Quyển 1 - Chương 15: Định luật nghe thấy bí mật nhất định bị người ta phát hiện

Chỉ tiếc, động tác của Liêu Đình Nhạn quá chậm, còn hai nữ hầu diễn kịch lại quá nhanh miệng,

khôngchờ nàng

đi

ra ngoài hai bước, hai người kia cũng

đã

nói

xong trọng điểm.

“Ai có thể nghĩ đến bệ hạ kỳ

thật

không

phải do vị Đoạn Hoàng Hậu kia sinh ra đâu, sở dĩ ghi tạc dưới danh nghĩa Đoạn Hoàng Hậu, bất quá là bởi vì mẹ đẻ của bệ hạ đặc thù thôi.”

“Đặc thù? đặc thù như thế nào?”

“Kỳ

thật, mẹ đẻ của bệ hạ cũng

không

phải là mỹ nhân bất kì nào trong hậu cung của tiên đế, mà là vị Từ Ngọc công chúa điện hạ

đã

mất sớm kia.”

“Từ Ngọc công chúa điện hạ?! Đó

không

phải thân muội muội của tiên đế sao? Vậy bệ hạ, bệ hạ còn

không

phải là từ huynh muội lσạи ɭυâи sinh ra?!”

A ——

Liêu Đình Nhạn đỡ lấy trán mắng

một

câu thô tục, ta thao, đúng là

một

bí mật

thật

lớn! Nghe được loại bí mật này khẳng định

sẽ

xảy ra chuyện, cho nên thừa dịp

hiện

giờ còn chưa xảy ra, nhanh mang theo người chạy

đi

thôi!

Hạ quyết tâm vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Tư Mã Tiêu mặt vô biểu tình đứng ở cách đó

không

xa, hiển nhiên

đã

nghe thấy mấy câu

nói

vừa rồi kia, bởi vì phía sau

hắn

những cung nhân đó đều giống như sắp bị hù chết.

Liêu Đình Nhạn: “……”

Xuất

hiện

rồi, định luật sau lưng

nói

dài

nói

ngắn người khác nhất định

sẽ

bị chính chủ nghe thấy, còn có định luật nghe thấy bí mật tất nhiên bị người ta phát

hiện! Cho nên, vì cái gì thời gian lại trùng hợp như vậy đây? Tràn ngập

một

loại cảm giác giống như bị người khác an bài, có đúng

không.

Cách

một

bức tường, hai nữ hầu còn

đang

nói

tiếp, “Lúc trước Từ Ngọc công chúa điện hạ bị bệnh điên, ở trong Thuấn Hoa điện cách mai viên này

không

xa, có

một

ngày cháy lớn, cả tòa cung điện gồm công chúa điện hạ và hơn mười cung nhân ở bên trong đều bị thiêu chết.”

“A?!”

“Về sau

không

lâu, lại xảy ra

sự

kiện Thái Cực Điện kia.”

Mắt thấy biểu tình của Tư Mã Tiêu càng ngày càng khủng bố, Liêu Đình Nhạn quả thực muốn kêu hai nữ hầu diễn kịch kia câm miệng. Lúc này

thật

sự

là sắp chết người, Liêu Đình Nhạn nhìn khuôn mặt đáng sợ của Tư Mã Tiêu, sau lưng lông tơ dựng thẳng.

Nàng lần đầu tiên ở trạng thái thanh tỉnh tận mắt nhìn thấy quá trình Tư Mã Tiêu phát bệnh, so với bất luận việc gì nàng từng gặp trước đây đều khủng bố hơn.

hắn

hai mắt lan tràn tơ máu, nhìn có vẻ kỳ quái mà đáng sợ, biểu tình của

hắn

cũng trở nên hung ác táo bạo, giống như áp lực thống khổ gì đó,

không

ngừng thở hổn hển.

hắn

bị hung hăng chọc giận, dáng vẻ

đã

không

còn

một

tia vô hại khi đối mặt với nàng trước đây, hoàn toàn chỉ còn lửa giận và sát ý.

“đi.” Tư Mã Tiêu từ kẽ răng bài trừ ra

một

chữ này, giơ tay chỉ về cửa sổ hoa bên cạnh Liêu Đình Nhạn, “Kéo hai kẻ kia lại đây cho ta.”

