Quyển 1 - Chương 28: Không có khả năng, sao hắn lại xuất hiện ở đây!

Cửa ra mật đạo ở ngoài thành, lúc trước Tần Vô Hạ chính là nấp ở

một

bên chặn Liêu Đình Nhạn, bọn họ hoàn toàn

không

phát

hiện

cách đó

không

xa trong rừng cây còn

ẩn

giấu

một

nhóm người khác. Càng

không

nghĩ tới vừa đối mặt, bên kia liền có người cầm cung tiễn đột nhiên bắn

một

mũi tên, trúng vào người Tần Vô Hạ.

Tần Vô Hạ ngã xuống vô cùng đột nhiên, cơ hồ tất cả mọi người

không

ai có thể phản ứng kịp. Nhưng

một

đội người từ rừng cây

nhỏ

ra lại phản ứng rất nhanh, Tần Vô Hạ trúng mũi tên ngã xuống xe ngựa, đồng thời có mấy chục hộ vệ mặc áo xám nhanh chóng chạy tới chỗ nhóm người Liêu Đình Nhạn bên này, trong tay đều giơ đao chói lọi.

Nhóm người này, mỗi người đều sắc mặt nghiêm nghị lạnh lẽo,

đã

qua huấn luyện, chạy trong chớp mắt cơ hồ

đã

tới gần.

“Bảo hộ quận chúa!” nhóm nô bộc người hầu của Tần Vô Hạ phục hồi lại tinh thần, kinh hô ầm ĩ. Bên cạnh Tần Vô Hạ cũng có mấy chục người, nhưng

một

nửa là nô bộc tay

không

tấc sắt, bởi vì Tần Vô Hạ kiều quý, chết sống phải mang nhiều người hầu hạ như vậy,

hiện

giờ những người này

không

mấy ai còn có thể bảo trì trấn tĩnh, run run rẩy rẩy nâng Tần Vô Hạ ngã

trên

mặt đất lên, phát

hiện

mũi tên kia bắn thủng cánh tay, lúc nàng từ

trên

xe ngựa ngã xuống mũi tên bị nghiêng

đi, kéo ra

một

miệng vết thương

thật

lớn, máu tươi ào ạt chảy ra ngoài.

Liêu Đình Nhạn bên này cũng chỉ có vài người, chủ yếu là để chế trụ nàng,

không

cho nàng chạy loạn, đều là Trần Uẩn sai phái,

hiện

giờ gặp địch nhân

không



thân phận, cũng

đã

loạn thành

một

đoàn.

Mọi người đối mặt với những người áo xám tràn đầy khí thế sắc bén xông tới đều thực hoảng hốt, duy chỉ Liêu Đình Nhạn, hai mắt sáng trưng nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa có mấy hộ vệ áo xám che chở kia.

Người cầm cung tiễn lúc trước đứng ở

trên

càng xe ngựa

đã

nhảy xuống, đứng

một

bên, màn xe được

một

đôi tái nhợt tay vén lên, tiếp theo lộ ra

một

khuôn mặt quen thuộc với Liêu Đình Nhạn.

Liêu Đình Nhạn nhìn người nọ xuất

hiện, theo bản năng mà cười

một

cái, chính nàng cũng

không

phát giác, ngay sau đó liền cảm thấy vành mắt nóng lên, có điểm muốn khóc —— giống như là ở bên ngoài bị người ta khi dễ sau đó nhìn thấy cha mình bỗng nhiên xuất

hiện

liền cảm thấy an tâm.

hắn

con mẹ nó thế nhưng

thật

đúng là tới rồi a!

thật

sự

là hôn quân cũng

không

ra bài theo kịch bản đúng

không?

Tư Mã Tiêu vén mành

đi

ra, cách đám người nhìn về phía Liêu Đình Nhạn. Liêu Đình Nhạn



ràng nhìn thấy ánh mắt

hắn

dừng

một

chút ở

trên

ngực mình, lại dừng

một

chút ở

trên

eo, rồi nhíu nhíu mày.

A, nam nhân. Nam nhân này căn bản

không

quan tâm nàng sống chết, chỉ quan tâm

trên

eo nàng còn thịt hay

không.



ràng ban đầu nhìn thấy nàng, đôi mắt đều nhìn thẳng,

hiện

tại thế nào, quả nhiên là nhìn nhiều nhìn phát ghét. Liêu Đình Nhạn vuốt eo

nhỏ

của mình, cảm giác cảm động trong lòng tan mất

một

nửa.

