Lại nhìn thấy giao diện hệ thống nhắc nhở, tuyến tình cảm chướng mắt kia chếch

đi, Hạ Hầu Huyền Ngự trong lòng tức giận tăng vọt, sát ý cũng kéo lên theo. Nghe thám tử hồi báo, hai người kia lúc trước ở Bạch Lộc thành ở chung làm vợ chồng, Hạ Hầu Huyền Ngự liền quyết định lần này dù thế nào cũng phải gϊếŧ nam nhị Tốn Nô trước, nếu

không

phải bởi vì nữ chủ chết

sẽ

trực tiếp làm biến mất liên hệ giữa

hắnvà khí vận thế giới này,

hắn

thật

sự

cũng muốn cùng giải quyết luôn nữ chủ phản bội mình kia.

Nếu

không

thuộc về

hắn,

không

bằng hủy diệt.

Ánh mắt chuyển qua giá trị cốt truyện chếch

đi

còn

không

đến

một

nửa, Hạ Hầu Huyền Ngự hung hăng nhắm mắt, cuối cùng tạm thời đè nén xuống cỗ sát ý kia.

Nếu là nữ chủ, vậy cho nàng

một

cơ hội, hy vọng lúc này nàng có thể làm ra lựa chọn chính xác, phối hợp với

hắn

kéo cốt truyện trở về,

không

cần lại chọc giận

hắn

nữa.

Lúc sắp sáng sớm, Đường Lê nghe thấy phía sau truyền đến từng đợt tiếng vó ngựa, tựa hồ có

không

ít người càng đuổi càng gần. Cùng lúc đó, Tốn Nô cũng nhận thấy hơn mười bóng đen cưỡi khoái mã đến, trong tiếng gió ào áo, có tiếng động xé gió bén nhọn

thật

nhỏ.

hắn

chưa quay đầu lại,

nói

khẽ với Đường Lê: “Nắm chặt.” Ngay sau đó tay nắm Tốn Đao, lượn vòng

một

cái ở sau người.

Leng keng leng keng

một

đợt kêu loạn, vô số thiết châm

thật

nhỏ

bị đao đánh rơi. Nhưng như thế còn chưa xong, phía sau bọn họ

một

người lúc trước cưỡi ngựa đuổi theo cười quái dị, nâng lên vũ khí kỳ quái, phóng ra vô số châm mảnh. Tốn Nô múa đao đến cơ hồ nhìn

không

thấy tàn ảnh, liên tục ngăn cản châm mảnh,

không

chỉ có thế, mắt thấy hai con ngựa càng ngày càng gần,

hắn

đột nhiên ghìm cương quay lại,

đi

ngang qua nam nhân quái dị

đang

cười kia.

Đường Lê ở trong lòng ngực Tốn Nô, chỉ nhìn thấy

một

chùm huyết vụ phun tung toé, nam nhân kia kêu thảm

một

tiếng rơi xuống ngựa. Tốn Nô vẫn chưa dừng tay, trong mấy người tới gần bọn họ nhất, có ba người đều đối mặt ngã xuống ngựa, hoàn toàn

không

so được với tốc độ xuất đao của Tốn Nô. Đường Lê lần đầu tiên nhìn thấy Tốn Nô động thủ ở gần như thế, bởi vì khẩn trương tim đập bay nhanh, nhưng nàng dựa vào l*иg ngực đó, trái tim bên trong vẫn vững vàng nhảy lên, nửa điểm

không

loạn.

Tốn Nô chém xong mấy người, lần thứ hai giục ngựa chạy băng băng, nhưng tốc độ bị cản trở, lại có mười mấy người đuổi theo, bao vây quanh hai người. Qua

một

lát, xe ngựa tạo hình hoa lệ chậm rãi

đitới, dừng ở trước mặt hai người.

Lúc này

đã

là sáng sớm, mặt trời mọc lên từ chân trời, tia nắng ban mai chiếu vào

trên

người nam nhân

đi

ra từ xe ngựa, càng làm dung mạo

hắn

thêm tuấn mỹ, giống như thiên thần.

Đây là thành chủ Bắc Thành, Hạ Hầu Huyền Ngự, có thể trở thành nam chính, bề ngoài của

hắn

là ưu tú

không

thể tranh luận, vừa

hiện

thân có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Thấy Hạ Hầu Huyền Ngự

hiện

thân, Đường Lê ngây ngẩn cả người, như thất thần nhìn

hắn.

Nàng sở dĩ thất thố, cũng

không

phải bởi vì nam chủ này lớn lên

thật

đẹp, mà là bị giao diện bồng bềnh nửa trong suốt trước mặt

hắn

làm cho kinh sợ.

Đường Lê:…… Cái kia, là cái gì? Phía

trên

hình như còn có chữ viết???