Quyển 8 - Chương 185: Chính văn hoàn

Thái Nhân

âm

lâu chủ Lăng Phong lâu, khi thu được liên tục mấy tin tức Diệp Thanh Bích gϊếŧ người

thì

cảm thấy thực kinh ngạc,

hắn

thậm chí

không

quá tin tưởng. Bởi vì tin tình báo phần lớn chỉ là đơn giản hai câu, cũng

không

nói

tiền căn hậu quả,

hắn

chỉ nhìn thấy mấy tin tức Diệp Thanh Bích cùng sư huynh kết phường gϊếŧ Chân Nam tiểu vương gia, tiện đà gϊếŧ sư huynh, gϊếŧ Thạch Lương tướng quân.

Diệp Thanh Bích võ công

không

cao, hơn nữa

đã

sớm bị phế,

hiện

giờ

đã



một

phế nhân, sao trong

một

đêm lại lần nữa có được võ công? Thế này Thái Nhân

âm

cũng

không



ràng, nhưng

hắn

biết tin tức Diệp Thanh Bích xuống nam tới đây. Thái Nhân

âm

ban đầu cũng

không

sợ hãi, với

hắn

xem ra Diệp Thanh Bích trước sau là nam nhân

đã

mất

đi

kiêu ngạo, bị

hắn

tra tấn

sẽ

lộ ra biểu tình co rúm lại, là

một

con thú bông

hắn

có thể tùy ý đùa nghịch.

Mang theo loại tư duy cố định này,

hắn

tự giác có thể thăm dò toàn bộ ý tưởng cách làm của Diệp Thanh Bích, hoàn toàn

không

sợ. Sau đó

hắn

đã

bị Diệp Thanh Bích thay đổi linh hồn cắt xuống đồ vật kia nhét vào trong miệng.

một

khắc đó, trong đầu Thái Nhân

âm

tràn ngập hối hận. Lại qua

không

bao lâu, hối hận trong đầu

hắn

cùng với nước trong đầu chảy ra ngoài —— Diệp Thanh Bích đập vỡ sọ

hắn.

“Ta muốn nhìn

một

chút trong đầu ngươi là thứ gì.” Diệp Thanh Bích cười, ngồi ở

trên

cái bàn dài Thái Nhân

âm

lúc trước thường dùng để khinh nhục nguyên chủ, gõ nát sọ não Thái Nhân

âm, sau đó

không

chút để ý dùng trường bào cẩm tú xoa xoa đao.

“Cũng

không

có đồ vật gì đặc biệt,

thật

làm người ta thất vọng.”

Diệp Thanh Bích vội vàng quay lại, gϊếŧ người xong liền

đi, cảm giác được

một

loại khoái ý.

—— “Ta cảm giác ngươi sắp biếи ŧɦái.” Hệ thống cẩn thận mà phán đoán.

“A.” Diệp Thanh Bích cười lạnh

một

tiếng, tiếp tục hướng đến Thiên Sơn,

một

kẻ cuối cùng phải gϊếŧ là Khôi Ngôi giáo chủ Ma giáo ở nơi đó.

Vị Khôi Ngôi giáo chủ Ma giáo này, đại khái là người duy nhất

hiện

tại Diệp Thanh Bích

không

nắm chắc có thể trực tiếp gϊếŧ chết, cho nên

hắn

lựa chọn

một

biện pháp khác, gia nhập Ma giáo, trở thành thuộc hạ của Khôi Ngôi trước.

hắn

không

chỉ muốn gϊếŧ Khôi Ngôi, còn muốn soán vị

hắn

ta, đoạt Ma giáo.

Khôi Ngôi tuy rằng lúc trước cùng Diệp Thanh Bích làm

một

đêm phu thê, nhưng Khôi Ngôi người này lạnh nhạt vô tình, căn bản quên mất người lúc trước bị mình ngủ trông như thế nào, là thân phận gì. Cho nên

hắn

cũng

không

biết Diệp Thanh Bích là vì gϊếŧ

hắn

mà đến.

