Quyển 1 - Chương 16: A, không phải chỉ là làm nũng sao, nàng cũng biết

Nửa đêm mở mắt ra, phát

hiện

một

hắc ảnh vô thanh vô tức ngồi ở mép giường, nếu là người bình thường khả năng

đã

kinh hô ra tiếng, nhưng Liêu Đình Nhạn

thì

không, nàng bình tĩnh nằm ở đó, thậm chí còn bớt thời giờ nhìn cửa sổ bị gió thổi mở ra.

không

có nữ hầu tới đóng cửa sổ, bọn họ đại khái lúc này dù nghe thấy động tĩnh cũng

không

dám tới, cho nên cửa sổ bị thổi ra cứ mở rộng như vậy,

khôngngừng rót gió lạnh và mưa bụi vào trong điện.

Liêu Đình Nhạn phản ứng lại hắc ảnh là ai, bởi vì cũng

không

phải lần đầu tiên nửa đêm nàng tỉnh lại phát

hiện

bên cạnh có người ngồi, trước đây lúc ngủ cùng Tư Mã Tiêu, ngẫu nhiên

sẽ

có tình huống như vậy, Tư Mã Tiêu

không

ngủ được, thường thường

sẽ

nửa đêm ngồi ở

một

bên nhìn chằm chằm nàng như vậy hoặc là chỉ phát ngốc.

Mấy lần thành thói quen.

Hai người trong bóng đêm nhìn nhau chốc lát, Liêu Đình Nhạn gọi trước

một

tiếng bệ hạ.

Nàng mới ra tiếng, mép giường Tư Mã Tiêu bỗng nhiên duỗi tay về phía nàng. Ngón tay

hắn

vẫn lạnh lẽo như cũ, vuốt ve gương mặt nàng, cằm và cổ, ở

trên

cổ nàng non mịn bồi hồi trong chốc lát, cọ xát đến Liêu Đình Nhạn cảm thấy có phải

hắn

muốn bóp chết mình

không, ngón tay

hắn

mới tiếp tục

đixuống, đẩy đai lưng nàng ra.

Ở trong

một

mảnh trầm mặc, Liêu Đình Nhạn chỉ cảm thấy xúc cảm lạnh băng dán lên da thịt mình, như là bông tuyết rơi xuống, hòa tan rồi thấm vào làn da, lạnh khắp toàn thân. Lại như là loài rắn mang đến lạnh lẽo, bởi vì cảm giác được nguy hiểm, thân thể theo bản năng run rẩy.

Liêu Đình Nhạn

không

hé răng, cũng

không

nhúc nhích. Chăn gấm và quần áo phát ra tiếng cọ xát rất

nhỏ, nàng nhìn thấy Tư Mã Tiêu cúi người lại, kéo áo ngủ của nàng, lộ ra tảng lớn da thịt.

Liêu Đình Nhạn: “……” Đây hình như sắp phải bắt đầu làm rồi, nhưng vì sao người này hô hấp cũng

không

loạn, bình tĩnh như thế, như chùy đá lãnh đạm.

“Nàng

không

sợ?” Tư Mã Tiêu rốt cuộc mở miệng

nói

câu đầu tiên.

Sợ nhưng

thật

ra

không

sợ lắm, ai bảo

hắn

luôn lặp lại mấy lần sắp ngủ nàng rồi

không

ngủ nàng, mỗi lần đều khẩn trương, sợi dây thần kinh của nàng

hiện

tại

đã

thả lỏng, khẩn trương

không

nổi, ngược lại có loại cảm giác ngươi muốn ngủ

thì

ngủ

đi, đỡ phải vẫn luôn treo tâm.

“Bệ hạ, trong chăn có cái lò sưởi tay

nhỏ, trước làm ấm tay

đi?”

Đúng,

hiện

tại duy nhất nàng

không

thể nhịn chính là người này tay lạnh muốn mệnh, sờ vào người

thậtsự

rét cóng, bây giờ là mùa đông, tuyết bay đầy trời, bên ngoài còn

đang

mưa lạnh, gió lạnh vèo vèo rót vào trong phòng,

hắn

đẩy chăn ra, lật quần áo của nàng sờ tới sờ lui, động tác còn chậm như vậy,

thật

coi thân thể nàng ấm đến mức

sẽ

không

sợ lạnh phải

không?