“Các ngươi là ai!” hộ vệ của Tần Vô Hạ cảnh giác nhìn những người áo xám

đang

vây lại đây.

Các hộ vệ áo xám căn bản

không

vô nghĩa, ánh đao lạnh lùng trong tay,



ràng chính là ý tứ gϊếŧ người diệt khẩu. Các hộ vệ bên Tần Vô Hạ cũng

không

dễ đuổi

đi

như vậy, vừa đánh vừa lui, gào thét hô người nhanh đỡ quận chúa lên xe ngựa trốn trước.

Nếu bọn họ ngoan ngoãn lập tức chạy trốn,

nói

không

chừng còn có

một

con đường sống, đáng tiếc Tần Vô Hạ lúc này vẫn

không

quên Liêu Đình Nhạn, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng đau đớn hô to

mộttiếng: “Trước hết gϊếŧ Liêu Đình Nhạn cho ta, hôm nay tuyệt

không

thể buông tha nàng ta!”

Hai bên triền đấu đều có sững lại trong nháy mắt. Các hộ vệ của Tần Vô Hạ biết quận chúa luôn luôn được nuông chiều, tùy hứng

không

màng đại cục, nhưng bọn họ

không

nghĩ tới, đến lúc này quận chúa còn muốn tiếp tục tùy hứng. Bọn họ những hộ vệ này chỉ muốn che chở Tần Vô Hạ chạy trốn cũng

đãđủ cố hết sức,

hiện

tại còn phải phân người

đi

đối phó ba người chỗ Liêu Đình Nhạn bên kia. Xui xẻo nhất chính là, ba người kia còn là người của hôn phu quận chúa, đây là sống chết trước mắt còn

khôngquên đấu tranh nội bộ,

thật

cũng quá làm người ta nén giận.

Nhưng mà có cách nào đâu, bọn họ chính là hộ vệ tinh

anh

được Tần Nam Vương phủ bồi dưỡng ra, phải quên mình phục vụ chủ nhân, chủ nhân

nói

cái gì chính là cái đó.

Bên kia nhóm người áo xám biểu tình lãnh túc nghe thấy tiếng Tần Vô Hạ kêu, còn cảm giác phía sau lưng

âm

phong từng trận, da đầu tê dại. Đây

không

phải tìm chết sao, bệ hạ vì chuyện Quý Phi lăn lộn chết mất bao nhiêu người, bây giờ người

đang

ở đối diện. Ở trước mặt bệ hạ muốn gϊếŧ Quý Phi, sợ là phải chết thành

một

đống.

Liêu Đình Nhạn đột nhiên trở thành trung tâm trận chiến, người của Tần Vô Hạ

một

bên ngăn cản hộ vệ áo xám,

một

bên phân ra mấy người gϊếŧ về phía Liêu Đình Nhạn, mà đám hộ vệ áo xám thấy thế liền cảm thấy nếu như bị bệ nhìn thấy Quý Phi bị thương ngay trước mắt, các huynh đệ chỉ sợ đều có việc, nháy mắt bộc phát ra du͙© vọиɠ cầu sinh làm cho bọn họ xuống tay càng thêm hung ác, thực nhanh có

một

nửa đám người phá tan phòng tuyến hộ vệ của Tần Vô Hạ, chui vào trong đám nô bộc

đang

kinh hoàng. Đối với những người này, các hộ vệ căn bản

không

có thời gian quản, trực tiếp lướt qua họ nhào về phía Liêu Đình Nhạn.

Thế cục biến hóa quá nhanh, làm người ta trở tay

không

kịp, ba người canh giữ bên Liêu Đình Nhạn sao có thể nghĩ đến

sẽ

phát sinh loại việc này, bọn họ chỉ có ba người, còn

không

thể đối phó nổi

một

phía a,

một

bên



ràng là quân đội bạn nhưng bây giờ sắc mặt hung ác muốn tới gϊếŧ người,

một

bên nhìn qua là địch nhân nhưng đồng dạng sắc mặt hung ác hình như muốn tới đoạt người, thế này làm cho bọn họ

không

biết phải làm như thế nào?

