Quyển 1 - Chương 27: Không nhanh mang nàng về, khả năng eo sắp gầy đến không còn gì

Đô tướng quốc suất lĩnh đại quân cùng với quân đội của Tần Nam Vương nhiều năm ngầm bồi dưỡng, giằng co ở

một

vùng quê ngoài thành Nghiêu Châu, hai bên tuy rằng từng có hai chiến dịch quy mô

nhỏ, lại đều thương vong

không

lớn, tựa hồ

đang

thử cái gì. Từ binh lực mà

nói, Tần Nam Vương

khôngthể so với đại quân triều đình, nhưng Tần Nam Vương tọa ủng thành Nghiêu Châu nhiều năm, xây dựng thành lũy tường cao,

hiện

giờ thành Nghiêu Châu là

một

tòa thành dễ thủ khó công.

Nếu cứ co đầu rút cổ trong thành, đại quân triều đình cũng

không

có cách nào, dù cường công, chỉ sợ cũng

sẽ

tử thương thảm trọng. Đô tướng quốc thử rồi, chỉ đành lui giữ đóng quân.

Đô tướng quốc cũng

không

phải là toàn tâm toàn ý muốn vì hoàng đế phụng hiến sinh mệnh,

hắn

nhìn ra được tử lộ trước mặt, đâu chịu cứ như vậy ngoan ngoãn

đi

xuống, khó tránh khỏi động chút tâm tư khác.

Mà Tần Nam Vương bên này,

hắn

đương nhiên cũng nghĩ tốt nhất có thể xúi giục Đô tướng quốc, hai bên kết minh, đối với tình huống của mình càng có lợi, hơn nữa Trần Uẩn nhiều mặt hiến kế, Tần Nam Vương càng có khuynh hướng mượn sức Đô tướng quốc. Hai bên ngươi có tâm tư ta cố ý, ngấm ngầm lặng lẽ tiếp xúc.

Hoàng đế xa giá nghi thức ngay lúc này

đi

tới, vào nơi đóng quân của đại quân triều đình, được Đô tướng quốc cung cung kính kính mời vào.

Thực nhanh, bên trong thành Nghiêu Châu, Tần Nam Vương và Trần Uẩn cũng biết tin tức này. Tần Nam Vương những ngày gần đây

không

biết vì sao thân thể

không

tốt, ở

trên

giường nằm hai ngày, càng ngày càng

không

có tinh thần, nghe thấy tin tức này mới thoáng phấn chấn,

nói

với Trần Uẩn: “Con đoán quả nhiên

không

sai, Tư Mã tiểu nhi kia

thật

sự

là vì

một

nữ nhân mà

không

tiếc tự mình tới đây phạm hiểm.”

Trần Uẩn dáng vẻ đường đường, ngồi quỳ ở bên giường bệnh của Tần Nam Vương, nghiêm nghị

nói: “Tư Mã Tiêu cũng

không

nhất định tới đây vì Liêu Quý Phi, Tư Mã Tiêu người này thân là đế vương,

không

chấp nhận được người bác mặt mũi của

hắn, giẫm đạp tôn nghiêm của

hắn, bị chúng ta đưa tin kí©h thí©ɧ, muốn tự mình tới đốc xúc công thành, cũng là bình thường.”

Tuy rằng trong lòng có suy đoán Tư Mã Tiêu hơn phân nửa chính là vì Liêu Đình Nhạn mà tới, nhưng

hắn

làm nam chính thế giới này, sao có thể thừa nhận loại việc như vậy, tinh tế nghĩ đến

không

phải cho mình đội nón xanh sao. Nữ chủ đương nhiên chỉ có thể cùng

hắn

nam chủ này ở bên nhau, cũng chỉ có thể

yêu

hắn, đây là thiên kinh địa nghĩa, nam xứng Tư Mã Tiêu cái gì, ngại mắt

hắn

sẽ

phải chết.