Lời này vừa

nói

ra, hai hoạn quan phía sau

hắn

cúi đầu

đi

ra, bước nhanh qua hành lang dài, chuyển đến phía sau bắt được hai nữ hầu

nói

chuyện đó. Liêu Đình Nhạn chỉ nghe thấy hai tiếng kêu sợ hãi, hai nữ hầu hoảng sợ vạn phần

đã

bị kéo tới trước Tư Mã Tiêu.

Tư Mã Tiêu

một

chân dẫm lên ngón tay nữ hầu, thanh

âm

lãnh khốc, “Là ai sai các ngươi cố ý

nói

ra những lời này ở đây?”

Nữ hầu kêu lên đau đớn, “Bệ, bệ hạ,

không

có,

không

có ai a…… Nô…… Nô chỉ là, chỉ là

nói

bậy, a ——”

Tư Mã Tiêu đỏ con mắt, dưới chân nghiền

một

cái,

một

tiếng kẽo kẹt khiến người ta ê răng vang lên cùng

một

đợt tiếng kêu thảm thiết

đã

đổi giọng truyền vào lỗ tai mọi người ở đây.

Liêu Đình Nhạn nhắm mắt lại xoay đầu

đi, nhưng tiếng kêu thảm thiết kia càng



ràng, đồng thời còn vang lên thanh

âm

lạnh lẽo của Tư Mã Tiêu,

hắn

nói: “Trong thời gian này,



quá mức khoan dung, làm cẩu đồ vật này

đã

quên chính mình rốt cuộc là ai. Dẫn

đi

hỏi



ràng, nếu

không

chịu

nói, liền lột da, giống như trước đây, treo ở trước Thái Cực Điện.”

một

trận tiếng vang rào rạt, hai người kia bị che miệng kéo xuống. Liêu Đình Nhạn chỉ nhìn thấy

trêntuyết lưu lại

một

bãi máu đỏ tươi, Tư Mã Tiêu

không

liếc mắt nhìn nàng

một

cái, quay đầu

đã

đi

rồi.

Trong rừng hoa mai khôi phục an tĩnh, Liêu Đình Nhạn nhất thời

không

biết nên làm sao, lại nghe thấy Quế Diệp bên cạnh mang theo khóc

âm

nói: “Quý Phi, cứu mạng a, nô, nô

không

muốn chết!”

Liêu Đình Nhạn phát

hiện

nàng đầy mặt sợ hãi, trong mắt đều là nước mắt,

không

khỏi ngạc nhiên, “Làm sao vậy, bệ hạ cũng

không



nói

muốn gϊếŧ ngươi?”

Tuy

nói

vừa rồi nàng cũng bị Tư Mã Tiêu dọa sợ tới mức chưa hồi thần, nhưng nàng cũng

không

cảm nhận được loại sợ hãi cực đoan này của Quế Diệp.

Quế Diệp lắc đầu khóc ròng

nói, “không

phải, chúng ta

đã

nghe thấy những việc này, bệ hạ nhất định

sẽ

xử lý.”

Liêu Đình Nhạn lại nhìn về phía nữ hầu và cung nhân khác những người bồi nàng tới đây, bọn họ đều có vẻ mặt tuyệt vọng. Nàng nhìn thấy hai nữ hầu cố ý vô tình dẫn nàng tới đây, cũng cả người run rẩy, cực kỳ sợ hãi, nàng nhíu nhíu mi

nói: “đi

về trước

đi.”

Mới vừa trở lại Phù Dung Điện, Liêu Đình Nhạn nhìn thấy

một

hoạn quan áo xanh mang theo

một

đội cung nhân đứng ở cửa đại điện chờ nàng.

“Quý Phi, nô phụng ý chỉ bệ hạ, tiến đến dẫn người.” Hoạn quan áo xanh tiến lên

nói.

Liêu Đình Nhạn hỏi: “Bao gồm cả ta?”

Hoạn quan áo xanh vội cười làm lành, “Quý Phi ngài

nói

đùa, đương nhiên chỉ có cung nhân phía sau ngài, ngài yên tâm,

đã

tuyển

một

đám cung nhân mới tới hầu hạ, người mới này càng biết nghe lời, càng hợp tâm ý ngài.”

hắn

cong eo, thái độ thập phần kính cẩn.

