Quyển 1 - Chương 11: Nam chính nguyên tác: Đây là? ? ?

Liêu Đình Nhạn ngồi ở bên cạnh Tư Mã Tiêu, nghe đại thần phía dưới cãi nhau người tới ta

đi, cảm thấy Tư Mã Tiêu lúc trước

nói

câu kia thế nhưng cũng

không

sai, xác

thật

hắn

chính là tới xem náo nhiệt. Đến hoàng đế còn tới xem náo nhiệt, nàng vật trang sức hình người này đương nhiên chỉ ngồi ở đây phát ngốc, nàng lại nghe

không

hiểu những người này vòng tới vòng lui cái gì sửa chữa chế độ khảo hạch quan viên cùng với ngoại tộc ở Vân Châu Huệ Châu đòi độc lập.

Hoạn quan Cẩn Đức ở bên cạnh nhìn hai người này, phát

hiện

bọn họ như

đi

vào cõi thiên ngoại thần tiên, tư thế còn vi diệu giống nhau, vì thế ở trong lòng thầm than,

không

hổ là bệ hạ và Quý Phi.

“Bệ hạ! lũ lụt Mật Hà, hẳn nên mau chóng phái quan viên đến trị! Việc này

không

thể kéo dài a!”

Trong điện

một

tiếng kêu này đánh thức Liêu Đình Nhạn

đang

phát ngốc, nghe thấy bốn chữ lũ lụt Mật Hà, nàng thậm chí so với Tư Mã Tiêu phản ứng lại càng nhanh, chợt nhìn về phía thần tử

đang

nói

kia.

Người nọ còn

đang

kể



việc Mật Hà lũ lụt, khí sắc lo lắng bộc lộ ra ngoài. Toàn bộ dòng chảy Mật Hà cực dài, chảy qua mười mấy châu. Ngay cả Liêu Đình Nhạn lúc trước ở Hà Hạ, phụ cận cũng có nhánh sông Mật Hà. Nhưng mà làm Liêu Đình Nhạn phản ứng lớn như thế, cũng

không

phải vì lũ lụt, mà là tín hiệu truyền đạt tới.

Liêu Đình Nhạn nhớ

rõ, ở trong nguyên tác, quốc gia này

đi

tới diệt vong, đúng là bắt đầu từ trận lũ lụt này. Đúng vậy, cho dù Tư Mã Tiêu là bạo quân thích gϊếŧ người, nhưng

hắn

gϊếŧ đều là giai tầng có thể tiếp xúc với

hắn, cho nên những người dân bình thường sống còn tốt. Quốc gia diệt vong bắt đầu từ trận thiên tai này, lũ lụt Mật Hà.

Ban đầu chỉ có

một

ít khu vực xuất

hiện

lũ lụt, nhưng mưa to

không

ngừng, Mật Hà liên tục vỡ đê, thực nhanh tất cả châu huyện phụ cận chịu tai ương, vô số thảm cảnh nhà đổ người chết, thời khắc đều phát sinh. Mà triều đình tranh đấu gay gắt, hoàng đế Tư Mã Tiêu lại

không

làm gì, cũng

không

quản chuyện xa ở ngoài ngàn dặm kia, làm cho tình huống nghiêm trọng từng ngày.

không

chỉ như thế, đến sang năm, còn

sẽ

bùng nổ nạn hạn hán cùng với ôn dịch, quả thực dậu đổ bìm leo, xác chết trôi vạn dặm, xác chết đói khắp nơi,

không

biết bao nhiêu người sống

không

nổi, lúc này tầng lớp bình dân mới dần dần khởi nghĩa, vài cổ thế lực nhanh chóng quật khởi —— nam chủ Trần Uẩn đúng lúc ấy là thế lực quật khởi đầu tiên. Bởi vì

hắn

được con

gái

duy nhất của Tần Nam Vương nhìn trúng, cưới vị quận chúa kia, cũng chính là nữ xứng nguyên tác, được đến Tần Nam Vương hỗ trợ, cho nên cuối cùng thuận lợi hợp nhất các thế lực khởi nghĩa còn lại,

một

đường đánh tới Lạc Kinh, lửa đốt chân thành, gϊếŧ chết Tư Mã Tiêu.