Chung quy là người của Tần Vô Hạ gần hơn, đến càng nhanh, ba lượng hai hạ ỷ vào số đông chém chết hai người, còn lại

một

người túm chặt Liêu Đình Nhạn chạy

đi. Vị huynh đệ này

thật

sự

chuyên nghiệp, dưới tình huống này vẫn còn giãy giụa hấp hối.

Hộ vệ của Tần Vô Hạ còn

đang

đuổi theo, nhóm người áo xám

đã

đuổi kịp, lại vung tay chém gϊếŧ. Chỉ khoảng nửa khắc, nam nhân kéo Liêu Đình Nhạn

đã

cưỡng chế lôi nàng chạy ra xa vài bước, đúng lúc này, hai mũi tên

một

trước

một

sau bay tới,

một

mũi bắn vào cánh tay người

đang

kéo Liêu Đình Nhạn,

một

mũi bắn vào ngực

hắn.

Nam nhân té sấp về phía trước, đồng thời

nhẹ

buông tay, Liêu Đình Nhạn cũng bị lôi theo lảo đảo

mộtcái ngã gục

trên

mặt đất.

Hai hộ vệ áo xám lúc này giơ đao dính máu chạy tới, vây quanh nàng, để phòng ngừa còn gì nguy hiểm, lại

không

một

ai dám ra tay nâng nàng dậy, chỉ có

một

người yên lặng nhấc chân đá thi thể nam nhân bên cạnh nàng ra xa

một

chút.

Liêu Đình Nhạn sắc mặt trắng bệch, nàng mất máu quá nhiều còn chưa điều dưỡng tốt, vết thương

trêncánh tay chưa lành, vừa rồi lại lăn lộn, miệng vết thương tựa hồ

đã

nứt ra. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, phát

hiện

thế cục

đã

nghiêng về

một

phía, Tần Vô Hạ cùng tôi tớ

đã

bị khống chế, hộ vệ còn mấy người

đang

giãy giụa hấp hối, các hộ vệ áo xám

đang

ở tiến hành thu thập cuối cùng.

Tư Mã Tiêu

đi

tới chỗ nàng.

hắn

không

hề cố kỵ dẫm lên mặt đất đầy máu, vượt qua thi thể vẫn còn ấm chắn ở giữa đường, làm như

không

thấy cuộc chém gϊếŧ còn chưa kết thúc. Nhưng

thật

ra nhóm người áo xám thấy chủ tử tới, nhanh chóng nhường đường cho

hắn, thuận tiện kéo thi thể chắn ở phía trước

hắn, nhường ra

một

con đường rộng rãi.

Liêu Đình Nhạn

không

thể

không

thừa nhận, trường hợp này

thật

sự

quá trang bức.

đã

lâu

không

thấy, còn có điểm

không

quen.

Tư Mã Tiêu

đi

đến trước mặt nàng, vươn

một

bàn tay, “Tới.”

Tay

hắn

vẫn cứ lạnh như trước, Liêu Đình Nhạn bị

hắn

kéo lên, nước mắt

không

biết thế nào ào ào rớt xuống, giơ tay liền ôm lên, oa oa khóc lớn.

Lúc trước bị bắn thủng cánh tay, đau đến muốn thăng thiên nàng cũng

không

khóc, sau đó có đau nàng cũng cắn răng chịu đựng, gặp nguy hiểm liền cưỡng bách mình cố gắng bình tĩnh

một

chút. Đến thời khắc này, sắp trần ai lạc định, nhìn thấy Tư Mã Tiêu cẩu hoàng đế này, nàng mới thế nào cũng

khôngnhịn được nước mắt.

“Tay ta đau quá!” Liêu Đình Nhạn vừa khóc vừa hàm hàm hồ hồ

nói.

Tư Mã Tiêu ghét nhất người khác ầm ĩ, nghe bên tai có tiếng khóc ô ô oa oa,

hắn

liền đau đầu,

khôngchỉ đau đầu, trong thân thể hình như những chỗ khác cũng đồng loạt đau lên, làm

hắn

bực bội, muốn gϊếŧ người.

Kéo Liêu Đình Nhạn ra, quả nhiên thấy

trên

cánh tay nàng thấm ra vết máu tối màu. Lại nhìn mặt nàng, đôi môi luôn hồng nhuận

đã

mất màu sắc, hai má càng

không

còn đỏ ửng, đôi mắt

thật

ra lại đỏ, còn treo nước mắt, nhìn

thật

là đáng thương cực kỳ.

“Lần sau còn mò cá

không?”