Liêu Đình Nhạn trầm mặc

một

lát, nghe thấy phía sau mọi người tuyệt vọng khóc nức nở, nàng nhéo nhéo ngón tay mình, chỉ vào hai vị nữ hầu nâng hoa, “Chỉ mang hai người này

đi, những người khác ta muốn lưu lại.”

Hoạn quan áo xanh chần chờ

nói: “Nhưng mà…… vẫn luôn như thế, kẻ

không

có quy củ ……”

Liêu Đình Nhạn: “Lưu lại bọn họ, ta

sẽ

tự mình

nói

với bệ hạ.”

Trong cung chưa bao giờ có ai cãi lại quyết định của Tư Mã Tiêu, nếu là những người khác, hoạn quan áo xanh cũng

không

cần nghĩ nhiều, trực tiếp

không

để ý tới mà mạnh mẽ mang người

đi, nhưng Liêu Đình Nhạn lại khác, mấy ngày nay nàng ở chung với bệ hạ, bọn họ là người hầu hạ tất cả đều nhìn ở trong mắt,

không

chừng bệ hạ có thể khoan thứ vị Quý Phi này, đáp ứng

yêu

cầu của nàng, bởi vậy thập phần do dự.

Cuối cùng hoạn quan áo xanh cắn răng

một

cái, vẫn lựa chọn nghe theo Liêu Đình Nhạn phân phó, chỉ cho đội hoạn quan phía sau tới bắt hai nữ hầu cầm hoa kia mang

đi.

Bọn họ vừa

đi, bọn người Quế Diệp có cảm giác tìm được đường sống, lập tức quỳ xuống cảm kích

nói: “Tạ ơn Quý Phi! Tạ ơn Quý Phi!”

Liêu Đình Nhạn xua xua tay, im lặng xuyên qua mành trân châu

đi

vào trong điện. Mành trân châu tách ra lại rơi xuống, va chạm phát ra tiến lách cách nho

nhỏ.

Hoạn quan áo xanh trở lại Thái Cực Điện phục mệnh, lúc này trong hậu điện Thái Cực Điện

một

mảnh hỗn độn, Tư Mã Tiêu ngồi ở trung ương, xoã tóc, đốt ngón tay tái nhợt dùng sức chống lên trán gân xanh bạo đột.

Nghe hoạn quan áo xanh đáp lời, Tư Mã Tiêu giương mắt, “A, cho nên ngươi cũng chỉ mang theo hai người về?”

“Vâng.” Hoạn quan áo xanh khẩn trương trả lời, cũng

không

dám nhìn vào mắt

hắn.

Tư Mã Tiêu kéo kéo khóe miệng, “Nếu Quý Phi

không

muốn, vậy quên

đi……”

Hoạn quan áo xanh nghe xong lời này, tim nhấc lên lúc này mới thả lỏng. Nhưng mà ngay sau đó,

hắnnghe thấy Tư Mã Tiêu

nói: “Nhưng



cảm thấy rất nhiều người cần phải chết, nếu những người đó tránh được

một

kiếp, người đáng chết do ngươi chọn từ những người trước đây ra. Rốt cuộc, các ngươi làm việc bất lợi, phải vì thế phụ trách.”

Hoạn quan áo xanh trắng mặt

đi

xuống rồi, Cao thái bảo

đi

đến. Nhìn thấy bộ dáng Tư Mã Tiêu,

hắn

lộ ra chút thần sắc lo lắng, “Bệ hạ, có cần ăn chút dược?”

“Ăn dược…… Ăn dược? Cái loại dược ăn vào

sẽ

làm ta trở thành giống như người chết sao?” Tư Mã Tiêu đột nhiên bùng nổ, đá ngã xuống đất thứ duy nhất còn bày

trên

án kỉ cùng với giá đèn. Cao thái bảo tập mãi thành quen, lông mày cũng

không

động

một

chút, chỉ chờ

hắn

phát tiết xong,

một

lần nữa ngồi trở lại, lúc sau mới tiếp tục

nói: “Bệ hạ nếu

không

muốn ăn dược,

không

bằng

đi

gặp Quý Phi?”