Diệp Thanh Bích có tâm cơ cùng thủ đoạn gì, thế giới này

không

có nơi đâu so với Ma giáo càng thích hợp với

hắn, vào ma giáo có thể

nói

là như cá gặp nước, thực nhanh được giáo chủ Khôi Ngôi thưởng thức,

một

đường đề bạt tới hữu hộ pháp.

Đến hệ thống cũng mấy lần tỏ vẻ —— “Ta cảm thấy so với nam chính ngươi càng thích hợp làm vai ác.”

Diệp Thanh Bích kỳ

thật

rất thưởng thức Khôi Ngôi, rốt cuộc

hắn

ta tàn nhẫn độc ác lạnh nhạt vô tình, ý nghĩa nào đó rất giống chính mình, nhưng thưởng thức

thì

thưởng thức, gϊếŧ vẫn phải gϊếŧ.

hắn

dùng thời gian ba năm trở thành tâm phúc của Khôi Ngôi, lại dùng thời gian ba năm bố cục, rốt cuộc vây gϊếŧ Khôi Ngôi ở dưới Thiên Sơn.

Trước khi Khôi Ngôi bị gϊếŧ, nhìn

hắn

biểu tình phức tạp, “Vì sao ngươi phải gϊếŧ ta?”

Diệp Thanh Bích đề phòng

hắn

phản công trước khi chết, thuận miệng

nói

cho

hắn

đáp án, “Bởi vì

một

nguyên nhân ngươi

đã

quên mất.”

Khôi Ngôi: “Bởi vì bảy năm trước, đêm kinh trập?”

Diệp Thanh Bích có chút kinh ngạc, gia hỏa này thế nhưng nhớ



sự

kiện kia? Trong giây lát

hắn

đã

nhận ra cái gì, biểu tình có chút vi diệu, trong lòng lại

không

ngăn nổi cười to, thế nhưng là thế này, Khôi Ngôi a Khôi Ngôi, ngươi bị bại

không

oan.

hắn

một

kiếm đâm chết Khôi Ngôi, Khôi Ngôi quả thực

không

phản kháng, ngẩng cổ chờ chém.

Diệp Thanh Bích trở thành giáo chủ Ma giáo, lại trải qua sinh hoạt tùy tâm sở dục, nhưng mà

một

năm sau,

hắn

bị người khác dùng phương pháp đồng dạng gϊếŧ chết. Khi tả hộ pháp nữ nhân kia đặt thanh kiếm lạnh băng

trên

cổ

hắn, hỏi

hắn: “Ngươi biết Khôi Ngôi vốn có thể thắng sao, cuối cùng

hắn

không

phản kháng, ngươi biết

không?”

Diệp Thanh Bích cười lạnh, “Có quan hệ gì với ta đâu.”

Sau đó

hắn

đã

bị gϊếŧ.

Trước khi

đi

đến thế giới tiếp theo, hệ thống hỏi

hắn: “Thế giới này có cảm giác gì?”

Diệp Thanh Bích: “không

thể nhân từ nương tay với nữ nhân,

không

thể xem thường nữ nhân.” Nếu

không

nhiều lần đều bị nữ nhân gϊếŧ.

—— “Ngươi

không

cứu nổi.”

Diệp Thanh Bích bỗng nhiên nở nụ cười, “nói

đến, ngươi hình như chỉ hy vọng ta có thể lĩnh ngộ cảm tình là cái gì, thiện ác là cái gì, nhưng theo ý ta, ngươi đều phí công thôi.”

—— “Ngươi

không

thay đổi, cũng chỉ có thể vĩnh viễn bồi hồi như vậy trong thế giới.”

Diệp Thanh Bích khôi phục thong dong, “Vậy nhìn xem, rốt cuộc là ta bị thay đổi trước, hay là người sau lưng ngươi kia từ bỏ trước.”

