“Nghe
nói
nàng mang thai?” Tư Mã Tiêu hỏi.
Ngươi mẹ nó nghe ai
nói
ta mang thai, ta mang thai hay
không, trong lòng ngươi
không
tính toán được sao?! Nghe thấy Tư Mã Tiêu hỏi ra vấn đề này, Liêu Đình Nhạn thiếu chút nữa
không
khống chế được biểu tình dữ tợn.
Nàng cố cười
nói: “Bệ hạ
nói
giỡn cùng thϊếp đâu, thϊếp sao có thể mang thai ha hả.”
Lại
nói
tiếp chính mình thế nhưng béo lên, việc này có phải có vẻ
không
khoa học hay
không? Có nhân vật tuyệt thế mỹ nữ Mary Sue nào trong tiểu thuyết mà
nói
béo liền béo?
không
không
không, lý trí phân tích, kỳ
thật
nàng cũng
không
phải là béo rất nhiều, chính là bởi vì lúc trước dáng người quá tốt, eo quá mảnh, cho nên vào thu, gần đây lại luôn
đi
theo Tư Mã Tiêu cùng nhau ngủ cả ngày, mới có thể đầy ra bụng mỡ —— chờ đến sang năm mùa hè thời tiết nóng ăn
không
vào, dáng người tự nhiên
sẽkhôi phục.
Nhất định là cái dạng này.
Lúc Liêu Đình Nhạn tự an ủi mình, Tư Mã Tiêu a
một
tiếng, nhìn nhìn bụng nàng, còn vươn tay sờ soạng, lại nhéo nhéo
nói: “Khó trách lúc ôm nàng cảm giác mềm mại hơn rất nhiều, nguyên lai
trênbụng thêm
một
vòng thịt.”
Liêu Đình Nhạn: “……” Tự mình an ủi thất bại, trái tim đóng băng rồi.
Tư Mã Tiêu: “Cũng khó trách, mỗi ngày nàng ăn nhiều như vậy, chưa từng gặp ai còn có thể ăn nhiều như nàng.”
Liêu Đình Nhạn thẹn quá thành giận, cẩu hoàng đế này còn có thể
nói
chuyện hay
không,
không
phải rất am hiểu xem ánh mắt người khác sao, thế nào bây giờ lại hoàn toàn nhìn
không
ra nàng sắp nhịn
không
nổi?! Hơn nữa đây là lỗi của ai? Người này cả ngày tự mình
không
thích ăn cái gì, lại thích xem người khác ăn, mỗi lần nhìn nàng ăn cái gì
hắn
đều giống như những đại lão ở thế giới
hiện
đại phát lễ vật,
không
chỉ đưa cho nàng bảo bối, còn luôn làm phòng ăn biến đổi biện pháp làm các loại mùi vị điểm tâm ăn ngon, dưỡng nàng béo đến mức độ này,
hắn
còn có mặt mũi trang bức ở đây!
Tư Mã Tiêu thấy
rõ
sắc mặt nàng, đột nhiên cười ra tiếng, duỗi tay muốn ôm nàng, nhưng làm bộ làm tịch bế lên
một
chút rồi buông ra, miệng
nói: “thật
béo, ôm
không
nổi a.”
một
kích này đánh Liêu Đình Nhạn mất
đi
lý trí, giương nanh múa vuốt lao tới. Tư Mã Tiêu giang hai tay đón được nàng, cười ha ha, “không
cần xúc động, Quý Phi yếu đuối mong manh ôn nhu như nước sao có thể hung hãn như vậy.”
Hung con bà ngươi! Liêu Đình Nhạn dồn khí đan điền chuẩn bị đè đứt eo
hắn.
Tư Mã Tiêu: “Thực
sự
có tức giận như vậy? Ta đây đưa nàng
đi
xem bảo bối, nàng thích cái gì đều đưa cho nàng.”
Cũng
không
phải toàn bộ nữ nhân đều
sẽ
bởi vì thu được lễ vật quý giá đến hù chết người mà từ bỏ tức giận, nhưng Liêu Đình Nhạn lại như thế.