Tần Nam Vương hiển nhiên cũng rất đắc ý, “Tư Mã tiểu nhi cuồng vọng tự đại, còn tưởng rằng bản thân có mấy chục vạn đại quân bảo hộ, lại

không

biết ‘thần tử trung tâm ’ bên cạnh

đã

làm phản, để xem

hắn

còn có thể càn rỡ mấy ngày!”

“Con lại

đi

liên hệ với Đô tướng quốc, xác định kế hoạch của chúng ta vạn vô nhất thất!”

Trần Uẩn được Tần Nam Vương chỉ thị, thành

thật

đáp vâng. Vừa lúc gặp người hầu đưa chén thuốc tới, Trần Uẩn

không

ở lâu, cáo từ lui ra, mắt nhìn thẳng

đi

qua người hầu kia.

Mới

đi

ra khỏi chỗ Tần Nam Vương, Trần Uẩn

đã

bị Tần Vô Hạ quấn lên.

“Gần đây sao chàng càng ngày càng bận, cũng

không

có thời gian bồi ta

nói

chuyện, phụ thân nhiều thuộc hạ như vậy, chàng có việc gọi bọn họ

đi

làm còn

không

được sao, chàng bận việc như vậy làm cái gì.” Tần Vô Hạ rất là bất mãn.

Trần Uẩn chỉ đành kiên nhẫn giải thích vài câu, “Ta bảo đảm, hết thảy thực nhanh

sẽ

kết thúc.”

hắnduỗi tay xoa xoa gương mặt Tần Vô Hạ, ánh mắt như có như

không

mà xẹt qua tẩm điện Tần Nam Vương.

thật

sự

rất nhanh, hết thảy đều

đã

an bài tốt, chỉ chờ mọi người

đi

vào,

hắn

liền có thể thu hết dây trong tay,

một

lưới bắt hết những nhân vật chướng mắt đó, tiếp nhận giang sơn thuộc về

hắn.

Thấy Trần Uẩn vội vàng

đi

rồi, Tần Vô Hạ bực mình, lại nghĩ đến tin tức vừa rồi từ trong miệng Trần Uẩn, lập tức đắc ý mà chạy đến viện giam giữ Liêu Đình Nhạn, hưng phấn bừng bừng, “Tư Mã Tiêu

đãđến Nghiêu Châu, ngày chết của các ngươi cũng càng ngày càng gần!”

Thế nhưng tới

thật. Liêu Đình Nhạn bày ra vẻ mặt cao quý lãnh diễm chọc người tức giận bỏ

đi

rồi, biểu tình lập tức suy sụp xuống, nhăn mi nhìn

không

trung phía ngoài cửa sổ, nhấp chặt môi.

Tuy rằng mỗi lần gặp nguy hiểm, nàng đều

sẽ

nghĩ mình là nữ chính, nhất định có thể qua được, nhưng chẳng qua chính là tự mình an ủi thôi, nàng so với bất kì ai càng hiểu



ràng, đây cũng

không

phải

mộtchuyện xưa, đối với nàng mà

nói, đây là thế giới

hiện

thực,

sẽ

phát sinh rất nhiều biến cố, nàng cũng

không

phải đặc thù, tử vong cũng chỉ là nháy mắt. Đối với nàng là như thế, đối với những người khác cũng là như thế.

…… Cho nên Tư Mã Tiêu rốt cuộc có thể mạo hiểm tới cứu nàng hay

không?

Tư Mã Tiêu xác

thật

tới Nghiêu Châu, nhưng lúc này

hắn

lại

không

ở trong doanh địa nơi đại quân đóng.

Lúc Đô tướng quốc mời ‘ bệ hạ ’ tới từ Lạc Kinh vào trong trướng, xác

thật

có tính toán

không

tốt, nhưng

hắn

thực nhanh phát

hiện

‘ bệ hạ ’ có chút

không

thích hợp, nhịn

không

được đến gần rồi cẩn thận đánh giá, lập tức phát

hiện

trên

mặt người này mất tự nhiên, như bị thứ gì bôi thành dạng này, ánh mắt và động tác của

hắn

ta cũng

không

có loại lệ khí chân chính của bệ hạ.