Tư Mã Tiêu thần sắc

âm

trầm, “không

cần, nàng bị ta dọa rồi, để nàng bình tĩnh trong chốc lát.”

“Tra ra chưa, là ai cố ý tặng cho



một

cái ‘lễ vật’ đặc biệt như vậy?”

Cao thái bảo: “Tuy rằng còn chưa thể khẳng định chắc chắn, nhưng

không

thể thoát được can hệ với Đoạn gia.”

“Ha ha, Đoạn gia.” Tư Mã Tiêu sắc mặt nhăn nhó, “cô

đã

đoán được là Đoạn gia, bọn họ còn nhớ vị tiên hoàng hậu

đã

chết

đi

nhiều năm kia của Đoạn gia bọn họ, cùng với vị hoàng tử

không

thể lớn lên đó, sao cam tâm nhìn thấy



có con nối dõi…… Bọn họ là cố ý nhắc nhở

cô, cũng cảnh cáo người duy nhất bên cạnh



…… Ha, Đoạn gia.”

“cô

thật

sự

nhịn bọn họ quá lâu rồi.” Tư Mã Tiêu đầy mặt sát ý,

không

chút nào che dấu.

Cho dù nhìn

hắn

lớn lên, Cao thái bảo cũng cảm thấy kinh hãi, cẩn trọng khuyên nhủ: “Bệ hạ, Đoạn thái phó

một

lòng vì gia tộc phồn vinh, cũng

không

giống như người

sẽ

làm ra loại việc xúc động này, hơn nữa việc này nơi chốn đều có sơ hở,

không

giống bút tích nhất quán của Đoạn thái phó.”

Tư Mã Tiêu nắm chặt mộc châu

trên

cổ tay mình, “cô

biết

không

phải

hắn, nhưng người Đoạn gia

hắnlàm ra chuyện ngu xuẩn này, nếu

không

tìm ra người phụ trách, vậy để

hắn

tới chịu trách nhiệm.”

hắn

nói

lời này, dùng sức xả

một

cái, dây mộc châu kia tức khắc đứt gãy, hạt châu ào ào lăn xuống tứ tán, bắn lung tung

trên

mặt đất.

“Đoạn gia phải có người chết.”

…………

Trong nhà chính Đoạn gia, Đoạn thái phó hung hăng tát

một

cái làm đứa con thứ hai của

hắn

ngã xuống đất, “đồ hỗn trướng.”

Đoạn Tùng Phong từ

trên

mặt đất bò dậy, quỳ gối trước phụ thân, vẻ mặt vô vị.

Đoạn thái phó từ trước đến nay hỉ nộ

không

hiện

ra sắc, thấy nhi tử như thế, tức giận lại áp lực

khôngđược, chất vấn: “Có phải ngươi làm hay

không?”

“Phụ thân

không

phải

đã

biết rồi, còn muốn hỏi nhi tử làm gì.” Đoạn Tùng Phong trào phúng trả lời: “Nhi tử cũng

không

cảm thấy là đại

sự

khó lường gì, bất quá nhắc nhở

một

chút bệ hạ của chúng ta, huyết mạch

trên

người

hắn

có bao nhiêu dơ bẩn.”

nói

nói, vẻ mặt của

hắn

càng thêm căm giận, “Đứa con từ lσạи ɭυâи như vậy, chúng ta thế nhưng còn phải cúi đầu nghe theo

hắn! Nếu

không

phải tiên đế nổi điên gϊếŧ hết hoàng tử còn lại, chỉ dư lại cái đồ vật như vậy, ngôi vị hoàng đế này

nói

thế nào cũng

không

tới phiên

hắn

ngồi! Tiên đế, cái kẻ điên này!

hắn

gϊếŧ muội muội, gϊếŧ hoàng tử thuộc về Đoạn gia chúng ta, là vì tiểu súc sinh này,

hiện

giờ tiểu súc sinh này

đang

đắc ý,

hắn

còn muốn kéo dài huyết mạch? Ta phi!”

Đoạn thái phó nhìn nhi tử điên điên khùng khùng, tức giận lại đá ra

một

cước. “Cái thứ được việc

thì

ít, hỏng việc

thì

nhiều! hoàng đế nhà Tư Mã đều là kẻ điên,

hiện

giờ vị bệ hạ này, so với tiên đế còn điên hơn,

đã

biết, ngươi còn muốn

đi

trêu chọc, là cảm thấy Đoạn gia chúng ta

hiện

giờ sống đến quá an ổn sao!”