Từ tư khố hoàng đế lấy ra cái mành treo
một
trăm lẻ tám hạt trân châu, nghe
nói
là bảo vật tiền triều, từ trước là vật trân quý
yêu
thích nhất của Hoàng Thái Hậu. Liêu Đình Nhạn vô cùng cao hứng cho người thu thập tốt, chuẩn bị treo ở tẩm điện của Phù Dung Điện.
“Nhưng mà, nàng vẫn luôn ngủ ở nội điện của ta, treo ở chỗ nàng nơi này, cũng
không
nhìn thấy.” Tư Mã Tiêu kiến nghị: “không
bằng treo ở trước cửa điện làm rèm cửa.”
Liêu Đình Nhạn vừa nghe, cảm thấy rất có đạo lý, cho người treo ở trước cửa điện, ra vào đều có thể thấy được. Bởi vì thái độ của Tư Mã Tiêu đối với bảo vật này nọ đều thực tùy tiện, ném chơi nghe tiếng động, tạp vào trong nước đánh cá, chọc đến thái độ của Liêu Đình Nhạn cũng tùy tiện theo, nhưng những cung nhân nữ hầu đó
thì
cẩn thận hơn nhiều, đến Quế Diệp cũng vậy, mỗi ngày xuyên qua mành trân châu kia
đi
ào điện đều rất cẩn thận.
Bởi vì Liêu Đình Nhạn là người có phân vị tối cao nhất trong hậu cung, theo lý mà
nói, mọi việc hậu cung đều do nàng quản, nhưng bởi vì hậu cung của Tư Mã Tiêu phi thường hài hòa, căn bản
không
có việc gì cần nàng ra mặt, việc
nhỏ
còn lại đều có Nội Đình Tư xử lý, cho nên Liêu Đình Nhạn trước mắt duy nhất cần làm, chính là vào mỗi mùng
một
và mười lăm hàng tháng, tiếp nhận chư vị mỹ nhân các cung đến thỉnh an.
Nguyên bản mọi người thỉnh an đều ở bên ngoài điện, sau lại Liêu Đình Nhạn nhìn trời lạnh, liền cho các nàng tiến vào.
một
thời gian ngắn ngủi này, các vị mỹ nhân cũng vì tự mình chứng kiến đến mà hết thảy kinh tâm
không
thôi.
Cái lư hương kia, hình như là vật trân quý bài trí ở thiên các của Huyền Vũ điện tiền triều, nghe
nói
bên trong đốt hương
sẽ
có chứa
một
loại mùi thơm đặc thù;
một
khối da cừu tuyết trắng to như vậy
khônghề có tạp sắc, Quý Phi thế nhưng dùng để lót chân;
trên
cổ tay Quý Phi mang cái vòng ngọc điêu khắc hoa độc đáo, hình như là Tư Mã vương bốn đời trước vì Hoàng Hậu âu yếm, riêng sai người tạo hình, hao phí hơn
một
ngàn ngọc thạch trân quý mới được
một
chiếc như vậy ……
Mà lần này, chúng mỹ nhân tới thỉnh an, còn chưa vào cửa
đã
thấy cửa Phù Dung Điện treo mành trân châu. Đều là người có chút nhãn lực và kiến thức, mắt thấy mành trân châu này lai lịch bất phàm, trân quý vô cùng thế nhưng dùng để treo cửa điện, đều nhịn
không
được líu lưỡi.
một
vị mỹ nhân sắc mặt khó coi sờ sờ châu thoa
trên
đầu mình kia, châu thoa này trân châu oánh nhuận rực rỡ, là đông châu đỉnh cấp khó tìm, nàng ngày xưa thường xuyên lấy ra khoe, mỗi ngày đều đeo,
thật
là bảo bối, mà
hiệngiờ nhìn thấy mỗi
một
viên trân châu
trên
mành trân châu này đều đẹp hơn viên
trên
đầu mình kia, Quý Phi lại lấy nó làm rèm cửa, nàng ta cảm giác mặt mình bị bỏng
một
mảnh.
Qua vài tháng sống yên ổn,
không
ít mỹ nhân ngầm bắt đầu có tiểu tâm tư, mà nay mắt thấy Quý Phi được sủng ái như thế, Phù Dung Điện tất cả đều là đồ vật hiếm quý, các loại trân bảo bệ hạ đều để Quý Phi tùy tiện ném, các nàng cũng
không
khỏi đỏ mắt.
