Đây là
một
sáng sớm bình thường, Liêu Đình Nhạn từ trong mộng tỉnh lại. Nàng cũng
không
nhớ
rõngày hôm qua lúc nửa đêm
đã
xảy ra cái gì, bởi vậy thập phần bình tĩnh. Giống như những ngày trước, vị trí bên cạnh
đã
sớm
không
có ai, tùy tiện quét mắt nhìn trong điện, Liêu Đình Nhạn
đang
chuẩn bị lười nhác vươn vai, lại chợt nghe thấy
một
thanh
âm.
“Tỉnh? Lại bên này.”
Là thanh
âm
của Tư Mã Tiêu, Liêu Đình Nhạn giật mình dừng động tác, quay đầu tìm kiếm thân ảnh Tư Mã Tiêu chung quanh, vừa tìm như vậy mới phát
hiện, hóa ra
hắn
nằm ở
trên
giường sau bình phong, chỉ lộ ra
một
góc áo cùng
một
bóng dáng mờ mờ ảo ảo.
Ngày trước lúc này
không
phải
đã
không
thấy bóng dáng
hắn
sao, sao hôm nay còn ở đây? Liêu Đình Nhạn có nghi hoặc,
đi
qua bình phong kia. Tư Mã Tiêu
không
quá giống ngày thường,
không
mang ngọc quan, tóc tán tùy ý, bên ngoài khoác áo rộng tay dài,
một
chân còn để trần đạp lên mặt đất. Quan trọng nhất chính là, Liêu Đình Nhạn phát
hiện
tơ máu trong mắt
hắn
cùng với
trên
mu bàn tay, mắt cá chân nhô lên vết xanh nhàn nhạt, đó là
rõ
ràng dấu vết mạch máu.
hắn
vốn dĩ
đã
rất trắng, hôm nay
không
biết có phải ảo giác hay
không, còn cảm thấy cả người
hắncàng thêm tái nhợt, đến mạch máu đều có thể thấy được
rõ
ràng. Liêu Đình Nhạn có chút kinh tâm, nàng nhớ ở
trên
đường lúc ngồi xe ngựa tới Lạc Kinh, Tư Mã Tiêu cũng có
một
lần bị như thế này, dáng vẻ
không
quá thoải mái, khi đó nàng còn tưởng rằng ‘ Trường Hữu ’ nhận trách phạt bị thương, giờ ngẫm lại
thật
là quá thiên chân.
Trong nguyên tác, có miêu tả tình hình lúc Tư Mã Tiêu phát bệnh, Liêu Đình Nhạn còn nhớ
rõ, nữ chủ lúc ấy bị Tư Mã Tiêu đột nhiên phát bệnh mà gϊếŧ người sợ đến
không
nhẹ, Tư Mã Tiêu rút kiếm gϊếŧ chết nữ hầu, cung nhân hầu hạ nữ chủ, sau đó túm lấy cánh tay nữ chủ, nhốt nàng vào trong đại điện.
Tuy rằng hoài nghi trạng huống
hiện
tại là
hắn
phát bệnh, nhưng tựa hồ lại
không
giống trong nguyên tác miêu tả đáng sợ ‘như ác quỷ giáng thế ’, cho nên rốt cuộc
hắn
đây là phát bệnh hay là
không
thoải mái bình thường?
“Lại đây.” Tư Mã Tiêu vươn tay với nàng.
Liêu Đình Nhạn
đi
qua, còn chưa mở miệng, bỗng nhiên
đã
bị cái tay tái nhợt kia kéo xuống, nàng theo bản năng ấn
một
bàn tay lên giường,
một
bàn tay ấn lên ngực Tư Mã Tiêu, đôi môi mềm mại cùng môi
hắn
dán vào bên nhau.
một
bàn tay Tư Mã Tiêu đè ở sau cổ nàng, áp nàng xuống, Liêu Đình Nhạn chỉ cảm thấy có chút thở
không
nổi, gáy thực lạnh.