Đây

không

phải Tư Mã Tiêu! Mắt thấy Đô tướng quốc biến sắc, người

đi

theo bên cạnh ‘ bệ hạ ’, Cao thái bảo, tiến lên

một

bước,

đi

đến trước ‘ bệ hạ ’, khẽ cười với

hắn.

“Đô tướng quốc.”

“Cao thái bảo, ngươi đây là có ý tứ gì?”

“Bệ hạ vốn tự mình đến, nhưng mà

không

biết vì sao lại bị bệnh,

không

kiên nhẫn lặn lội đường xa, muốn lưu tại Lạc Kinh, bởi vậy chỉ có thể ra hạ sách này, lệnh cho người thay thế. Thuận tiện, việc nơi này cũng càng thích hợp

một

vị bệ hạ giả mạo phối hợp,

không

phải sao?” Cao thái bảo ý vị thâm trường

nói.

Đô tướng quốc nheo nheo mắt,

hắn

nghe ra thâm ý trong lời Cao thái bảo

nói,

không

chút nghĩ ngợi thề thốt phủ nhận: “Ta cũng

không

biết ……”

hắn

nói

đến đây, thấy Cao thái bảo nâng ra

một

cái tráp, đưa lên, “Tướng quốc cũng

không

cần vội phủ nhận,

không

ngại nhìn xem lễ vật bệ hạ ủy lạo ngươi.”

Đô tướng quốc trong lòng có dự cảm bất hảo, vỗ tay đoạt tráp mở ra xem, thấy bên trong là

một

ít trang sức, ngọc khóa, các vật đeo

trên

người.

hắn

đương nhiên nhận ra được, đó đều là đồ vật từ

trênngười của người nhà mình, có của lão thê và mấy hài tử, còn có khóa trường mệnh tôn tử sinh ra

đãđeo.

Đô tướng quốc liền đỏ mắt,

một

đôi mắt hung ác trừng Cao thái bảo. Cao thái bảo lại lù lù bất động, thậm chí

trên

mặt như cũ mang theo ý cười,

nói: “Tướng quốc tuy rằng trước khi rời khỏi Lạc Kinh

đãlặng lẽ dàn xếp cho người nhà, nhưng bệ hạ lo lắng những người đó chiếu cố

không

chu toàn, cho nên

đã

sớm đưa bọn họ đến

một

nơi an toàn để bảo vệ, chỉ chờ tin tức quốc tướng đánh thắng trận truyền tới lại trở về.”

“Ngươi……” Đô tướng quốc làm thế nào cũng

không

nghĩ đến, chính mình cho rằng an bài vạn vô nhất thất, thế nhưng bị Tư Mã Tiêu phát

hiện.

Cao thái bảo thấy

hắn

kinh giận hoảng sợ, chậm lại ngữ khí, “Tướng quốc đối với bệ hạ trung thành và tận tâm, bệ hạ đương nhiên

sẽ

không

phụ tướng quốc, rốt cuộc tướng quốc cũng nhìn bệ hạ từ

nhỏ

lớn lên.”

Đô tướng quốc gương mặt vặn vẹo

một

trận, ánh mắt giãy giụa nhìn những cái hộp đó, rốt cuộc chậm rãi lộ ra đồi sắc, cúi đầu

nói: “Thần, tuân mệnh bệ hạ.”