Bởi vì mò cá bị bắt cóc, Liêu Đình Nhạn: “……

không

mò nữa.”

Tư Mã Tiêu vỗ về bên gáy nàng, “Sai rồi, lần sau vẫn mò, trở về cho người đào ao cá ở tẩm điện để nàng mò.”

Liêu Đình Nhạn:

một

thời gian

không

gặp, thao tác càng thêm da trâu, đào ao cá trong tẩm điện, ngươi

thật

sự

không

cảm thấy tanh sao?

Nàng liếc mắt nhìn Tư Mã Tiêu

một

cái, gục bả vai xuống, “Kỳ

thật

ta có nghĩ đến chạy trốn, nhưng mà

không

thể thành công.”

Tư Mã Tiêu: “Nàng chỉ là người thường, ta cũng

không

trông cậy vào nàng lẻ loi

một

mình làm ra chuyện gì, còn sống là được.”

Tuy rằng ngữ khí

hắn

bình đạm, nhưng Liêu Đình Nhạn nghe lại muốn khóc. Người thường cái gì đều làm

không

nổi, đây cũng quá chân

thật, nhưng có đôi khi loại bình thường chính này là tội,

nhỏ

yếu chính là tội. Nàng gặp lại người này, trong lòng cũng có

một

ít mặt lo lắng khác như vậy, nhưng nàng còn chưa

nói

ra, Tư Mã Tiêu

đã

nói

còn sống là được.

Chung quanh có rất nhiều người nhìn, lý trí trở về, Liêu Đình Nhạn nghẹn nước mắt lại.

Còn các hộ vệ áo xám chung quanh, bản mặt nghiêm túc, khóe mắt đều bay đến phía bệ hạ và Quý Phi bên kia. Nguyên lai trong lời đồn bệ hạ ở trước mặt Quý Phi thực dễ

nói

chuyện là

thật

sự!

thật

sự! Quả thực

không

thể tin được đây là bệ hạ đáng sợ của bọn họ!

Xa phu thực nhanh đánh xe ngựa tới, Tư Mã Tiêu

một

tay đỡ Liêu Đình Nhạn lên xe, chính mình cũng

đilên theo. Hộ vệ áo xám nhanh chóng giải quyết hết toàn bộ hộ vệ của Tần Vô Hạ, tiến đến dò hỏi xử trí Tần Vô Hạ như thế nào. Rốt cuộc cũng là con

gái

duy nhất của Tần Nam Vương,

nói

không

chừng còn chỗ hữu dụng.

Liêu Đình Nhạn xuyên qua mành còn chưa buông thấy Tần Vô Hạ được người hầu đỡ, nàng ta đứng

không

vững, nhìn chằm chằm Tư Mã Tiêu, đầy mặt biểu tình gặp quỷ, hẳn là

đã

nhận ra thân phận của

hắn.

“không

có khả năng, sao

hắn

có thể

sẽ

xuất

hiện

ở chỗ này!” Tần Vô Hạ lẩm bẩm tự

nói, chỉ có hai người hầu đỡ nàng nghe thấy.

Tư Mã Tiêu nhìn cũng

không

nhìn Tần Vô Hạ, vẫy vẫy tay.

hắn

làm tư thế này, tất cả mọi người đều hiểu, hộ vệ áo xám lĩnh mệnh

đi, Tần Vô Hạ lúc này mới ý thức được mình sắp bị gϊếŧ, hồn nhiên quên mất vừa rồi nàng kêu gào muốn gϊếŧ người khác

thì

kiêu ngạo thế nào, hoảng sợ

không

thôi hô ra tiếng, “không

được, các ngươi sao có thể gϊếŧ ta, ta chính là nữ nhi duy nhất của Tần Nam Vương, các ngươi nếu đυ.ng đến ta, cha ta……”

Xe ngựa buông mành xuống, nhìn

không

thấy cảnh tượng bên ngoài. thanh

âm

của Tần Vô Hạ đột nhiên im bặt, nhóm người hầu phát ra tiếng kêu sợ hãi. Theo xe ngựa chậm rãi di động, ném

một

mảnh huyết tinh kia lại phía sau.