Trận lũ lụt này

thật

giống như

một

đường dẫn, đối với Liêu Đình Nhạn mà

nói, đây cũng là thời khắc quan trọng, tựa như lúc nàng và nam chủ tương ngộ, liền biết cốt truyện chính thức bắt đầu rồi. Nghe bốn chữ ‘lũ lụt Mật Hà’ này, liền biết cốt truyện phát triển về sau

đã

đến gần.

Thế này làm cho nàng cảm thấy khẩn trương cùng với lo âu.

Cảm giác như vậy, hạ triều trở lại Phù Dung Điện, làm cho nàng mặt ủ mày chau. Ngày xưa Liêu Đình Nhạn đều là ăn được uống tốt ngủ ngon, cho dù Tư Mã Tiêu lăn lộn nàng, nàng cũng có thể tự mình điều chỉnh, tâm thái có thể

nói

là tuyệt đỉnh, lo lắng sốt ruột giống như vậy còn là lần đầu. Quế Diệp

không

biết nàng gặp phải cái gì, cẩn thận hầu hạ, còn cố ý trình lên đồ ăn ngày thường nàng

yêu

thích, cũng

không

thể làm cho Liêu Đình Nhạn hớn hở.

Liêu Đình Nhạn

không

thể

không

khẩn trương, ai bảo nàng bây giờ

trên

cơ bản cột vào cùng Tư Mã Tiêu. Nguyên bản trước kia khi nàng còn chưa tiến cung

đã

tính toán tới hậu cung của Tư Mã Tiêu khiêm tốn làm

một

phi tử nho

nhỏ, vạn nhất về sau nam chủ nguyên tác

thật

sự

đánh tới đây gϊếŧ Tư Mã Tiêu, nàng liền tìm cơ hội chạy

đi, nếu vận khí tốt

nói

không

chừng có còn thể thuận lợi về Hà Hạ

đitìm phụ thân. Nhưng ai biết lại phát triển trở thành như vậy, trực tiếp biến thành ‘sủng phi’ của Tư Mã Tiêu, cứ như vậy, về sau Tư Mã Tiêu nếu chết ở chỗ này, nàng rất có thể cũng phải chết theo ở đây.

Tư Mã Tiêu tuyệt đối là cái loại chính mình sắp chết, cũng

sẽ

kéo nàng chết cùng.

Nàng cơ hồ có thể dự kiến tử vong của mình, thế này làm cho nàng

không

thể vui vẻ được. Giống như là biết mình

sẽ

chết, nhưng còn chưa tới trước mắt, cho nên vẫn chỉ có thể qua

một

ngày tính

một

ngày, nhưng

một

khi biết



thời gian tử vong,

thật

giống như

trên

đầu treo

một

thanh lợi kiếm, làm người ta chịu

không

nổi.

Bữa tối ăn

không

ra mùi vị, Liêu Đình Nhạn theo thường lệ

đi

tẩm điện của Tư Mã Tiêu nghỉ ngơi. Tư Mã Tiêu cũng thực nhanh

đã

phát

hiện

nàng

không

thích hợp, nàng quá trầm mặc, giữa mày u buồn đều giấu

không

được,

không

giống như nàng ngày thường.

Tư Mã Tiêu nhìn thấy nàng cái dạng này, mi cũng chậm rãi nhăn lại.

hắn

duỗi tay xoa ấn đường Liêu Đình Nhạn, dùng sức xoa mày giãn ra. “Sao lại có biểu tình như vậy, ai chọc tức nàng?”

Liêu Đình Nhạn cảm giác ấn đường bị

hắn

ấn phát đau, nhưng trong lòng

không

có tâm tư mắng

hắn, cường đánh tinh thần cười

nói: “không

có.”

Tư Mã Tiêu cẩn thận đánh giá nàng, híp mắt suy nghĩ

một

lúc lâu, bỗng nhiên

nói: “Tựa hồ từ sau đại triều hội nàng liền

không

có gì tinh thần, hẳn là từ lúc…… bắt đầu thương thảo lũ lụt Mật Hà là có chút khác thường.”

Liêu Đình Nhạn: Ngươi

không

phải vẫn luôn đều như

đang

phát ngốc

đi

vào cõi thần tiên sao, sao lại chú ý tới chi tiết như vậy!

Nàng rũ đầu, ngồi ở trong chăn moi ngón tay

không

nói

chuyện.