Cao thái bảo

không

chút nào ngoài ý muốn. Đô tướng quốc người này, tuy rằng có dã tâm lại nhẫn tâm, đối phó với đối thủ tàn bạo độc ác, tham nhiều tiền tài cũng

không

thoả mãn, nhưng lại thập phần coi trọng người nhà.

hắn

cùng lão thê cảm tình cực tốt, đối với con cái cũng cực kì quan tâm. Lúc trước, đúng là bởi vì điểm này, tiên đế mới dám yên tâm để

hắn

làm quốc tướng, bệ hạ và tiên đế tính cách hoàn toàn bất đồng, trong xương cốt lại có điều tương đồng,

hắn

đồng dạng là bởi vì điểm này, mới mặc kệ Đô tướng quốc mấy năm nay ở trong triều hô mưa gọi gió.

không

phải sợ

hắn, mà là cảm thấy

không

cần thiết động đến

hắn. Thư nhất Đô tướng quốc dùng được, trong triều cần

một

người như vậy, thứ hai cũng là

hắn

không

chân chính làm ra việc khiến bệ hạ tức giận, mới có thể sống đến bây giờ.

hiện

giờ

hắn

muốn phệ chủ, Tư Mã Tiêu đương nhiên

không

giữ

hắnđược. Bọn họ đều rất



ràng, lần này, Tư Mã Tiêu muốn chính là mệnh của Đô tướng quốc, mặc kệ trận này thắng hay thua, mệnh của Đô tướng quốc đều phải lưu lại nơi này, đổi lấy cả gia đình an toàn.

“Quốc tướng cần biết, bệ hạ cũng là để lại mặt mũi cho ngươi, với quốc tướng mà

nói, ít nhất còn có thể được

một

cái danh trung quân ái quốc, về sau người nhà cũng

không

bị liên luỵ.”

……

Đô tướng quốc từ lều hoàng đế

đi

ra, bước chân trầm trọng, chỗ sâu trong đôi mắt mang theo phẫn nộ sợ hãi

thật

sâu, còn có

không

thể

không

nhận mệnh. Nghe thấy thuộc hạ báo Tần Nam Vương bên kia lại lặng lẽ cho người tới, thần sắc

hắn

đây lệ khí, nhớ tới mới vừa rồi Cao thái bảo

nói, cắn răng

một

cái: “Như lúc trước đưa vào trong trướng ta.”

Đối mặt với sứ giả của Tần Nam Vương, Đô tướng quốc

không

lộ ra chút khác thường nào, đồng ý kế hoạch

hắn

chuyển đạt. “Tư Mã Tiêu xác

thật

ở trong trướng, đến lúc đó ta tự nhiên

sẽ

cho

hắn

chịu chết,

nói

cho Vương gia nhà ngươi,

không

cần quên lời

hắn

nói, phối hợp cho tốt.”

Chờ người hầu lặng lẽ rời

đi, Đô tướng quốc sai người gọi nhi tử của mình tới, đây là nhi tử duy nhất theo

hắn

tới chiến trường. Trận chiến

sự

này qua

đi, chính

hắn

sợ là

không

còn mạng trở về, chỉ có thể nhân lúc này còn thời gian, trước dặn dò tốt hậu

sự.

hắn

mấy năm nay xác

thật

bị biểu

hiện

của Tư Mã Tiêu làm mờ mắt, còn tưởng rằng

hắn

ta chỉ là người tầm thường, tính tình thô bạo,

không

nghĩ tới,

thậtlà chó cắn người

không

kêu.

hiện

giờ

hắn

chỉ hy vọng, mình làm theo lời Tư Mã Tiêu phân phó,

hắn

ta có thể theo lời buông tha người nhà mình.

không

nói

đến lúc này tâm tư mọi người như thế nào, Tư Mã Tiêu bức cho Đô tướng quốc tự nguyện chịu chết kia, giờ phút này

đang

ngồi ở trong

một

chiếc xe ngựa bề ngoài bình thường, mang theo mấy chục hộ vệ, giả dạng thành đệ tử tiểu gia tộc bình thường, tạm thời nghỉ ở

một

khách điếm ngoài thành Nghiêu Châu.