Tư Mã Tiêu cười

một

tiếng, giơ tay lên, dán

trên

mặt nàng, “Tay của ta quá lạnh có phải

không.”

À, nguyên lai đại gia ngài tự mình cũng biết a! Liêu Đình Nhạn xịch xịch vào trong chăn, “Bằng

không

bệ hạ nằm trước?” Cầu ngươi làm ấm tay rồi mới sờ loạn, da gà nổi lên cũng đều bị ngươi sờ rụng!

Tư Mã Tiêu chỉ dừng

một

chút liền lên giường, Liêu Đình Nhạn ngửi được mùi máu tươi, cũng

không

biết có phải ảo giác hay

không. Bất quá Tư Mã Tiêu cởϊ áσ ngoài tùy tay ném lên mặt đất rồi, mùi máu tươi như có như

không

liền theo đó tan

đi. Liêu Đình Nhạn

không

thèm nghĩ Tư Mã Tiêu

đã

làm cái gì mới khiến cho

trên

người toàn mùi máu, nàng nhân cơ hội này kéo lại

một

bên chăn vừa rồi bị Tư Mã Tiêu xốc lên, đắp lên

trên

người hai người. Nhờ Tư Mã Tiêu ở bên ngoài ngăn gió, rốt cuộc

không

lạnh như vậy nữa.

Đáng tiếc nhiệt khí

trên

chăn

đã

tan

đi, Liêu Đình Nhạn lặng lẽ dùng chân sờ soạng ở trong chăn chốc lát, móc ra cái lò sưởi tay nhét vào tay Tư Mã Tiêu: “Bệ hạ làm ấm tay.”

Tuy giọng

nói

của nàng ôn nhu mà ân cần, nhưng Tư Mã Tiêu có thể tưởng tượng ra biểu tình của nàng, “Có phải nàng ghét bỏ ta

không?”

Liêu Đình Nhạn: “…… Làm sao có.”

Tư Mã Tiêu

nói: “Có phải ta

đã

nói

với nàng, kỹ thuật diễn của nàng vô cùng thấp kém

không”.

Liêu Đình Nhạn: Cho nên

nói

hậu cung của ngươi là phải dựa vào kỹ thuật diễn để thượng vị sao? Bởi vì ta quá tươi mát thoát tục

không

giống tiểu

yêu

tinh khác,

không

hề có kỹ thuật diễn, ngươi mới vì ta xoay người đưa ta thăng cấp?!

Tư Mã Tiêu mềm

nhẹ

vuốt ve tóc nàng, ngữ khí cũng ôn nhu vô cùng: “Nàng xem, nàng vô dụng như vậy, khẳng định thực dễ bị lừa, những người khác ở bên tai nàng tùy tiện

nói

cái gì, nàng đều tin hết.”

nói

chuyện

thì

nói, vì cái gì còn công kích lên bản thân nàng? Liêu Đình Nhạn ỷ vào Tư Mã Tiêu

khôngnhìn thấy, trong bóng đêm điên cuồng trợn trắng mắt, trong miệng còn phải phối hợp với cái đồ bệnh hoạn này: “Đúng vậy, ha hả, thϊếp

không

có thông minh như bệ hạ.”

Tay Tư Mã Tiêu bỗng nhiên nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào trong lòng ngực mình, ngữ khí vi diệu, “Nàng tin những thứ hôm nay nghe được sao?”

Liêu Đình Nhạn nhanh chóng lấy ra bảo mệnh đại pháp: “Ta cái gì cũng

không

nghe thấy,

một

chữ đều

không

tin!”

Tư Mã Tiêu niết từng ngón tay nàng, đặt bên môi mình, “A? Nhưng hai nữ hầu

nói

đều là

thật.”

Liêu Đình Nhạn: “……” Đây ngươi mẹ nó để ta tiếp tục như thế nào?

Tư Mã Tiêu phảng phất cũng

không

muốn cho nàng tiếp nhận được ý tứ, đột nhiên

không

đầu

khôngđuôi mở ra đề tài khác, “Quý Phi có nguyện ý vì



sinh hạ hài tử hay

không?”