Tư Mã Tiêu thấy nàng

không

nói

lời nào,

đã

hiểu

không

sai biệt lắm chính là nguyên nhân này, nhưng

hắn

nghĩ

không

rõ, “Bất quá

một

trận lũ lụt nho

nhỏ

mà thôi,

không

đến được Lạc Kinh, cách Hà Hạ cũng còn xa, nàng vì sao biểu

hiện

như thế?”

Liêu Đình Nhạn cũng

không

thể giải thích

nói

ta xem qua nguyên tác ngươi là bởi vì cái ‘ lũ lụt nho

nhỏ’ này mà bắt đầu mất nước, chỉ có thể tùy tiện qua loa lấy lệ vài câu.

Chính là trong lòng có việc, buổi tối hôm nay làm thế nào cũng

không

ngủ được, qua lại nghĩ mãi chuyện này, tới hơn nửa đêm vẫn

không

hề buồn ngủ, so với xưa nay nàng

đi

vào giấc ngủ thời gian muộn hơn rất nhiều. Bên cạnh Tư Mã Tiêu

không

có động tĩnh, Liêu Đình Nhạn

không

dám sảo đến vị đại gia khó ngủ này, cố nén nằm ở kia bất động.

Đột nhiên, trong bóng tối

một

bàn tay duỗi đến che đôi mắt nàng

đang

mở, ngay sau đó thanh

âm

Tư Mã Tiêu thanh tỉnh mà

không

hề buồn ngủ truyền tới, “thật

sự

sầu lo như thế, cho nên còn ngủ

khôngyên?”

Tư Mã Tiêu vốn

đã

nghỉ ngơi

không

tốt, lúc ngủ dễ dàng bừng tỉnh, Liêu Đình Nhạn luôn luôn ngủ say mà tối nay lại ngủ

không

được,

hắn

liền càng thêm khó ngủ, ở

một

bên lẳng lặng quan sát Liêu Đình Nhạn hồi lâu, nhìn nàng nhíu mày suy tư sầu lo trằn trọc. Nhìn nhìn,

hắn

cũng cảm thấy bực bội, nhịn

không

được duỗi tay che khuất đôi mắt ưu sầu của Liêu Đình Nhạn.

hắn

vẫn cảm thấy, chuyện nơi đó

không

có gì nên sầu lo, nên giống ngày thường tươi tỉnh tự tại mới đúng.

Liêu Đình Nhạn bị

hắn

làm hoảng sợ, lông mi cọ cọ lên bàn tay

hắn, “Bệ hạ cũng

không

ngủ sao?”

Nàng

nói

xong câu đó, bỗng nhiên nghe thấy hình như là Tư Mã Tiêu thở dài, đây

thật

là ít thấy.

“không

cần nàng sầu lo, nhanh ngủ di, chuyện này ngày mai ta

sẽ

giải quyết.” Tư Mã Tiêu

nói.

Giải quyết cái gì? Liêu Đình Nhạn còn

không

nghĩ ra nguyên cớ,

đã

cảm thấy mình bị Tư Mã Tiêu kéo sang ôm vào trong lòng ngực, đầu cũng bị

hắn

ấn lên trước ngực.

“Mau ngủ

đi.”

Liêu Đình Nhạn ngửi thấy

một

cổ mùi hương thoang thoảng,

không

biết là hương gì, thực mỏng manh cũng thực đặc thù. Khoảng cách quá thân cận, cứ như vậy bị bắt dựa vào trong ngực Tư Mã Tiêu,

mộtlát sau, Liêu Đình Nhạn dần dần cảm thấy được nhiệt độ cơ thể của thân hình áp vào nàng kia. Nàng lại

không

thể động, trước khi ngủ nhịn

không

được nghĩ, hóa ra Tư Mã Tiêu người này ôm lâu cũng có độ ấm.

Còn Tư Mã Tiêu, Liêu Đình Nhạn tuy rằng ngủ ở bên

hắn

được

một

thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên hai người ôm nhau ngủ. Khác với Liêu Đình Nhạn,

hắn

ôm người trong ngực

không

bao lâu, liền cảm giác được nhiệt khí

trên

người nàng truyền tới từng đợt, vào ban đêm cuối mùa thu giống như cái lò sưởi mềm ấm, còn

thật

thơm.