Ai
nói
các nàng
sẽ
không
cơ hội được sủng ái đâu?
Nhân tâm vừa di động như vậy, Liêu Đình Nhạn liền phát
hiện
bên người mình xuất
hiện
rất nhiều mỹ nhân. Nàng ăn xong
đi
dạo tiêu thực trong hoa viên, lâm viên lớn như vậy, dĩ vãng đều
không
gặp ai,
hiện
tại nhiều lần đều có thể nhìn thấy nhóm các mỹ nhân e lệ ngượng ngùng ở chung quanh.
Dù là nàng, cũng cảm giác
không
thích hợp, hỏi Quế Diệp: “Chư vị mỹ nhân, có phải có ý tưởng gì hay
không, ta thấy các nàng gần đây thực sinh động.”
Quế Diệp thần sắc nghiêm nghị, “Các nàng chỉ sợ là ghen ghét Quý Phi
hiện
giờ được bệ hạ sủng ái, Quý Phi cần phải cẩn thận các nàng tranh sủng!”
Liêu Đình Nhạn: “……”
Kịch cung đấu rốt cuộc online? Nhưng phương thức các nàng tranh sủng có phải quá
không
giống bình thường hay
không? Nếu
nói
muốn tranh sủng, vì cái gì lúc Tư Mã Tiêu bồi nàng dạo hoa viên lại
khôngcó
một
mỹ nhân nào xuất
hiện, chỉ có lúc nàng mang theo mấy cung nhân ra
đi
dạo là có thể ngẫu nhiên gặp được rất nhiều mỹ nhân, hơn nữa các mỹ nhân này đó giống như đều
đang
cố ý lấy lòng nàng?
“Bệ hạ xây dựng ảnh hưởng rất nặng, thϊếp
không
dám vọng tưởng ơn trạch của bệ hạ, chỉ nguyện có thể hầu hạ Quý Phi……” Mỹ nhân hàm hàm súc súc mà thổ lộ tâm ý, khi
nói
đến Tư Mã Tiêu
thật
đúng là tại chỗ run rẩy hai cái.
không
sai, quyén rũ hoàng đế Tư Mã Tiêu, các nàng
không
dám, rốt cuộc những người trước trải qua quá thảm thiết,
hiện
giờ mỹ nhân còn ở trong cung đều
không
thể quên thời kỳ hắc ám trước khi Liêu Quý Phi tiến cung. Cho nên đổi lại ý nghĩ, nếu
không
chiếm được bệ hạ sủng ái, có thể được đến Quý Phi sủng ái cũng như vậy, đồng dạng có thể tăng lên đãi ngộ và địa vị, còn
không
có sinh mệnh nguy hiểm lớn như vậy, được nhiều hơn!
Liêu Đình Nhạn: Nếu
không
nghe lầm các mỹ nhân này hình như là muốn ôm đùi ta?
Trải qua
một
ít thời gian quan sát, Liêu Đình Nhạn phát
hiện
các mỹ nhân đúng là tranh sủng, bất quá
không
phải tranh sủng ái của Tư Mã Tiêu, mà là của nàng. Mỗi người đều muốn ở chỗ nàng xuất đầu, lại
không
một
ai dám ở trước mặt Tư Mã Tiêu tranh tiên, cho dù ngẫu nhiên gặp phải Tư Mã Tiêu ở đây, các mỹ nhân này đều thành
thật
súc ở
một
bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Liêu Đình Nhạn
không
biết Tư Mã Tiêu lúc trước cụ thể
đã
làm cái gì, mới khiến các mỹ nhân sợ thành như vậy, làm cho xuất
hiện
trường hợp tranh sủng kỳ ba này, nàng chỉ biết chính mình gần đây được mỹ nhân vây quanh, lúc trở về nhìn thấy Tư Mã Tiêu còn có loại chột dạ nhàn nhạt. Cái gì vậy, xu hướng giới tính của nàng vẫn bình thường, nàng cũng
không
động đến các tiểu lão bà của Tư Mã Tiêu, dù những mỹ nhân đó
thật
sự
có chút đáng
yêu
ôn nhu làm người ta động tâm, nàng cũng
không
có bất luận ý tưởng gì!