Vì cái gì đột nhiên hỏi loại vấn đề người lớn này? Hơn nữa loại vấn đề này hỏi có ý nghĩa gì, nàng cũng

không

có gan chó

nói

không

muốn a. Liêu Đình Nhạn chỉ có thể lần thứ hai mắt trợn trắng thẳng tắp nhìn đỉnh màn, dùng ngữ khí thành kính phảng phất như đối mặt với thần phụ

trên

điện hôn nhân

nói: “Ta nguyện ý.”

Tư Mã Tiêu

một

giây chọc thủng, “Nàng

đang

gạt ta.”

Con mẹ nó sao lại phiền như vậy! Liêu Đình Nhạn cắn cắn quai hàm, bỗng nhiên duỗi tay sờ ngực Tư Mã Tiêu, kéo mở quần áo

hắn, đem tất cả việc

hắn

vừa làm với nàng đều làm

một

lần ——

một

chữ chính là sờ.

Tư Mã Tiêu bắt lấy tay nàng, ngữ khí cổ quái: “Nàng làm cái gì?”

Liêu Đình Nhạn bị

hắn

nắm chặt tay

không

thể nhúc nhích, thầm nghĩ ngươi khẩn trương cái gì, Tư Mã Tiêu ngươi cái chữ Tiêu này kỳ

thật

phải đọc là Kiều sao.

“Bệ hạ

không

phải

không

tin sao, thϊếp chỉ là cho thấy quyết tâm của thϊếp mà thôi.” Liêu Đình Nhạn vẻ mặt giả cười.

Tư Mã Tiêu trầm mặc trong chốc lát, “Thôi, ta tin nàng.”

Liêu Đình Nhạn lặng lẽ thở phào

nhẹ

nhõm. Cái gì, kỳ

thật

nàng

thật

sự

không

muốn sinh hài tử cho Tư Mã Tiêu, hoặc là

nói

nàng

không

muốn sinh hài tử cho bất kì kẻ nào ở thế giới này, nữ nhân sinh hài tử quả thực là

đi

qua quỷ môn quan,

không

thể so với thế giới cũ a, vừa

không

cẩn thận liền mất mạng, chuyện nguy hiểm như vậy vẫn là thôi

đi. Hơn nữa, Tư Mã Tiêu có cái công năng này sao?

Nàng ngắm ngắm phía dưới chăn, thân thể hai người kề vào nhau.

“Ta cả đời này

sẽ

không

lưu lại huyết mạch.” Tư Mã Tiêu lúc này chậm rãi

nói

bên tai nàng.

Liêu Đình Nhạn hồi tưởng hôm nay nghe thấy cái bí mật lớn kia, kỳ

thật

bí mật này đối với nàng mà

nóicũng

không

phải quá mức ấn tượng khắc sâu thế nào, cẩn thận nghĩ, ngược lại có loại cảm giác

thì

ra là thế, buổi chiều nàng

một

mình

không

có việc gì còn cân nhắc cốt truyện nguyên tác, phát

hiện

lúc trước những việc

không



lắm đều có thể thông suốt. Ví dụ như Tư Mã Tiêu cái bệnh này,

hiện

tại nàng có thể khẳng định là do di truyền họ hàng gần gây ra, còn có Đoạn thái phó

không

chút do dự phản loạn

đitheo địch, nếu Tư Mã Tiêu

đã

không

phải là Đoạn Hoàng Hậu sinh ra, vừa nghe lại càng hợp lý.

Có lẽ

đã

nhận ra nàng

không

chuyên tâm, Tư Mã Tiêu nhéo nhéo gáy nàng, niết đến Liêu Đình Nhạn vội co rụt đầu lại. Nàng giơ tay ra sau sờ soạng

một

chút, sờ đến tay Tư Mã Tiêu, bỗng nhiên ngẩn người, “Bệ hạ chuỗi vòng tay sao lại

không

còn?”

Tư Mã Tiêu

không

nghĩ nàng

sẽ

chú ý tới chi tiết này, trong bóng đêm híp mắt nhìn chằm chằm nàng chốc lát mới trả lời: “không

cẩn thận kéo đứt…… Nàng biết cái vòng tay này là gì sao?”

Liêu Đình Nhạn: “Đại khái là đồ vật có ý nghĩa sâu nặng đối với bệ hạ?” Nếu

không

vì sao mỗi lần cảm xúc dao động

hắn

cũng

sẽ

chỉ muốn sờ cái vòng tay đó.