Y giả từ trước chiếu cố

hắn

nói, độ ấm thân thể người đến từ máu, Liêu Đình Nhạn ấm như vậy, máu trong thân thể nàng nhất định cũng nóng ấm,

không

giống

hắn,

một

thân máu lạnh dơ bẩn, làm thế nào cũng

không

ấm nổi.

Tư Mã Tiêu nhăn mi, lại chậm rãi buông ra, ôm người

đã

ngủ trong lòng ngực chặt hơn chút nữa.

Bởi vì ngủ muộn, Liêu Đình Nhạn hôm nay tỉnh cũng muộn, Tư Mã Tiêu

thật

ra dậy sớm hơn,

hắn

đi

vào đông đường Thái Cực Điện, đầu tiên gọi Cao thái bảo tới.

Nghe

hắn

nói

mấy câu xong, Cao thái bảo kinh ngạc

nói: “Bệ hạ triệu nô tới thương thảo, đó là chuyện lũ lụt Mật Hà? Việc này

không

nghiêm trọng lắm, khu vực gặp tai hoạ

không

coi là rộng, hôm qua

đã

có Mã ngự sử lĩnh việc này……”

nói

như vậy,

đã

cho người

đi

xử lý, bệ hạ

sẽ

không

hỏi đến nữa.

không, bệ hạ có rất nhiều việc đều

sẽ

không

hỏi đến, đặc biệt là loại việc này,

hắn

luôn luôn mặc kệ, lần này lại đột nhiên coi trọng, chẳng lẽ trong đó còn có bí

ẩn

gì sao?

Cao thái bảo

âm

thầm suy nghĩ trong lòng,

hắn

làm sao biết, Tư Mã Tiêu sở dĩ muốn hỏi riêng việc này, là bởi vì tối hôm qua Liêu Quý Phi sầu lo đến hơn nửa đêm vẫn

không

ngủ được.

Tư Mã Tiêu đương nhiên

sẽ

không

giải thích, chỉ hừ cười

một

tiếng, “Mã ngự sử, Mã miệng rộng,

hắn

há mồm lòng tham

không

đáy, nuốt

không

được nước sông tràn lan, nhưng

thật

ra có thể nuốt sạch khoản cứu tế.

hắn

còn tính là có chút bản lĩnh, chỉ là càng thêm quá phận, ta ngày thường

không

muốn quản

hắn, nhưng lần này nếu ta muốn xen vào,

sẽ

không

dùng

hắn, trực tiếp bỏ

hắn

cho ta.”

Cao thái bảo khom người hỏi: “Vậy

không

biết bệ hạ lần này chuẩn bị phái ai đến trị thủy?”

Tư Mã Tiêu dừng

một

chút,

nói: “Cho người thả Thẩm Thạch bị nhốt hai năm ra, thăng

hắn

làm sứ giả Đô Thủy tứ phẩm, để

hắn

toàn quyền phụ trách việc này.”

Cao thái bảo thế này càng kinh ngạc. Thẩm Thạch hai năm trước

đã

đắc tội bệ hạ bị nhốt lại, bởi vì thân phận, bệ hạ cũng

không

gϊếŧ chết

hắn, chỉ chuẩn bị nhốt

hắn

cả đời,

không

thể ngờ được bây giờ thế nhưng nguyện ý thả

hắn

ra. Bất quá Thẩm Thạch kia xác

thật

am hiểu mọi việc thuỷ lợi, làm người lại liêm chính, còn có bối cảnh gia tộc, để

hắn

đi

làm việc này,

thật

ra thích hợp.

“Lại cho Tạ Thập Tam của Tạ gia và Lệnh tướng quân cùng

đi.” Tư Mã Tiêu lại nhàn nhạt phân phó

mộtcâu.

Cao thái bảo hơi nghĩ nghĩ, lộ ra thán phục thần sắc, “Bệ hạ thánh minh, có hai người này cùng

đi, khống chế nhau lại giúp đỡ nhau, nhất định có thể làm ít công to.” Vẫn cho rằng bệ hạ

không

để ý tới chính

sự, ai biết

hắn

kỳ

thật

đối với

trên

triều đình hết thảy biết



trong lòng. Ai có thể dùng, ai

khôngthể dùng, người nào nên dùng như thế nào,

hắn

đều



ràng, chỉ tiếc bệ hạ căn bản

không

muốn quản những việc này, lạnh nhạt như vậy cũng

đã

lộ ra manh mốirtất sớm từ lúc

hắn

vài tuổi năm ấy tận mắt nhìn thấy lửa lớn thiêu hủy Thái Cực Điện,.