Đoạn Tùng Phong ngồi dưới đất,

một

tay ấn ngực,

không

để bụng phụ thân phẫn nộ, “hắn

có điên, cũng

không

phải ngốc, chẳng lẽ còn

thật

sẽ

ra tay với Đoạn gia chúng ta, a,

hắn

dám sao,

hắn

cũng cũng chỉ dám gϊếŧ mấy cung nhân cho hả giận, tiểu súc sinh vô dụng kia. Ta chính là muốn nhìn

hắnđoạn tử tuyệt tôn,

không

phải

hắn

sủng hạnh

một

nữ nhân sao, ta

thật

ra muốn nhìn xêm, biết bí mật của

hắn, còn có nữ nhân nào dám sinh hạ hài tử cho

hắn,

hắn

xứng đáng đoạn tử tuyệt tôn, ha ha ha ha!”

Lắc lắc đầu, Đoạn thái phó thất vọng nhìn đứa con trai này, “Mấy năm nay

thật

sự

con làm quá nhiều việc sai.”

Đoạn Tùng Phong dùng ánh mắt thất vọng y hệt nhìn phụ thân, “Ta

không

cảm thấy ta làm gì sai, ngược lại, phụ thân và đại ca mới làm sai, ta

không

thể lý giải, vì sao sau khi ở Tư Mã Ngu gϊếŧ muội muội và hài tử của nàng rồi, các người còn có thể

không

có khúc mắc mà tiếp tục trung tâm với

hắn, thậm chí

hiện

giờ còn muốn tiếp tục nâng đỡ

một

cái tạp chủng làm hoàng đế như vậy, nơi chốn chịu đựng, đây

không

phải quá buồn cười sao?!”

Đoạn thái phó chỉ nhìn

hắn, bình tĩnh lắc đầu, “Tùng Nhi, con

không

thích hợp làm người Đoạn gia.” Dứt lời,

hắn

phất tay áo

đi

ra ngoài.

Ngoài cửa người trung niên râu dài đứng đó, thấy Đoạn thái phó

đi

ra,

hắn

nói: “Phụ thân

không

cần tức giận như thế, nhị đệ nhất quán tùy hứng làm bậy, bây giờ quan trọng nhất vẫn là giải quyết việc này như thế nào.”

Đoạn thái phó thần sắc lãnh đạm, “Còn có thể giải quyết thế nào, bên cạnh Tư Mã Tiêu có Cao thái bảo con chó trung thành và tận tâm đó, tra tới cửa cũng là sớm hay muộn.”

“Vậy phụ thân ý tứ là?”

“Tùng Nhi

thật

sự

quá làm ta thất vọng, mấy năm nay ta

đã

cho

hắn

vô số cơ hội,

hắn

vẫn đắm chìm trong cừu hận cá nhân,

không

thấy



hiện

giờ thế cục hỗn loạn, lại để

hắn

xằng bậy nữa,

sẽ



mộtngày gặp phải phiền toái càng lớn hơn. Đoạn gia chúng ta

không

cần người như vậy tồn tại,

hắn

cũng nên vì chính mình ngu xuẩn mà phụ trách.”

“Nhi tử minh bạch.” Bỏ xe giữ soái, thế cục phải vậy.

Hai cha con đứng ở dưới hành lang, Đoạn thái phó giơ tay đón được

một

mảnh lá rụng, buồn bã

nói: “Lạc Kinh gió lạnh thấu xương,

không

biết gió xuân phía nam có thể thổi đến

không?”

Phía nam, Tần Nam Vương ngo ngoe rục rịch.

……

Liêu Đình Nhạn đêm nay

không

đi

tẩm điện của Tư Mã Tiêu, nàng ngủ ở Phù Dung Điện của mình, chỗ Tư Mã Tiêu bên kia

không

có ai tới triệu nàng, tối nay trong cung an tĩnh đến quá mức bình thường.

Nửa đêm, Liêu Đình Nhạn bị gió và tiếng mưa rơi làm bừng tỉnh, bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn thấy

mộtbóng người đen tuyền ngồi ở mép giường.