Lúc được buông ra, Liêu Đình Nhạn hít
một
hơi, cảm thấy trái tim thiếu nữ của mình có thể
đã
chết rồi, đột nhiên bị Tư Mã Tiêu hôn
một
cái, nàng thế nhưng
không
đỏ mặt ngượng ngùng, trong đầu ý niệm thứ nhất là mình mới vừa rời giường còn chưa rửa mặt đánh răng, Tư Mã Tiêu người này quá
không
chú ý. Nhưng ngay sau đó nàng lại cảm thấy đại khái
không
phải mình có vấn đề, là Tư Mã Tiêu có vấn đề, người này quá
không
giống bình thường, với nàng là
đã
thoát ly khỏi phạm trù nam nữ, có thể
nói
là giới tính thứ ba —— móng heo ma quỷ, cứ như vậy nàng
đã
hoàn toàn
không
có cách nào coi
hắn
là nam nhân, khó trách ngượng ngùng
không
nổi.
Tư Mã Tiêu buông nàng ra, lại xoa xoa trán, có vẻ thực táo bạo, “Vô dụng.”
Cái gì vô dụng? Liêu Đình Nhạn
không
thể hiểu được,
nói
thật
nàng
không
biết Tư Mã Tiêu
đang
làm cái sợi len gì, nhưng
hiện
tại nàng có chút sợ.
Mộc châu
trên
tay Tư Mã Tiêu đập vào tay vịn, phát ra tiếng lạch cạch,
hắn
nhìn chằm chằm Liêu Đình Nhạn,
yêu
cầu: “Nàng tới chủ động hôn ta.”
Vị chủ nhân này phát bệnh, tình thế
thật
là nhiều mặt. Liêu Đình Nhạn nghe
rõ
yêu
cầu này, trong lòng muốn cự tuyệt, đây là cái loại PLAY ban ngày ban mặt cảm thấy thẹn, nhưng du͙© vọиɠ cầu sinh làm nàng khuất phục.
Nàng ôn thuần ghé sát vào Tư Mã Tiêu, sau đó…… làm thế nào cũng
không
hạ miệng được.
Tư Mã Tiêu cái mặt thối này nghẹn cháy ra táo bạo,
thật
giống như là
một
loại mãnh thú to lớn có gai,
không
chỉ nhìn nàng như hổ rình mồi, còn muốn nàng thò lại gần hôn lên mấy cái gai, nàng
thật
sựkhông
hạ được miệng, chỉ lo lắng mình
sẽ
bị chọc thành cái sàng.
“Bệ hạ, có thể nhắm mắt lại
không?” Liêu Đình Nhạn hỏi.
Cũng may Tư Mã Tiêu
không
nói
thêm gì, chủ động nhắm hai mắt lại. Liêu Đình Nhạn cúi đầu, phát giác Tư Mã Tiêu nhắm mắt lại như vậy rồi, nhìn qua còn
thật
giống mỹ thiếu niên ốm yếu,
không
hiểu sao thêm vài phần gầy yếu làm người ta thương tiếc,
thật
ra
không
thô bạo và khó tiếp cận như khi
hắn
mở mắt.
Dứt bỏ cái ý niệm đáng sợ này, Liêu Đình Nhạn thử thăm dò hôn
một
cái lên sườn mặt của Tư Mã Tiêu, kỳ
thật
còn tạm, chỉ cần coi
hắn
là đầu gấu nhà chị họ mình là có thể hôn xuống, tốt xấu gì gương mặt này vẫn thực
không
tồi. Thấy Tư Mã Tiêu
không
có tỏ vẻ, nàng lại hôn thêm hai cái, hôn
thật
cẩn thận, đời này nàng còn chưa từng ôn nhu như vậy.
Bất quá
không
biết có phải ảo giác hay
không, nàng phát
hiện
vừa rồi Tư Mã Tiêu tựa hồ sắp nổ mạnh, hơi thở lại hơi hòa hoãn
một
chút. Nàng mơ hồ có chút hiểu được, tâm dâng trào, nâng mặt Tư Mã Tiêu coi như mình
đang
đóng dấu.
Tư Mã Tiêu mở to mắt, hai ngón tay mở môi Liêu Đình Nhạn, có chút bất mãn nhìn nàng.
Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, ngươi bất mãn cái đầu, bảo ta hôn cũng là ngươi, bây giờ hôn lại đẩy ra,
thật
là đại móng heo kéo quần liền
không
nhận người!
“Nàng
không
nghiêm túc.” Tư Mã Tiêu
nói.
Người này
thật
sự
quá phiền! Liêu Đình Nhạn mỉm cười, “Bệ hạ cảm thấy như thế nào mới tính là nghiêm túc?”
