Quyển 9 - Chương 186: Toàn bộ nữ chính 1

Liêu Đình Nhạn cảm giác có người

đang

ôn nhu gọi mình, nàng mở mắt ra liền nhìn thấy

một

khuôn mặt dịu dàng tú lệ.

Ưmh…… Chị

gái,



là ai?

“A,



tỉnh, cảm giác có khỏe

không?” Chị

gái

ngữ khí ôn nhu, nhìn tựa như người tốt, có loại khí chất làm người ta an tâm, nhưng khi Liêu Đình Nhạn xem đến cảnh sắc chung quanh, vẫn sợ ngây người.

Chung quanh

một

mảnh trắng xoá, nhìn

không

thấy biên giới, khắp nơi

trên

dưới đều là màu trắng, phảng phất như

một

cái véc-tơ trống trong

không

gian. Sao lại thế này, đều xuyên qua

một

lần, chẳng lẽ đây là lại xuyên nữa? Nàng làm Hoàng Hậu

thật

tốt, sao lại xuyên rồi. Nếu nàng mất tích, Tư Mã làm nũng khẳng định

sẽ

làm chết rất nhiều người, các cung nữ đưa nàng

đi

ngủ tối hôm qua, còn có các vệ binh hộ vệ cung đình. Liêu Đình Nhạn sầu lo mà gặm móng tay mình.

“cô

trước đừng lo lắng, nơi này chỉ có mấy chúng ta, có lẽ đám người tỉnh hết

thì

sẽ

biết là tình huống thế nào.” Chị

gái

lại

nói.

Liêu Đình Nhạn lúc này mới chú ý đến chung quanh, hoặc ngồi hoặc đứng hoặc nằm, còn có vài em

gái.

một

là chị

gái

nhỏ

ôn nhu đánh thức nàng, mặc áo ngoài vàng nhạt cùng váy mã diện, nhìn qua giống vợ người ta.

một





gái

nhỏ

xinh ngồi ở

trên

cây búa

thật

lớn, mặc váy lụa bạch lăng và ủng trắng

nhỏ,

đang

ôm đầu phi thường sốt ruột.

một



gái

mặc váy ngủ đai đeo màu trắng, tóc đen dài thẳng tắp, nhìn qua thanh thuần lại mạc danh quỷ khí dày đặc.

một

phụ nữ mặc quần tây, biểu tình lãnh đạm,

trên

người có loại hơi thở của nhân sĩ thành công,

đang

cầm di động

không

ngừng đùa nghịch, mày nhăn đến lợi hại.

Còn có em

gái

mặc áo thun rộng rãi, lộ ra

một

đoạn cánh tay đầy hình xăm, cũng cầm di động, bất quá nàng

đang

chơi trò chơi rắn tham ăn cài

trên

máy.

Cuối cùng

một

người còn chưa tỉnh, nằm ở bên cạnh nàng, mặc

một

thân áo gấm giày da tựa dân tộc thiểu số,

trên

eo còn đeo hai thanh chủy thủ nạm đá quý.

Thêm cả nàng, tổng cộng bảy người. Liêu Đình Nhạn càng ngày càng

không

rõ,

hiện

nay cái tình huống này là thế nào, bọn họ bảy người, mặc y phục bất đồng, có

hiện

đại, có cổ đại, duy nhất tương đồng chính là giới tính.

Chị

gái

vừa đánh thức nàng lại

đi

tới bên em

gái

còn

đang

nằm, xem xét

một

phen rồi

nói: “cô

ấy hẳn là sắp tỉnh.”

Quả nhiên,

một

người cuối cùng cũng thực nhanh tỉnh lại, em

gái

mới tỉnh lại hiển nhiên càng

không

biết làm sao đối diện tình huống này, nhưng nàng vẫn nhanh chóng ức chế cảm xúc hoảng loạn, bình tĩnh xuống, bắt đầu quan sát những người khác.

“Nếu tất cả mọi người

đã

tỉnh,

không

bằng quen biết nhau

một

chút

đi, có lẽ có thể tìm được biện pháp rời khỏi nơi này.” Chị

gái

dịu dàng có ngữ khí phi thường nhu hòa, người còn lại ở đây đều nhìn nàng

một

cái. Tuy rằng ăn mặc bất đồng, nhưng tựa hồ tính tình mọi người đều

không

tồi.