Liêu Đình Nhạn ngồi

trên

đệm mềm, cả người thả lỏng dựa vào ngực Tư Mã Tiêu, Tư Mã Tiêu giơ tay kéo cổ áo nàng ra, xem xét miệng vết thương

trên

cánh tay. Quả nhiên là vừa kết vảy

không

lâu lại bị xé rách, máu tươi còn

đang

tràn ra,

không

có quần áo ngăn cản, máu đỏ tươi liền theo da thịt tuyết trắng uốn lượn chảy xuống.

Liêu Đình Nhạn tựa như

một

con cá chết, bị Tư Mã Tiêu kéo quần áo, cũng

không

nghĩ đến che ngực. Nàng tỏ vẻ che cái gì mà che, dù sao Tư Mã Tiêu cũng

không

có hứng thú tính dục,

không

cần làm loại chuyện phí công này, hơn nữa nàng thả lỏng rồi

thật

sự

rất mệt.

Tư Mã Tiêu liếc nhìn nàng

một

cái, thấy nàng sắp nằm liệt xuống,

một

tay ôm lấy eo đỡ thẳng nàng lên,

một

bàn tay chạm lên miệng vết thương, vươn hai ngón tay chấm chấm máu chảy ra.

Giống như muốn nhìn máu nàng chảy ra cùng có cái gì khác những người khác vậy, Tư Mã Tiêu nhìn máu

trên

hai ngón tay trong chốc lát, tiếp theo nâng cánh tay Liêu Đình Nhạn lên, dùng môi dán vào.

Liêu Đình Nhạn lúc này nằm liệt

không

nổi nữa, giống như

một

con cá mới từ trong nước vớt ra ném lên bờ, toàn bộ thân thể đều giật giật.

không

phải, ngươi liếʍ miệng vết thương làm gì, ở chung lâu như vậy cũng

không

phát

hiện

ngươi kỳ

thật

là kẻ uống máu nha! Liêu Đình Nhạn như gặp quỷ nhìn chằm chằm Tư Mã Tiêu, cuộn cánh tay về. Cái gì vậy, dù chỉ liếʍ,

nói

thật

cũng rất đau.

Tư Mã Tiêu tùy ý kéo cánh tay nàng, ngẩng đầu lên ấn đầu nàng hôn xuống.

Bị buông ra rồi, Liêu Đình Nhạn nhìn môi

hắn

bị máu nhiễm đỏ, cảm thấy mình có thể là cùng

một

tạo hình. Mùi máu tươi trong miệng làm người ta có vẻ chịu

không

nổi.

Liêu Đình Nhạn: Phi phi.

“Đây chính là máu của nàng.” Tư Mã Tiêu vặn mặt nàng lại, nhìn kỹ sắc mặt nàng, nhìn môi nàng đỏ tươi từ từ

nói.

Chính là máu của ta, ta cũng

không

muốn uống, người này có tật xấu gì, trong khoảng thời gian hai người tách ra

đã

lặng lẽ biếи ŧɦái? Liêu Đình Nhạn quay đầu tìm nước trà bên trong xe, Tư Mã Tiêu lấy ấm trà ra, uống nước xong, súc miệng xong, mới

nói: “Ta cũng cảm thấy hương vị

không

tốt.”

Liêu Đình Nhạn: Hương vị

không

tốt ngươi còn lăn lộn ta? Người này sao lại vẫn thiếu đánh như vậy.

Nàng quần áo hỗn độn, tóc cũng có chút loạn,

trên

mặt

trên

vai còn dính vết máu, hơn nữa cái biểu tình này càng đáng thương. Tư Mã Tiêu cầm ấm trà nghiêng đầu nhìn nàng, bỗng nhiên khẽ cười lên, “Sao lại đáng thương như thế này,

thật

sự

chịu ủy khuất.”

Liêu Đình Nhạn: Cảm ơn ngươi thông cảm, đưa ấm trà cho ta

đi.

Tư Mã Tiêu đưa ấm trà cho nàng.

Liêu Đình Nhạn: Ta hình như chưa ra tiếng, kỹ năng đọc ánh mắt của Tư Mã Tiêu có phải lại thăng cấp

không?

Nàng súc miệng, đưa ấm trà

không

lại, Tư Mã Tiêu kéo nàng cùng với ấm trà, ôm vào trong ngực, giống như trước, theo thói quen vuốt đầu tóc hỗn độn của nàng, trong giọng

nói

thế nhưng mang theo ôn nhu trấn an



ràng, “Chảy nhiều máu như vậy,



sẽ

làm những kẻ khi dễ nàng đều phải trả lại gấp mấy lần.”