……

Khí phách hăng hái mà buông lời

nói, ngay sau đó, người tên là Thanh Bích liền phát ra

một

tiếng kêu rên thống khổ.

Có vài người ở bên tai

hắn

lộn xộn kêu lên: “Hoàng Hậu điện hạ, thêm lực a, nhanh, hài tử sắp ra rồi!”

“Hoàng Hậu điện hạ, dùng sức,

đã

có thể nhìn thấy đầu hài tử!”

Thanh Bích: “……” Cái thân thể xé rách thống khổ này là chuyện thế nào?

hắn

ẩn

ẩn

đoán được

một

ít, lại

không

muốn thừa nhận.

—— “A, ngươi

đang

sinh hài tử a.” Hệ thống cho

hắn

một

cái thống khoái.

Gương mặt

hắn

tức khắc vặn vẹo, nhưng mà những cung nữ ma ma vây quanh ở bên

hắn

đều cho rằng

hắn

đau là bởi vì sinh hài tử, cũng

không

chú ý cái khác. Nữ nhân sinh hài tử, biểu tình chính là vặn vẹo như vậy, cho dù là Hoàng Hậu nương nương luôn luôn mỹ lệ cao quý cũng khó tránh khỏi biểu tình dữ tợn.

Thẳng nam Thanh Bích, từng làm hoàng đế rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên làm Hoàng Hậu;

hắn

còn từng gặp nữ nhân sinh hài tử cho mình, lại là lần đầu tiên sinh hài tử cho người khác. Cảm giác thống khổ này thế nhưng so với bị chọc

một

đao vào bụng còn kịch liệt hơn.

Có lẽ là tâm tình

hắn

dao động quá kịch liệt, trong khoảng thời gian ngắn quá tức giận, hài tử ở đó

đã

lâu thế nhưng cứ như vậy trượt ra ngoài.

Mọi người vây quanh ở bên

hắn

một

trận vui mừng mà kêu to: “Sinh ra rồi sinh ra rồi!”

“Nha, là tiểu công chúa.”

Trường hợp yên tĩnh trong

một

chớp mắt, thực nhanh lại khôi phục bình thường, mỗi người đều ý cười ngâm ngâm, rửa sạch thân thể cho Hoàng Hậu điện hạ

trên

giường, lại rửa sạch cho tiểu công chúa mới vừa sinh hạ.

hắn

lại biến thành

một

nữ nhân.

Hoàng Hậu đương triều Lâm Thanh Bích,

một

nữ nhân

không

được hoàng đế sủng ái, hoàng đế

một

lòng sủng ái Quý Phi, vì Quý Phi làm hết chuyện hoang đường, mà Quý Phi này còn là goá phụ của đệ đệ

đã

chết

đi

của hoàng đế.

Lâm Thanh Bích ở trong đầu nhìn

một

quyển sử hoàng triều biến thiên, sau

một

lúc lâu phát

hiện

không

đúng,

hắn

thấy được tương lai mỗi người, lại

không

phát

hiện

thứ tồn tại cùng loại với ‘vai chính’ giống như trước,

không

khỏi hỏi hệ thống, “Thế giới này vai chính là ai?”

—— “không

có vai chính.”

Lâm Thanh Bích trầm tư

một

lúc lâu, bỗng nhiên cổ quái cười, “Ta hiểu được.”

Nguyên bản vận mệnh Hoàng Hậu là vào

không

lâu sau bởi vì hoàng đế ghét bỏ, hậm hực mà chết. Nhưng Lâm Thanh Bích

hiện

tại đương nhiên

không

có khả năng có tương lai như vậy.

một

tháng sau,

hắn

tu dưỡng tốt, bắt đầu tham chính.

Hoàng đế ngu ngốc, mà thanh danh Hoàng Hậu hiền đức ở bên ngoài, vẫn luôn khuyên bảo hoàng đế cần chính, việc này mọi người đều biết, đến dân gian còn có ca dao truyền lưu.