Tư Mã Tiêu vẻ mặt là biểu tình “Cái này còn cần
cô
tới dạy nàng sao”, ôm nàng tới gần mình, xoa đầu nàng, ở
trên
mặt nàng dùng sức hôn hai cái, “Cứ như vậy.”
Liêu Nhạn sờ sờ đầu tóc mình bị xoa loạn, hít sâu
một
hơi. Có hôn chó mới hôn như vậy!
Bất quá đây chính là ngươi tự tìm. Liêu Đình Nhạn hàm súc cười, “thì
ra là thế, thϊếp minh bạch, vậy thϊếp liền thử xem?”
một
lát sau,
một
Tư Mã Tiêu đầu tóc hỗn độn mới mẻ
đã
ra lò,
hắn
trừng Liêu Đình Nhạn, “Trọng điểm là hôn,
không
phải xoa đầu.” Liêu Đình Nhạn đầy mặt vô tội còn ôn nhu như nước, “A? Thϊếp còn
khôngquá quen, thϊếp lại làm
một
lần nữa.”
Lúc Liêu Đình Nhạn bị thả ra nội điện, đôi tay rút từ trong tay áo ra
đang
cầm hơn mười sợi tóc đen
thậtdài, thổi bay
đi, vỗ vỗ tay, Liêu Đình Nhạn
nói
thầm, lại thêm mấy lần, nàng
sẽ
nhân cơ hội kéo trọc đầu gia hỏa này!
Chuyện tương tự như vậy lại phát sinh thêm hai lần, còn có
một
lần là nửa đêm, Liêu Đình Nhạn nghe thấy tiếng động tỉnh lại, phát
hiện
Tư Mã Tiêu đỏ con mắt ở trong đêm tối sâu kín mà nhìn chằm chằm nàng, dọa nàng nhảy dựng rồi lại ấn nàng hôn
một
trận. Liêu Đình Nhạn bị hãm ở trong chăn
không
thở nổi, còn tưởng rằng mình sắp phải thất thân, nhưng cuối cùng vẫn cứ chỉ bị ôm ngủ
một
giấc mà thôi.
Chậm rãi, Liêu Đình Nhạn phát
hiện, nàng giống như
đang
đảm đương là
một
đội viên dập tắt lửa. Tuy
không
biết nguyên lý gì, nhưng nàng hình như có thể ở trình độ nhất định giảm bớt tình huống
khôngtốt của Tư Mã Tiêu, tóm lại gần đây tần suất người chết trong hoàng cung thẳng tắp giảm xuống, ít nhất lúc nàng ở bên Tư Mã Tiêu,
hắn
cũng chưa từng gϊếŧ người trước mặt nàng.
Cứ như vậy, Quế Diệp hầu hạ nàng còn ngầm cảm thán, bởi vì trong cung gần đây thái bình hơn rất nhiều, bệ hạ
không
phải thích gϊếŧ người thế nào, nhóm mỹ nhân các cung đều ngẫu nhiên dám ra cửa
đi
dạo hoa viên. Từ trước bởi vì bệ hạ nhàm chán thích
đi
lại ở trong hoa viên, gặp phải quá nhiều mỹ nhân tranh kỳ khoe sắc, cuối cùng những mỹ nhân đó kết cục phần lớn là chôn ở trong vườn, tất cả mọi người đều
không
rõ
lắm, đến tột cùng dưới cây hoa nào chôn thi thể mỹ nhân, sợ hãi cẩn thận gặp phải rủi ro, lại lo lắng mình cũng bước lên vết xe đổ, cho nên vườn trong cung rộng như vậy,
trên
cơ bản cũng
không
ai dám
đi.
“Tất cả mọi người đều hy vọng Quý Phi có thể vẫn luôn làm bạn ở bên bệ hạ.” Quế Diệp cũng có chút mong đợi may mắn mà
nói.