“Nàng gần đây luôn
đi
dạo ngự viên?” Tư Mã Tiêu hỏi nàng.
Liêu Đình Nhạn thành
thật
gật đầu: “Đúng vậy, nhưng ngự viên quá lớn,
hiện
giờ còn chưa
đi
hết
mộtnửa.”
“Ta còn nghe
nói
rất nhiều mỹ nhân thường xuyên ở trong vườn ‘ ngẫu nhiên gặp được ’ nàng?” Tư Mã Tiêu lại hỏi.
Liêu Đình Nhạn cười gượng: “A ha ha —— tựa hồ là vậy.”
Tư Mã Tiêu sách
một
tiếng, kéo nàng đến bên người, “không
cần để ý tới các nàng ấy, nàng đừng tưởng nhìn các nàng nhu nhược liền cho rằng là
thật
sự
nhu nhược, có thể ở hậu cung của ta sống đến bây giờ,
không
có nhân vật nào đơn giản, nếu nàng tin tưởng các nàng ấy,
thì
sẽ
bị lợi dụng. Các nàng ấy am hiểu dùng bề ngoài lừa gạt người khác, am hiểu
nói
dối, nàng cái gì cũng
không
biết, cho nên tốt nhất rời xa các nàng ấy, miễn cho bị hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc.”
Liêu Đình Nhạn: “……” hình tượng của ta ở trong lòng Tư Mã Tiêu chẳng lẽ là thiểu năng trí tuệ sao?
“Cái gì cũng
không
biết” là để hình dung nàng? Cho dù xác
thật
nàng vào cung rồi chỉ bày ra năng lực ăn với ngủ cũng
không
thể xem thường nàng như vậy
đi, tốt xấu gì ở thế giới cũ cũng
đã
trải qua tranh đấu chức quyền.
Còn có, lúc trước
nói
cho nàng các đại thần đều
không
phải thứ tốt, nàng ở trong triều
không
được
nóichuyện,
hiện
tại lại cảnh cáo nàng rằng mỹ nhân hậu cung đều
không
phải thứ tốt, nàng ở hậu cung
không
được kết bạn, người này
không
phải có chứng vọng tưởng bị hại, cảm thấy toàn thế giới này, tất cả mọi người đều
không
thể tin được a, hay là
nói, đây là bệnh chung của hoàng đế?
Tư Mã Tiêu nhìn nàng
một
lúc, như đành từ bỏ ý niệm giáo dục nàng,
nói: “Xem vẻ mặt nàng mờ mịt, nghĩ đến hẳn là nghe
không
hiểu, thôi nàng tùy ý
đi, dù sao
không
thích ai
thì
nói
cho
cô, gϊếŧ
đi
là được.”
Xem
nhẹ
câu
nói
phía sau của
hắn, Liêu Đình Nhạn bỗng nhiên phát
hiện
ở trong lòng hai người bọn họ, hình tượng đối phương phảng phất đều là thiểu năng trí tuệ.
Có những lời
nói
đó của Tư Mã Tiêu, lúc Liêu Đình Nhạn lại ‘ ngẫu nhiên gặp được ’ mỹ nhân
thì
cảm giác liền có chút vi diệu, chỉ cảm thấy những mỹ nhân nhu nhược như cừu con đều là sói đội lốt cừu.
“Quý Phi, ngài nhìn, tuyết rơi rồi!” nữ hầu Phù Dung Điện cười ngâm ngâm nâng
một
cành hồng mai vào điện, “Năm nay tuyết cực ít,
đã
bắt đầu mùa đông lâu như vậy mới có trận tuyết đầu tiên, bất quá hồng mai
thật
ra nở sớm. Nô
đi
ngang qua mai viên, thấy hoa nở đẹp, liền cắt hai cành về.”
một
nữ hầu khác
nói: “Nghe
nói
hồng mai trong mai viên năm nay nở đẹp hơn bình thường, bất quá hồng mai trong tuyết mới là đẹp nhất, cắt như vậy đặt trong điện lại có chút đơn điệu.”