Đối nội, Lâm Thanh Bích vì hoàng đế phân ưu giải nạn, làm

hắn

ta có càng nhiều thời gian vui chơi cùng mỹ nhân âu yếm, đối ngoại, Lâm Thanh Bích tranh thủ triều thần duy trì, bắt đầu bồi dưỡng thân tín của mình, đồng thời nàng còn lợi dụng tâm ghen ghét của Quý Phi nữ nhân ngốc kia, khiến nàng ta trừ bỏ mấy đứa con trai của hoàng đế.

Cuối cùng, lúc hoàng đế bệnh chết, Quý Phi cùng theo

đi, trong cung

đã

không



một

hoàng tử có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, huyết mạch duy nhất của hoàng đế chỉ còn lại

một

công chúa.

Có đại thần ý đồ từ trong phủ hai Vương gia tuyển ra người kế nhiệm, nhưng mà

một

người trong nhà trẻ

nhỏ

bạo vong,

một

người chủ động rời

đi, thậm chí tấu thỉnh Hoàng Hậu kế thừa ngôi vị hoàng đế, khiến cho triều đình ồn ào.

Mặc kệ có bao nhiêu người phản đối, Lâm Thanh Bích vẫn lấy thủ đoạn thiết huyết

không

thể chống đỡ thành công trở thành nữ hoàng. Lâm Thanh Bích giàu có tứ hải vào hai mươi năm sau bị chính nữ nhi mình bức xuống khỏi ngôi vị hoàng đế.

hắn

đối diện nữ nhi cực kỳ giống

hắn

kia, từ

trên

cao nhìn xuống

hắn,

nói: “Mẫu hoàng, nếu ngài có thể làm hoàng đế, ta thân là nữ nhi của ngài, đương nhiên cũng có thể.”

Lần thứ hai trở về hắc ám, lần thứ hai

đi

thế giới xa lạ.

……

……

“Đây là cái thế giới thứ mấy?”

—— “không

nhớ

rõ.”

“Ta cũng

không

nhớ

rõ, bất quá, nào có quan hệ gì.”

……

……

Hành viễn tinh số 7, là nhóm tinh cầu nhân tạo thứ hai lúc ban đầu nhân loại sử dụng, mục đích chủ yếu chính là sung làm trạm tiếp viện phi thuyền quy mô lớn, sau đó đường hàng

không

bên này bị phế bỏ, tinh cầu

không

lớn này cũng

một

lần bị vứt

đi

theo. Mãi đến sau nữa, gần đó lại phát

hiện

một

cái quặng tinh, mới ngẫu nhiên có phi thuyền

đi

qua. Nhưng bên phía bắc đều bị coi như chỗ xử lý rác rưởi, chỉ có phía nam còn

một

ít người sinh hoạt.

Sinh hoạt ở

trên

tinh cầu vứt

đi

này, đều là người

không

có thân phận

không

hộ khẩu, có đời sau của cư dân lúc đầu tới nơi này, bởi vì

không

có tiền

không

thể rời

đi, chỉ có thể tiếp tục ở chỗ này sinh hoạt, còn có người ở tinh cầu lân cận phạm tội chạy tới đây, bởi vì

một

khi chạy tới, tinh cảnh cũng lười đến bắt người. Bởi vì như vậy, chỉ

một

ít tinh đạo len lỏi đều thích hướng tới bên này. Cho dù là

một

cái tiểu tinh cầu hoang vu vứt

đi

như vậy,

âm

thầm cũng nảy sinh ra

một

thành phố ngầm hỗn loạn.

Buôn lậu, ma túy, lừa bán dân cư, chuyện trăm ngàn năm qua vẫn luôn bị cấm, thay đổi tình thế, như cũ thịnh hành ở chỗ này, đặc biệt là lừa bán dân cư.