Nhớ trước đây, nàng bị điều tới hầu hạ Quý Phi, trong lòng bất an đến cực điểm, sợ chính mình ở trước mặt bệ hạ xuất
hiện
nhiều, ngày nào đó vừa
không
cẩn thận bị bệ hạ kéo xuống gϊếŧ chết, sau lại sợ vị Quý Phi rất được bệ hạ sủng ái này tính tình
không
tốt,
sẽ
tra tấn nữ hầu bên người, nhưng thời gian qua
đi, nàng phát
hiện
vị Quý Phi mình hầu hạ này,
thật
sự
là
một
chủ tử dễ ở chung, vừa
không
đánh chửi cung nhân phía dưới, cũng
không
có quá nhiều
yêu
cầu, so sánh với bệ hạ,
thật
sự
là hai cái cực đoan.
Rất nhiều việc, đều là ngoài cuộc tỉnh táo, Quế Diệp trơ mắt nhìn Quý Phi ở chung cùng bệ hạ, càng ngày càng kiên định ý niệm cẩn thận hầu hạ Quý Phi, nàng nghĩ, nếu
một
ngày kia xui xẻo đυ.ng phải lúc bệ hạ tâm tình
không
tốt muốn gϊếŧ người, có lẽ chỉ có Quý Phi mới có thể cứu được
một
mạng của nàng.
Cùng ý tưởng tương tự Quế Diệp, còn có hoạn quan Cẩn Đức bên người Tư Mã Tiêu,
hắn
là người duy nhất tận mắt nhìn thấy đêm đó
đã
xảy ra chuyện gì,
hắn
cũng lần đầu tiên nhìn thấy bệ hạ phát bệnh rồi có thể thanh tỉnh nhanh như vậy. Từ đó về sau, thái độ của
hắn
đối với Liêu Đình Nhạn liền thay đổi rất nhiều, hoàn toàn là kính cẩn phát ra từ nội tâm.
hắn
trong lòng suy đoán, có lẽ vị Liêu Quý Phi này, so với trong tưởng tượng của
hắn
còn lợi hại hơn, nếu cứ như thế này tiếp tục,
một
ngày kia có thể bước lên vị trí càng cao cũng
không
nhất định.
Liêu Đình Nhạn cái vai chính này ngược lại
không
có tin tưởng trăm lần như nhóm người đứng xem kia, ở bên Tư Mã Tiêu ngốc càng lâu, nàng càng nhận thấy người này nguy hiểm,
không
phải do ấn tượng tàn bạo đến từ trong nguyên tác, mà là từ thời gian ở chung này cảm giác ra. Tư Mã Tiêu phảng phất như
một
tòa núi lửa tùy thời
sẽ
phun trào, chỉ cần ở bên
hắn, là có thể cảm giác được hiểm cảnh
ẩnphía dưới bình tĩnh.
Càng làm cho nàng bất an trong lòng chính là, nàng
không
biết Tư Mã Tiêu đối với nàng rốt cuộc có ý tưởng gì. Muốn
nói
Tư Mã Tiêu
yêu
nàng, Liêu Đình Nhạn
không
tin, gia hỏa này biết cái gì là tình
yêusao? Cũng
không
giống như là bị mỹ mạo của nàng thuyết phục,
hắn
đối với nàng thái độ
không
bình thường như vậy, đến tột cùng là bởi vì cái gì?
Ngày tháng qua
thật
quá nhàn, bắt đầu miên man suy nghĩ, thậm chí tự hỏi nhân sinh, Liêu Đình Nhạn cảm thấy như vậy
không
được.
một
người khi nghĩ quá nhiều, ngày tháng
sẽ
không
sống nổi nữa,
sẽtràn ngập hoài nghi đối với chính mình và thế giới.
“Tỉnh tỉnh, dậy.” Tư Mã Tiêu cúi người đứng ở mép giường, đánh thức Liêu Đình Nhạn còn ở trong mộng đẹp, “Hôm nay nàng phải cùng ta
đi
đại triều ở Thái Cực Điện.”
Liêu Đình Nhạn nhìn Tư Mã Tiêu, cảm thấy mình còn chưa tỉnh ngủ, nàng lại lần nữa xác nhận: “Bệ hạ
nói, mang thϊếp
đi
Thái Cực Điện dự đại triều?”
Tư Mã Tiêu hoàn toàn
không
cảm thấy có cái gì
không
đúng, gật đầu đương nhiên
nói: “Nàng dù sao cũng nhàn rỗi
không
có việc gì, thấy nàng
thật
sự
nhàm chán, cùng ta cùng
đi
đại triều hội xem náo nhiệt.”