Liêu Đình Nhạn nhìn nhìn áo mùa xuân

trên

người mình là Tú Xuân viện mới vừa chế,

nói: “Tôi tên là Liêu Đình Nhạn, là …… ách, hoàng hậu.”

hiện

tại chức nghiệp của nàng xác

thật

chính là hoàng hậu.

Em

gái

đeo chủy thủ tỉnh lại cuối cùng nhìn nàng

một

cái,

nói

tiếp: “Ta tên là Ân Như Hứa, từng là công chúa Ân quốc, vương hậu bộ tộc Ô Đồ, vị phu nhân này có từng nghe

nói

đến Ân quốc và bộ tộc Ô Đồ?”

Liêu Đình Nhạn lắc đầu: “Vương của triều đại tôi họ Tư Mã, chưa từng nghe

nói

Ân quốc và bộ tộc Ô Đồ.”

Em

gái

xăm cánh tay vẫn luôn chơi rắn tham ăn bỗng nhiên cười rộ lên, “Sao lại có hai hoàng hậu, nghe

thật

là lợi hại, nơi này

sẽ

không

phải còn có công chúa

đi?”

Thiếu nữ áo trắng ngồi ở

trên

cây búa hơi xấu hổ mà sờ sờ cái mũi, “Công chúa Long tộc có tính

không? Tôi là Bạch Lăng, lúc trước là người,

hiện

là rồng.”

Em

gái

xăm cánh tay: “…… Rồng? Chờ

đã,

trên

thế giới còn rồng chân

thật

tồn tại sao?”

Chị

gái

mặc quần tây buông di động: “Cái chỗ cổ quái này

đã

đủ kỳ quái, có rồng cũng

không

có gì, tôi là Khương Vũ Triều, là giám đốc công ty.” Nàng hơi ngừng lại, “Nếu muốn

nói

có cái gì

không

bình thường, đại khái tôi từng xuyên qua

một

lần, từng làm Vương phi.”

Em

gái

xăm cánh tay ngó trái ngó phải, lộ ra biểu tình nghiêm nghị kính nể, “Vậy……

thật

là tàng long ngọa hổ, chư vị thất kính, tôi là Quách Nhung, tuy rằng từng xuyên qua, nhưng vẫn là

một

người thường, ở trong nhà chơi trò chơi thôi.”

Dư lại thiếu nữ váy trắng vẫn luôn

không

nói

chuyện, buồn bã

nói: “Tân Tiểu Lộ, là người.”

Liêu Đình Nhạn bổ sung: “Tôi cũng xuyên qua.” Lại xem chị

gái

ôn nhu bên cạnh: “Vậy chị

gái

này thế nào?”

Chị

gái

cười cười: “Xin lỗi,

đã

quên tự giới thiệu, tôi là Đường Lê, chỉ là

một

nữ đầu bếp, ừ, tôi cũng xuyên đến

một

thế giới khác.”

Ân Như Hứa mang chủy thủ cái hiểu cái

không: “Xin hỏi chư vị, ‘xuyên qua’ là cái gì?”

Sáu người còn lại đều nhìn nàng.

Còn chưa trả lời, trước mắt các nàng

một

mảnh thế giới hư

không

bỗng nhiên xuất

hiện

biến hóa, Ân Như Hứa lập tức đè chủy thủ bên hông mình, Đường Lê đứng lên nhìn bốn phía, Liêu Đình Nhạn phản xạ có điều kiện bắt được tay áo của chị

gái

Đường Lê bên cạnh, em

gái

xăm cánh tay Quách Nhung cùng



gái

quần tây Khương Vũ Triều đều buông di động, lộ ra thần sắc cảnh giác, Bạch Lăng tự xưng là rồng trắng

nhỏ

cầm cây búa

thật

lớn bên cạnh, đứng ở phía trước mọi người, thuận tiện kéo em

gái

váy trắng tóc đen Tân Tiểu Lộ văn tĩnh nhất kia ra phía sau.