A Mạt cùng nữ hài tử khác bị người từ thuyền hạm buôn bán dắt ra, áp

đi

xuống

một

đại thương trường ở tinh cầu này. ‘Thương trường’ cái gì cũng bán, đương nhiên cũng

sẽ

bán người, a Mạt cùng những người khác chính là bị nhóm người buôn lậu này lừa tới từ tinh cầu xa xôi bần cùng khác. Ở chỗ này, các nàng

sẽ

bị bán

đi, hoặc là bán cho tinh đạo, hoặc là bán cho

một

ít người có phương pháp tới nơi này. Nếu bán

không

ra, các nàng

sẽ

lưu lại đại thương trường, trở thành

một

món hàng dùng thử.

A Mạt lớn lên khó coi,

không

ai nguyện ý mua nàng, cho nên nàng bị những người đó xô đẩy vào

một

phòng tối, tới buổi tối, nàng

sẽ

bị kéo ra ngoài cho người ta dùng thử.

Nàng ở bên cửa sổ duy nhất trong căn nhà

nhỏ, nhìn ánh trăng chậm rãi

đi

ra. Lúc ánh trăng chậm rãi

đi

ra, nàng nhìn thấy

một

bóng người mặc áo choàng từ trong

một

góc hắc ám

đi

ra, vừa

đi

vừa

không

chút để ý xoa đao dính máu

trên

tay. A Mạt nhìn thấy dưới tóc đen bên gương mặt kia, lộ ra nửa khuôn mặt cực xinh đẹp.

Nàng nhìn ngây người

một

chút, ghé vào bên cửa sổ, ngơ ngác mà nhìn sang bên kia, có lẽ là ánh mắt nàng

thật

sự

quá



ràng, người kia nhìn lại hướng nàng bên này.

Đó là

một

đôi mắt thực lạnh, bên trong cái gì cũng

không

có,

không…… có

một

loại hơi thở làm a Mạt thực sợ hãi, nàng nhịn

không

được run lên nhè

nhẹ.

Phòng tối vào ngay lúc này bị mở ra, có người kéo nàng

đi

ra ngoài.

“Chính là thứ này? Nữ hài tử

nhỏ

như vậy, nẩy nở sao?”

“Ngươi quản nàng nẩy nở hay

không, có thể sử dụng còn

không

phải được rồi, giá lại

không

cao, chú ý nhiều như vậy. Nhanh lên, ngươi xong việc còn đến ta, đừng lãng phí thời gian.”

“Được được được, ngươi thúc giục cái gì, khẳng định so với ngươi ta cần thời gian lâu hơn.”

Bọn họ liền ở

một

cái nhà kho

nhỏ

đơn sơ bên cạnh phòng tối,

trên

đường chung quanh người

đi

qua đều có thể thấy bọn họ, nhưng

không

ai để ý cái này. Chủ tiệm trông phòng tối thậm chí cười hì hì đứng ở

một

bên xem, lấy ra cái đồng hồ cũ nát lắc lắc: “Ta bắt đầu tính giờ, lúc dùng thử cẩn thận

một

chút, đừng làm hỏng đồ vật của ta.”

A Mạt cảm thấy phi thường sợ hãi,

trên

mặt nàng chất phác lộ ra biểu tình hoảng sợ, bén nhọn mà khóc lớn lên. Nàng nhìn thấy khuôn mặt

không

kiên nhẫn, nhìn thấy khuôn mặt hung ác tham lam, nhìn thấy…… khuôn mặt

thật

xinh đẹp kia.

“Câm miệng

đi,

thật

ồn.”

A Mạt ngậm miệng, nàng mờ mịt nhìn ba cổ thi thể bên cạnh, lại nhìn về phía người kia đứng ở

một

bên, nàng ấy dùng động tác giống vừa rồi

đang

lau đao,

trên

thanh đao lại dính máu.

Nàng ấy lau đao, A Mạt liền nhìn, nàng ấy lau xong rồi xoay người rời

đi, A Mạt đột nhiên bò dậy, đuổi theo.

—— “A, tiểu ngốc tử kia cùng tới đây.”