Tư Mã Tiêu cười to, “Đó là đồ vật của mẫu thân thân sinh ta. Nàng nghe rồi đó, bà ta dùng

một

cây đuốc thiêu chính mình cùng cả tòa cung điện, chỉ dư lại thứ này.”

Đây vốn nên là câu trả lời làm người ra cảm thấy thương tiếc, lại bởi vì trong giọng

nói

Tư Mã Tiêu đầy quái dị cùng trào phúng, làm người ta cảm thấy

không

ổn.

“Ta

thật

chán ghét nữ nhân điên đó.” Tư Mã Tiêu ngừng tiếng cười, thanh

âm

mơ hồ

nói: “Ta chán ghét bà ấy, cũng chán ghét phụ thân ta, Tư Mã thị xưa nay sinh ra nhiều kẻ điên, Tư Mã Ngu phụ thân thân sinh ta càng điên đến lợi hại,

hắn

bức điên mẫu thân của ta, sinh hạ ta, hai huynh muội này lại chế tạo ra

một

kẻ điên khác.”

“Ta

nói

cho nàng

một

bí mật.” Tư Mã Tiêu bỗng nhiên hưng phấn lên, giống như nhớ tới cái gì cao hứng.

Liêu Đình Nhạn

thật

sự

không

muốn nghe, nhưng Tư Mã Tiêu



ràng đột nhiên nổ bùng du͙© vọиɠ muốn

nói

hết,

không

chấp nhận được nàng

không

nghe, nàng chỉ có thể sống

không

còn gì luyến tiếc mà nghe bí văn của hoàng thất đó.

Tư Mã Tiêu giống như

thì

thầm ở bên tai nàng: “Khi ta còn

nhỏ, nữ nhân kia luôn muốn gϊếŧ ta, bởi vì ta là chứng cứ bà ta lσạи ɭυâи, cho nên bà ta đút độc dược cho ta, nhưng mà ta

không

chết, Cao Mịch

đãcứu ta,

đã

cứu ta rất nhiều lần. Sau lại, Tư Mã Ngu đưa ta cách xa nữ nhân kia, sau đó

không

lâu nữ nhân kia liền chết……”

“Năm ấy Tư Mã Ngu nổi điên, trong

một

đêm gϊếŧ chết Đoạn Hoàng Hậu, còn có nhi tử của Đoạn Hoàng Hậu cùng hai hoàng tử khác, chỉ có ta

không

chết, tất cả mọi người cho rằng Tư Mã Ngu là vì lót đường cho ta, là vì bảo hộ ta, nhưng bọn

hắn

đều sai rồi, lúc trước Tư Mã Ngu nổi điên người đầu tiên

hắnmuốn gϊếŧ chính là ta, nhưng ta chạy thoát, ta vận khí tốt trốn thoát, còn lật đổ nến, đốt Thái Cực Điện.”

“Bọn họ cho rằng Thái Cực Điện là Tư Mã Ngu gϊếŧ nhiều người như vậy rồi tự thiêu, ha ha ha, kỳ

thật

là ta đốt.” Tư Mã Tiêu hết sức vui sướиɠ, giống như đây là

một

việc đặc biệt buồn cười.

Nhưng mà chỉ mấy hơi qua

đi, tiếng cười đột nhiên im bặt, Liêu Đình Nhạn

đã

bị

hắn

lúc dọa lúc rống làm cho rút gân, nằm bệt ở đó chờ xem

hắn

lại muốn xài hình thức nổi điên nào.

“Bí mật này ta chỉ

nói

cho nàng, trừ ta cũng chỉ có nàng biết.” Tư Mã Tiêu thân thân mật mật ôm nàng,

một

tay nâng gương mặt nàng “hiện

tại nàng

đã

biết bí mật của ta.”

Liêu Đình Nhạn bị ngữ khí của

hắn

làm cho lông tơ dựng thẳng, nhịn

không

được hỏi: “Bệ hạ muốn gϊếŧ ta sao?”

Tư Mã Tiêu nghi vấn ừm

một

tiếng, “Sao nàng nghĩ như vậy?”

Liêu Đình Nhạn: Nếu

không

muốn gϊếŧ ta vì sao giống như biếи ŧɦái muốn

nói

diệt khẩu!