—— “Tích”

—— “Hoan nghênh

đi

vào thế giới kỳ dị”

một

sinh vật cả người màu xanh, phảng phất như

một

Hoa Gia Thái thành tinh xuất

hiện

ở trước mặt mấy người, dùng thanh

âm

máy móc

nói: “Bởi vì nguyên nhân nào đó, các



từ thế giới nguyên bản bị triệu hoán tới đây, nếu muốn trở lại, cần thiết phải gϊếŧ chết đại ma vương Lục Bá Thiên trong lâu đài.”

Em

gái

xăm cánh tay Quách Nhung: “Thứ cho tôi

nói

thẳng, BOSS này tên

thật

sự

thổ bạo.”

—— “Khụ, đây

không

phải trọng điểm, trọng điểm là các



cần phải thông qua trạm kiểm soát, đánh bại đại ma vương, mới có thể trở về, các



hẳn là đều muốn trở về

đi.”

Đường Lê đầu tiên gật gật đầu: “Xác

thật, tôi

đã

hứa với bọn

nhỏ

buổi sáng phải làm bánh bao nhân trứng sữa

thật

ngon, cũng

không

thể nuốt lời, hy vọng còn có thể kịp bữa ăn buổi sáng đó.”

Liêu Đình Nhạn:…… Chị

gái

này

thật

khó lường, lúc nào rồi còn nghĩ làm bữa sáng cho con,

không

hổ là vợ người ta.

“Đúng vậy, tôi cũng muốn mau chóng trở về, nếu

không

sẽ

phát sinh chuyện đáng sợ.” Liêu Đình Nhạn

hiện

tại cũng

đang

lo lắng hoạn quan, cung nữ trong cung cùng với các đại thần

trên

triều đình. Tư Mã làm nũng phát bệnh lên chính là

sẽ

gϊếŧ người lung tung!

Em

gái

rồng

nhỏ

càng nghiêm túc

đã

có chút ngưng trọng, “Tôi cũng muốn nhanh trở về, nếu

không

toàn bộ thế giới đều phải chết rồi, khờ phê trong nhà tôi kia

sẽ

ăn hết tất cả đồ vật!”

Mấy người khác đều nhìn nàng,

không

quá hiểu



khờ phê nhà nàng kia

sẽ

ăn hết tất cả đồ vật là cái loại thao tác gì.

Em

gái

quần tây soái khí Khương Vũ Triều lại nhìn di động của mình, “Tôi cũng muốn nhanh chóng trở về,

thật

vất vả tôi và ca ca đều có ngày nghỉ, tôi muốn cùng

anh

ấy

đi

du lịch.”

Tân Tiểu Lộ văn tĩnh nhìn nàng

một

cái, “Tôi cũng muốn cùng ca ca

đi

du lịch,

không

thể chậm trễ nữa.”

Em

gái

hổ báo xăm cánh tay nhấc tay lên: “Buổi tối 8 giờ bang hội tôi có hoạt động,

không

thể vắng mặt.”

Ân Như Hứa yên lặng gật đầu, “Ừ, mau chóng trở về.” Nếu

không, Ốc Đột khẳng định

sẽ

thực lo lắng, bọn trẻ cũng

sẽ

lo lắng.

Hoa Gia Thái màu xanh vừa lòng mà ừ

một

tiếng, “không

tồi, như vậy các



phải cố lên,

hiện

tại bắt đầu qua cửa! Cửa thứ nhất, xông ra khỏi thành tang thi! Nhân tiện nhắc đến, trước khi xông ra khỏi thành tang thi, các



phải tìm được vật trang sức chuyên chúc của mỗi người, mang theo vật trang sức cùng rời

đi, nếu

không

đều tính là thất bại!”

Theo Hoa Gia Thái biến mất, thế giới trước mắt các nàng chợt biến hóa, biến hóa từ dưới chân bắt đầu, mở rộng ra bên ngoài, lập tức biến thành

một

thành thị

thật

sự. Trong thành thị, các tang thi qua lại cũng thực sống đống, nhìn qua là vừa biến thành tang thi

không

lâu. Các nàng trực tiếp xuất

hiện



trên

đường cái, ở

một

ngã tư đường, giảm xóc cũng

không



đã

phải trực diện gặp tang thi.