“Cùng

thì

cùng, nơi này người chết thực dễ dàng.”

—— “Ngươi bây giờ nhìn thấy nam nhân lộ ra kiệt bảo là nhịn

không

được xuất đao, vừa rồi cũng coi như là cứu nàng, làm người ta hiểu lầm ngươi là người tốt.”

“Nàng hiểu lầm

thì

có quan hệ gì với ta.”

—— “Ngươi vẫn là cái dạng này, chỉ sợ có qua vô số thế giới cũng

sẽ

không

thay đổi.”

A Mạt

không

biết

nói, tất cả mọi người gọi nàng là tiểu ngốc tử. Nàng

đi

theo phía sau cái người

thật

xinh đẹp kia, người nọ

không

để ý tới nàng, cũng

không

cho nàng ăn, càng

sẽ

không

quản nàng, nhưng nàng cứ

đi

theo. Theo

một

năm, ba năm, bảy năm, theo tới chết.

Nàng

không

biết cơ hồ thời gian này tương đương nửa đời nàng, nhưng đối với người nàng muốn đuổi theo kia mà

nói, chỉ là trong chớp mắt.

Lúc nàng ngã xuống, nhìn người vĩnh viễn đuổi

không

kịp kia càng

đi

càng xa,

không

có vì nàng mà dừng lại.

Lúc nàng nhắm mắt lại, nàng lại nghe được thanh

âm

người kia. Người nọ dùng chân

nhẹ

nhàng đá đá tay nàng, ngữ khí thực lãnh đạm bình tĩnh mà

nói: “Ta

không

muốn dùng tên lúc trước, dùng lâu rồi phiền chán, muốn đổi

một

cái, ngươi tên gì?”

A Mạt há miệng thở dốc, gian nan mà hộc ra hai chữ: “A Mạt.” Nàng hẳn là

không

biết

nói, chính là

một

khắc tại đây nàng

nói

ra, vì thế nàng cảm thấy hạnh phúc xưa nay chưa từng có.

Nàng

đã

chết, thi thể để lại tại chỗ, bị cát vàng ngày đêm thổi qua vùi lấp.

……

hắn

lại chết. Tử vong đối với

hắn



nói

đã

thực quen thuộc, quen thuộc giống như ăn cơm,

đi

ngủ vậy. Mở to mắt,

hắn

nhìn chung quanh, bỗng nhiên dừng lại.

Tình cảnh này rất quen thuộc,

hắn

không

đi

đến thế giới mới?

“Ta sao lại

đi

tới thế giới này, ta nhớ



ta

đã

chết.”

—— “Ta cũng

không



ràng lắm, khả năng ở thế giới này ngươi có tiếc nuối.”

“Tiếc nuối cái gì?”

—— “Ta làm sao biết.”

Sau đó

hắn

lại

đi

cái hành viễn tinh số 7 hoang phế kia, lại lần nữa thấy A Mạt. Nàng ở trong phòng tối nhìn

hắn, đôi mắt mở to

thật

to.

Nàng lại giống lần trước bắt đầu

đi

theo phía sau

hắn, theo bảy năm, rồi chết.

……

hắn

lại

một

lần chết

đi, lại về lại thế giới đồng dạng. Duy nhất bất đồng chính là

hắn

không

phải nữ nhân, là nam nhân.

—— “Oa nga, chúc mừng chúc mừng, kiệt bảo

đã

trở lại, thế nào,

đi

cái tinh cầu phồn hoa nào ăn chơi đàng điếm

đi?”

hắn

đi

hành viễn tinh số 7.

Tiểu ngốc tử ghé vào bên cửa sổ nhìn

hắn.

hắn

ở phía bên ngoài cửa sổ nhìn tiểu ngốc tử

thật

lâu, dùng vỏ đao thọc thọc về phía nàng, sau đó nhấc chân đá rớt cái cửa sổ kia.

“Ra đây.”

( Chính văn xong, còn 1 phiên ngoại 5 chương)