Nàng

thật

sự

cảm thấy mệt mỏi, Tư Mã Tiêu đêm nay bệnh quá lợi hại, nàng có điểm gánh

không

nổi, chủ yếu là gánh

không

được buồn ngủ. Liêu Đình Nhạn có chút bất chấp tất cả, ngáp

một

cái hỏi: “Bệ hạ người buồn ngủ sao?”

Tư Mã Tiêu: “Ta

không

ngủ…… Nàng còn ngủ được?”

Liêu Đình Nhạn: “Ngủ được.” Đồng hồ sinh học của nàng rất mạnh.

Tư Mã Tiêu cảm nhận được cảm giác

không

còn lời gì để

nói,

đã

biết nhiều bí mật như vậy, nàng liền phản ứng thế này? Quá bình đạm rồi, cũng

không

bị dọa khóc,

hắn

cảm thấy

không

phải rất cao hứng,

một

lát sau lại cảm thấy có điểm cao hứng.

hắn

nhịn

không

được ôm Liêu Đình Nhạn hôn

một

cái, “Nàng

không

giống những người khác, ta thích nàng cái dạng này.”

Liêu Đình Nhạn: Ha hả, cảm ơn a, ai bảo ta là nữ chủ đâu, đương nhiên

không

giống.

“Cho nên nàng phải luôn bồi ta, nếu ngày nào đó nàng

không

muốn ở bên ta, ta

sẽ

gϊếŧ nàng.” Đồ biếи ŧɦái này vừa thân mật vuốt ve mặt nàng vừa ngọt ngọt ngào ngào

nói

như vậy.

Liêu Đình Nhạn vừa nghe,

đã

yên tâm, ý tứ này còn

không

phải là chỉ cần vẫn luôn bồi

hắn



sẽ

khôngcó việc gì, đơn giản. Nàng

không

có việc gì cũng

không

muốn rời

đi

a, kỳ

thật

sinh hoạt trong cung nàng còn rất vừa lòng.

“Vâng, bệ hạ, thϊếp tuyệt

sẽ

không

rời

đi.” Nàng

không

chút do dự vỗ ngực bảo đảm.

Tư Mã Tiêu: “……” Vậy cũng chưa dọa đến nàng sao.

hắn

có chút vi diệu

không

cam lòng, “Nàng có phải

thật

sự

một

chút cũng

không

sợ ta hay

không? Từ

nhỏ

đến lớn tất cả mọi người đều sợ ta.”

Liêu Đình Nhạn: Ngươi là tiểu hài tử sao! Đây là cái phương thức làm nũng khác loại gì!

Nàng ôm lấy cổ Tư Mã Tiêu, lao lên hôn vài cái, “Bệ hạ, thϊếp muốn ngủ, chúng ta ngày mai lại

nói

được

không?”

A, còn

không

phải là làm nũng sao, nàng cũng biết.

Phát

hiện

Tư Mã Tiêu

thật

sự

không

nói

nữa, Liêu Đình Nhạn sửng sốt, nghĩ thầm nguyên lai thổi gió bên gối dùng được như vậy sao, nàng nhớ tới

một

việc, lại cầm tay

hắn

thật

chặt, thử thăm dò: “Bệ hạ, những cung nhân bên thϊếp đó, có thể tha các nàng

một

mạng hay

không?”

Tư Mã Tiêu dúi đầu vào trong cổ nàng, tùy ý mà a

một

tiếng, “Vậy tha các nàng

một

mạng

đi.”

So với nàng tưởng tượng còn đơn giản hơn? Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, cổ nhân

không

lừa ta, từ xưa hôn quân đều chịu

không

nổi gió bên gối. Nàng lại vuốt tóc Tư Mã Tiêu hai cái, “Bệ hạ, cửa sổ bị gió thổi mở ra, trong phòng quá lạnh, đóng cửa sổ được

không?”

hắn

đứng dậy tự mình

đi

đóng cửa sổ.

Liêu Đình Nhạn: “…… Oa a.”

Tác giả có lời muốn

nói: Tuy rằng nhìn qua là ban đêm hài hòa, nhưng kỳ

thật

có rất nhiều lúc nếu lựa chọn trả lời

không

đúng liền

sẽ

phát sinh

sự

tình

không

ổn có nguy hiểm cao.

Quý Phi của chúng ta, hoàn mỹ né tránh, lại thành công lê lết qua

một

lần.