Còn xem náo nhiệt, ngươi coi hoàng đế lên triều là
đi
dạo phố sao? Cái hôn quân này!
nói
thực ra Tư Mã Tiêu nhân thiết là hôn quân quá kiên cố, Liêu Đình Nhạn nhất thời đều
không
còn lời gì để
nói. Nàng
không
muốn làm Đát Kỷ,
không
muốn làm nhân vật cái gì gian phi họa thủy lầm quốc linh tinh, chỉ muốn cẩu ở hậu cung, được chăng hay chớ, nhưng Tư Mã Tiêu lại
một
hai phải đưa nàng huyênh hoang lên sân khấu.
hiện
tại làm sao bây giờ? Liêu Đình Nhạn nhanh chóng tự hỏi, cũng làm ra ứng đối. Nàng giả bộ thân thể
không
thoải mái, “Bệ hạ, thϊếp bỗng nhiên cảm thấy thân thể
không
khoẻ, chỉ sợ
không
thể cùng bệ hạ lên triều.”
Tư Mã Tiêu
nói: “Vậy cho y quan tới nhìn xem.”
Liêu Đình Nhạn: “không
cần, chỉ là trong bụng có chút
không
ổn, nghỉ tạm
một
lát là được.”
Tư Mã Tiêu trực tiếp ngồi ở mép giường, “Vậy nàng nghỉ ngơi.”
Qua
một
lát, Liêu Đình Nhạn hỏi: “Bệ hạ
không
phải muốn
đi
triều hội sao? Thời gian triều hội sắp tới rồi
đi?”
Tư Mã Tiêu: “Ta
đã
nói
đưa nàng cùng
đi, nếu nàng
không
thoải mái cần nghỉ ngơi
một
chút, vậy chờ nàng nghỉ ngơi tốt lại cùng
đi.”
hắn
quay đầu phân phó hoạn quan Cẩn Đức, “Cho bọn họ chờ.”
Liêu Đình Nhạn oán hận: Hôn quân! Hôn quân
không
chỗ nào sợ hãi! Xem như ngươi lợi hại!
Nàng giả cười ngồi dậy, “Bệ hạ, thϊếp cảm thấy khá hơn nhiều, vậy chúng ta
đi
thôi.”
trên
đường
đi
theo phía sau Tư Mã Tiêu đến Thái Cực Điện, Liêu Đình Nhạn có chút u buồn, xem ra cái quốc gia này
thật
là sắp xong rồi, vạn nhất
thật
xong rồi cũng
không
biết nàng còn có cơ hội về Hà Hạ hay
không.
Thái Cực Điện các đại thần sớm
đã
tới rồi, Tư Mã Tiêu mang theo Liêu Đình Nhạn tự nhiên
đi
vào, lập tức làm ra
một
trận ồn ào. Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, chư vị thúc thúc, bá bá, gia gia, vì an toàn sinh mệnh, các ngươi ngàn vạn đừng ở chỗ này vừa lúc
đi
lên dùng chết can gián cái gì hậu cung
khôngtham chính a! Ngàn vạn đừng!
Có thể là rất nhiều đại thần
đã
sớm bị các loại hành động khác người của bệ hạ chỉnh cho đến chết lặng, mãi đến lúc Liêu Đình Nhạn treo tâm
đi
theo Tư Mã Tiêu đến vị trí trung gian ngồi xuống, thế nhưng cũng
không
ai bước ra khỏi hàng đưa ra dị nghị, chỉ ồn ào
một
lúc sau lại chậm rãi bình ổn.
Đứng ở hàng đầu, chư vị đại lão
không
biết xuất phát từ suy tính gì, cũng
không
ra tiếng, tất cả mọi người có ý tưởng giống nhau là xem
nhẹ
Liêu Đình Nhạn
không
nên xuất
hiện
ở chỗ này, mở
một
con mắt nhắm
một
con mắt, cứ như vậy
đi
qua.
Liêu Đình Nhạn yên lặng thay tất cả mọi người toát mồ hôi, da^ʍ uy của bệ hạ
thật
đủ lớn, xem ra từ trước đến này
không
thiếu được lăn lộn các đại thần này.
Tác giả có lời muốn
nói: Nữ chủ: Thôi bỏ
đi,
nói
chuyện luyến ái gì, có thể tồn tại là được.