Liêu Đình Nhạn trái phải
không
có việc gì, nhìn hồng mai, vừa nghe hai nữ hầu
nói
thế, liền có hứng thú muốn
đi
xem hồng mai. Hai thị nữ nâng hoa lặng lẽ liếc nhau, cười hầu hạ nàng ra cửa.
Tuyết
không
lớn, chỉ có chút bông tuyết
nhỏ
vụn bay bay, Liêu Đình Nhạn
không
ngồi liễn, thay đổi đôi giày da, bọc áo choàng dày, tay ôm lò
nhỏ
chuẩn bị
đi. Quế Diệp như cũ
đi
theo bên nàng, còn có hai nữ hầu bưng hoa cùng
một
đội cung nhân, chuyên phụ trách bung dù cho nàng.
Lúc này mai viên xác
thật
có rất nhiều hoa mai nở, chẳng qua bởi vì thời tiết rét lạnh, trừ các nàng hình như
không
có ai ở đây.
trên
mặt đất mới tích
một
tầng tuyết hơi mỏng,
trên
cành mai
đã
bao phủ
mộtmảnh màu trắng trong suốt.
Liêu Đình Nhạn ở trong mai viên lung lay
một
lúc, cảm thấy kỳ
thật
cũng
không
có gì đẹp, có ý muốn
đivề. Vào thời điểm này, dư quang khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy
một
cái bóng trắng ở cách đó
không
xa chợt lóe lên. Quay đầu xem lại, chỉ nhìn thấy
một
con vật lông trắng chui vào rừng cây,
trên
mặt đất lưu lại mấy cái dấu chân.
“Đó là cái gì?” Liêu Đình Nhạn tò mò hỏi.
“Tựa hồ là
một
con hồ ly trắng?”
một
vị nữ hầu
nói.
“Hồ ly trắng?” Liêu Đình Nhạn có hứng thú, dưới chân vừa chuyển mang theo vài người
đi
về bên kia, “đi
xem.”
Các nàng xuyên qua mảnh rừng cây, nhìn thấy
một
hành lang dài cùng
một
tòa đình lục phương, đây là chỗ dùng để thưởng cảnh trong mai viên lúc vào đông,
một
bên xây tường và cửa sổ hoa,
một
bên khác lại mở ra. Liêu Đình Nhạn nhìn thấy
trên
nền gạch có
một
hàng dấu chân hoa mai, liền
đi
tới.
không
thể tìm được con vật lông trắng kia, nhưng mà
đi
đến bên cửa sổ hoa, nàng lại nghe thấy bên kia truyền đến thanh
âm
hai người
nói
chuyện với nhau.
Nàng nhìn xuyên qua cửa sổ hoa, phát
hiện
ngoài cửa sổ dưới cây mai, có hai nữ hầu đưa lưng về phía nàng
đang
cắt cành mai, trong đó
một
người
nói: “Nghe
nói
Quý Phi có thai, cũng
không
biết có phải là
thật
hay
không, tỷ tỷ người
nói
đi?”
“Nếu là
thật,
thì
cũng quá đáng thương, ai biết
sẽ
sinh ra cái dạng hài tử quái dị gì đây.”
một
nữ hầu lớn tuổi khác thở dài
nói: “Rốt cuộc, huyết mạch của bệ hạ, chính là cấm kỵ……”
Liêu Đình Nhạn: Chờ
một
chút, tình tiết này chẳng lẽ
không
phải là tình tiết điển hình sắp xảy ra chuyện sao? Kế tiếp hai người này khẳng định
sẽ
bại lộ ra
một
cái bí mật lớn kinh thiên cho nàng nghe thấy.
Nghĩ vậy, Liêu Đình Nhạn
không
chút do dự xoay người muốn
đi.
Biết càng nhiều
sẽ
chết càng nhanh, còn
không
nhanh chạy
đi!
Tác giả có lời muốn
nói: Chương sau báo động trước năng lượng cao.
Ta lặp lại
một
chút, A Kiều là bạo quân, là cẩu hoàng đế,
thật
sự.