Trừ rồng trắng Bạch Lăng và Tân Tiểu Lộ trước sau

không

có biểu tình gì, những người khác mặt mũi trắng bệch. Bạch Lăng vung cây búa

một

phen, đảo

một

vòng, đập bay tất cả các tang thi vây lại đây. Bởi vì sức lực quá lớn, tang thi văng ra ngoài đều trở thành

một

bãi bùn.

một

mảnh lặng im, tất cả mọi người đều bị long nữ nhìn qua tiểu xảo đáng

yêu

lại bạo lực đến thế mà kinh ngạc.

Bạch Lăng thu cây búa mắng: “MMP, pháp lực dùng

không

ra, chỉ có sức lực vẫn còn!”

“Nhanh, chúng ta

không

thể tiếp tục ở chỗ này, cần tìm nơi an toàn dàn xếp trước.” Khương Vũ Triều hô hấp hơi hấp tấp

nói.

“Bạch Lăng,

đi

bên kia, bên kia tang thi ít.”

“Được! Tôi biết rồi!”

“Tiểu Lộ, Đình Nhạn còn Ân Như Hứa, các



đuổi theo, cẩn thận chút.”

Bảy người được Bạch Lăng mở đường, thành công thoát khỏi tang thi

đi

theo phía sau, vào

một

đường phố hơi an tĩnh hơn, chui vào tiệm cà phê. Trong tiệm tương đối sạch

sẽ, cũng

không

có tang thi. Mấy người đều tự tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, Ân Như Hứa nắm chặt chủy thủ của mình, khó hiểu hỏi: “Những cái đó, các



gọi là ‘ tang thi ’,

không

biết là quái vật gì? Cảnh sắc chung quanh là cái gì? Còn có những thứ này, ta chưa bao giờ gặp.”

Ở chỗ này, chỉ có Ân Như Hứa là hoàn toàn

không

có kiến thức về cuộc sống của người

hiện

đại. Quách Nhung xăm cánh tay ngồi ở bên cạnh nàng, giải thích: “Cái đó a, chính là người sống bị virus, sau đó biến thành hoạt tử nhân, nếu như bị bọn họ cắn,

sẽ

trở thành thứ giống như vậy. Chung quanh những thứ này



chưa từng thấy

đi, bình thường, tôi

nói

cho

cô……”

Qua

một

lát, Khương Vũ Triều nhìn quanh mọi người, hỏi: “Hoa Gia Thái xanh lè

nói

đó, các



tin tưởng sao?”

“Mặc kệ có tin hay

không, xem ra chúng ta chỉ có thể làm theo

hắn

nói.” Đường Lê

nói.

Khương Vũ Triều nhíu chặt mày, “Nhưng mà, Hoa Gia Thái

nói

‘ vật trang sức ’ là có ý tứ gì?”

Quách Nhung: “Bình thường trong trò chơi đều có dẫn đường, có lẽ nó ở bên cạnh, chúng ta thử hỏi

một

chút xem nó còn tin tức khác có thể

nói

hay

không?” Nàng

nói

xong liền bắt đầu gọi, nhưng Hoa Gia Thái

không

hề phản ứng. “Được rồi, xem ra chỉ có thể là tự chúng ta tìm đáp án.”

Liêu Đình Nhạn dựa vào

một

bên thở hổn hển: “Tôi cảm thấy chúng ta hẳn là tìm nhiều chỗ hơn, nếu muốn tìm đồ vật, gặp được khẳng định

sẽ

có phản ứng

không

bình thường.”

Bạch Lăng ngồi ở bên cạnh nàng, nghe vậy gật gật đầu: “Ừ, tôi cũng cảm giác là cái dạng này lặc, khẳng định là đồ vật gì

không

bình thường.” Nàng nhìn Liêu Đình Nhạn thở dốc, vỗ vỗ lưng nàng, “Có mệt như vậy sao, thể lực của



không

được nga.”

Liêu Đình Nhạn xua xua tay: “Đừng

nói

nữa, làm Hoàng Hậu sinh hoạt thực hủ bại, bị hoàng đế dưỡng thành bộ dáng tứ chi

không

cần thế này.”