Thành Nghiêu Châu bởi vì chiến

sự

khẩn trương, kiểm tra đặc biệt nghiêm khắc với người vào thành, mang theo hộ vệ ngồi xe ngựa, tất cả đều là gương mặt mới,

không

có khả năng trà trộn vào, bất quá, lại

không

ngại có người ra khỏi thành đưa tin tức.

một

người phụ nhân ra khỏi Tần Nam Vương phủ

một

đường ra khỏi thành

đi

vào khách điếm, nàng cách bình phong quỳ xuống, ngữ khí có chút

nói

lắp bắp, bái kiến quý nhân, chờ đối phương hỏi chuyện. Nàng tuy là quân cờ bị xếp vào Tần Nam Vương phủ, nhưng thân phận thấp kém, ở vương phủ cũng

không

làm được đại

sự

gì, chưa từng nghĩ tới có

một

ngày có thể tự mình bái kiến quý nhân, khẩn trương đến mức hô hấp đều sắp ngừng lại.

Nghe sau bình phong có người hỏi: “Nàng thế nào, vết thương tốt chưa?”

Phụ nhân biết

hắn

hỏi là ai, vội đáp: “Quý, Quý Phi

hiện

giờ ở trong vương phủ, có đại phu trị liệu cho nàng, chỉ cánh tay lúc trước cơ hồ bị, bị đâm thủng,

không

dễ tốt lên như vậy,

hiện

giờ vẫn

không

thể dùng sức, thường thường

sẽ

cảm thấy đau đớn.”

“Gầy sao?”

Phụ nhân đáp

một

lời, thấy vị chủ tử thô bạo trong truyền thuyết kia cũng

không

phải muốn đánh muốn gϊếŧ thế nào, hơi

nhẹ

nhàng hơn chút,

nói

năng cũng càng cẩn thận: “Quý Phi bởi vì mất máu quá nhiều, mấy ngày nay sắc mặt vẫn luôn

không

tốt, nô cũng

không

thể thường xuyên

đi

qua, trộm xem vài lần, thấy Quý Phi biểu tình buồn bực,

trên

mặt

không

có vui mừng, tựa hồ là có chút gầy ốm.”

“Trong Vương phủ tất cả mọi người đều biết, quận chúa có địch ý với Quý Phi, thường xuyên

đi

khó xử Quý Phi……” Phụ nhân thành thành

thật

thật,

nói

ra hết thảy mình biết.

Sau khi

nói

xong, thấy sau bình phong

không



một

tia động tĩnh, nàng

đã

bị người an bài ra ngoài, lại thấy

một

vị hoạn quan trang điểm làm người hầu bình thường, fặn dò nàng: “Ngươi phải cẩn thận trông chừng Quý Phi,

một

khi có động tĩnh liền truyền tin tức ra, lập tức sắp rối loạn, vô luận thế nào đều phải bảo vệ Quý Phi.”

Phụ nhân liên tục đáp vâng, lại

không

để ai chú ý mà trở lại vương phủ.

Người sau bình phong là Tư Mã Tiêu,

hắn

nhắm mắt xoa giữa trán,

không

nói

lời nào, Cẩn Đức

đi

vào thấy bộ dáng

hắn, sờ

không

chuẩn

hắn

suy nghĩ cái gì, chỉ có thể đứng ở

một

bên,

nhẹ

giọng

nói: “Bệ hạ,

đã

cho người trở về, Quý Phi trước mắt

không

lo đến tính mạng, bệ hạ cuối cùng có thể yên tâm.”

Tư Mã Tiêu ngước mắt liếc

hắn

một

cái, khiến cổ Cẩn Đức co rụt lại.

“nói

cho Cao thái bảo, bảo tướng quốc động tác nhanh lên.” Tư Mã Tiêu

không

kiên nhẫn

nói.

Còn

không

nhanh mang người về, khả năng eo sắp gầy đến

không

còn.

không

đến mấy ngày, Trần Uẩn kiến nghị Tần Nam Vương trước đưa nữ quyến vương phủ đến nơi an toàn, miễn cho lo lắng về sau. Tần Nam Vương thân thể tốt hơn chút,

đang

an bài thuộc hạ phòng thủ, dù có hiệp nghị ở phía trước, nhưng

nói

đến cùng cũng cần đề phòng đối phương lâm trận thay đổi, nghe lời Trần Uẩn,

hắn

suy tư

một

lát liền đáp ứng.

Tần Vô Hạ lại

không

chịu

đi, Trần Uẩn khuyên nửa ngày, Tần Vô Hạ mới hỏi

hắn, “Liêu Đình Nhạn kia chàng chuẩn bị làm sao bây giờ?”

Trần Uẩn

nói: “Nàng ta đương nhiên

không

thể

đi, phụ thân

đã

quyết định trói nàng ta ra trước trận.”

Tần Vô Hạ hoài nghi nhìn

hắn: “Chàng nhẫn tâm?”

Trần Uẩn lộ ra biểu tình đau thương, giống như che dấu nhìn về chỗ nàng, nhưng lại hiên ngang lẫm liệt

nói: “hiện

giờ tình thế thay đổi trong nháy mắt, ta sao có thể vì bản thân mà

không

màng đại cục.”

Tần Vô Hạ: “Vậy được rồi, trước khi khai chiến ta

sẽ

đi!”

Liêu Đình Nhạn thực nhanh lại bị vẻ mặt Tần Vô Hạ lộ ra kịch bản, biết được kết cục mình sắp bị trói lên đầu tường. Cho nên đây rốt cuộc là cái cốt truyện cẩu huyết ngược văn thời xưa gì, còn là loại tơ hồng treo họa thủy này, nữ chính xuất

hiện

trước trận hai quân, nếu

không

thể

một

lần bàn luận cao kiến ngăn cản chiến tranh, vậy chỉ có thể thê mỹ mà nhảy xuống tường thành.

Lần này nàng

đã

đoán sai, trước khi nàng bị trói lên tường thành, có người tiến vào tiểu viện, muốn bí mật hộ tống nàng rời

đi, lưu lại

một

thế thân giả. Phái người làm việc này

không

phải người khác, đúng là Trần Uẩn.

hắn

đương nhiên

không

thể để nữ chính cứ như vậy mà chết, vì thế nghĩ ra

một

chiêu đổi trắng thay đen này.

Liêu Đình Nhạn bị người đưa ra khỏi Tần Nam Vương phủ, mới từ thông đạo bí mật ra khỏi thành, còn chưa

đi

xa,

đã

bị Tần Vô Hạ chờ ở phụ cận ngăn cản lại. Vốn nên sớm

một

ngày rời

đi, Tần Vô Hạ chờ ở nơi này, chính là đoán được Trần Uẩn khả năng

không

thành

thật, riêng ở đây bắt người, quả nhiên bị nàng bắt được rồi. Làm nữ xứng, chỉ số thông minh

một

khắc này toàn bộ tràn đầy, đây đại khái chính là nữ nhân đặc biệt có thuộc tính trinh thám đối với nam nhân của mình.

Tần Vô Hạ tức giận, Liêu Đình Nhạn càng tức giận, thời gian này nàng vẫn luôn bị người ta chuyển đến chuyển

đi

cũng

đã

rất có ý kiến, đều sắp biếи ŧɦái trong trầm mặc, vì cái gì nàng còn

một

hai phải

đivào loại cốt truyện cảm tình gút mắt, nguyên phối bắt gian tiểu tam?



ràng nàng

đã

bay ra khỏi nguyên cốt truyện, hai vợ chồng này còn muốn kéo nàng trở về diễn tiếp, nghe Tần Vô Hạ

đang

mắng tiện phụ tiện phụ, nàng

thật

sự

muốn lấp kín cái miệng này rồi đá nàng ta xuống xe ngựa.

Tần Vô Hạ

không

tiếng động lăn xuống xe ngựa.

Liêu Đình Nhạn:…… Ta hình như chỉ

đang

nghĩ trong lòng, còn chưa có động thủ

đi?

Cách đó

không

xa trong rừng cây

hiện

ra

một

chiếc xe ngựa, từ càng xe nhảy xuống

một

người cầm cung tiễn.