Đường Lê bỗng nhiên đứng lên. Động tác của nàng quá đột nhiên, tất cả mọi người nhìn về phía nàng.

Chỉ thấy nàng thẳng tắp nhìn cửa hàng khác ở đối diện, đó là cửa hàng mỹ nghệ, bên trong tủ kính lớn bày

một

ít sản phẩm.

“Làm sao vậy, Đường Lê?”

“Tôi cảm thấy, tôi biết vật trang sức là có ý tứ gì.” Đường Lê bỗng nhiên cười rộ lên, “Bạch Lăng, phiền toái

cô, chúng ta

đi

cửa hàng mỹ nghệ đối diện kia.”

Mấy người đều cùng nhau theo

đi, cũng may

trên

phố này tang thi

không

nhiều lắm, mấy người thực nhanh vào trong tiệm, Đường Lê

đi

thẳng đến tủ kính, cầm lấy

một

thanh trường đao màu đen

trên

giá, sau đó, gỡ xuống

một

con búp bê treo

trên

trường đao.

Đó là con búp bê vải lớn bằng bàn tay, hai mắt như hạt đậu, phi thường đáng

yêu, ăn mặc giống

một

kiếm khách lãnh khốc.

—— “Chúc mừng Đường Lê, được vật trang sức ‘ Tốn Nô ’×1”

Theo

một

tiếng hệ thống nhắc nhở, người

nhỏ

Tốn Nô trong tay Đường Lê bỗng nhiên giật giật, chầm chậm đứng lên ở nàng trong tay, chớp chớp mắt đậu đen, vươn tay với nàng.

Đường Lê ghé sát vào

hắn, bị ngón tay nho

nhỏ

của búp bê cọ cọ gương mặt, tựa hồ

hắn

không

thể

nói

chuyện.

“Ta

không

việc gì, chàng

không

cần lo lắng.” Thanh

âm

Đường Lê vốn ôn hòa, lúc này càng là ôn nhu thành nước, dùng mặt cọ cọ búp bê Tốn Nô trong tay, “Tốn Nô như vậy

thật

đáng

yêu.”

“Đây là?”

“Vật trang sức của chúng ta

sẽ

không

phải cũng là loại người

nhỏ

này?”

Đường Lê cầm búp bê Tốn Nô, giới thiệu với mọi người: “Đây là phu quân của tôi, tên là Tốn Nô, là

một

đao khách.” Lúc nàng

nói

chuyện, búp bê Tốn Nô đứng ở trong tay nàng, ôm ngón cái của nàng, bộ dáng phi thường an tĩnh.

Vẫn luôn biểu

hiện

bình tĩnh, Khương Vũ Triều bỗng nhiên siết siết nắm tay, trong mắt có ánh sáng hưng phấn, “Tôi cũng muốn mau chóng tìm được vật trang sức của tôi, nếu

không

đoán sai, vật trang sức của tôi hẳn là Thiếu Nguyên ca ca!”

Quách Nhung phụt

một

tiếng cười ra: “Người chị em, đôi mắt của



tràn ngập là



muốn nhanh chóng vuốt ve búp bê đáng

yêu.”

Tân Tiểu Lộ văn tĩnh bỗng nhiên mở miệng: “Ca ca sữa bò.”

Liêu Đình Nhạn

một

chưởng bưng kín mặt, “Búp bê Tư Mã làm nũng …… xì.”

Ân Như Hứa đầy mặt suy tư: “Nếu như thế này, Ốc Đột……

sẽ

ở nơi nào?”

“Xem ra tất cả mọi người đều biết là cái dạng búp bê gì, chúng ta đây

hiện

tại có thể ngẫm lại búp bê của từng người

sẽ

ở nơi nào.” Đường Lê nâng búp bê Tốn Nô, ngón tay vô ý thức vuốt bụng nó, “Tốn Nô là đao khách, cây đao này rất giống đao chàng thường dùng, cho nên chàng ở trong cửa hàng mỹ nghệ này, từng búp bê của các



có đặc điểm gì sao? Nhất định là

sẽ

có liên quan.”