Tư Mã Tiêu bóp bóp trán, biểu tình

không

quá sung sướиɠ, “Vẫn phải mau chóng giải quyết việc này.” Nếu

không, còn

không

biết Liêu Đình Nhạn sầu lo bao lâu,

thật

là phiền toái.

Mở

một

quyển lụa gấm, Tư Mã Tiêu đề bút viết, sau đó đóng ấn lên.

“nói

cho Thẩm Thạch, nếu việc này

hắn

làm

không

xong, cũng

không

cần trở lại, trực tiếp lấy thân lấp sông, nếu

không

hắn

sẽ

chết càng thảm hại hơn.”

“Vâng, bệ hạ.”

Liêu Đình Nhạn gần giữa trưa mới tỉnh lại, nàng vừa nghĩ mình có phải có hội chứng Stockholm

không, thế nhưng ngủ ở trong lòng ngực Tư Mã Tiêu say đến như vậy, liền nhìn thấy Tư Mã Tiêu bước vào.

Duỗi tay cầm mặt nàng, Tư Mã Tiêu

nói: “không

được vẻ mặt đau khổ nữa, việc lũ lụt ta

đã

phái người

đi

giải quyết.”

Liêu Đình Nhạn: Ha hả, ngươi cho rằng ngươi là ai,

nói

giải quyết là có thể giải quyết sao, ngươi coi nguyên tác là mây bay?

Cho dù nàng làm nữ chủ, thay đổi cốt truyện của mình, nhưng nàng cũng

không

nghĩ chính mình có thể thay đổi Tư Mã Tiêu người này cùng với tương lai

không

tốt kia. Suy nghĩ

một

chút còn cảm thấy quá buồn cười, ở

một

thế giới khác, là người thường tự nuôi sống mình còn cảm thấy vạn phần vất vả, chẳng lẽ đổi thế giới, là có thể cứu vớt thế giới sao?

Cho nên Tư Mã Tiêu

nói

lời này rồi, Liêu Đình Nhạn căn bản

không

quá để trong lòng. Nàng cũng thấy được, Tư Mã Tiêu hoàng đế này ngày thường mặc kệ mọi việc,

nói

phái người giải quyết,

hắn

có thể phái người nào,

hắn

lung tung phái những thần tử đó,

nói

không

chừng là tham quan, sao có thể

thậtsự

giải quyết loại vấn đề khó khăn này.

Kết quả

không

lâu sau truyền đến tin tức, lũ lụt Mật Hà

đã

bình ổn.

“Lần này ít nhiều sứ giả Đô Thủy trị thủy kịp thời, nếu

không



hắn

ngăn cơn sóng dữ, nhanh chóng dẫn dòng tiêu nước, mưa to liên tiếp tất nhiên

sẽ

làm suy sụp càng nhiều bờ đê, dẫn phát tai nạn lớn hơn nữa.

hiện

giờ nạn dân hai bờ sông gặp tai hoạ

đã

tạm thời an trí tốt, chờ cho hồng thủy thối lui, bọn họ liền có thể trở về nhà.”

Liêu Đình Nhạn ở

trên

đại triều hội nghe thấy lời này, đương trường trợn tròn mắt.

Cái gì, lũ lụt Mật Hà còn chưa mở rộng ảnh hưởng

đã

được giải quyết??

Vậy, vậy cốt truyện phía sau đâu? Nạn dân khởi nghĩa bùng phát lửa lớn

đã

không

còn?

không

chỉ Liêu Đình Nhạn, giờ phút này xa ở Hà Hạ, vẫn làm

một

thợ săn bình thường, nam chủ Trần Uẩn trong nguyên tác, cũng phát ra nghi vấn giống nàng.

“Lũ lụt Mật Hà

đã

được trị rồi?” Trần Uẩn cắn răng, “cốt truyện nữ chủ lệch khỏi quỹ đạo còn chưa tính,

hiện

giờ thủy tai ở Mật Hà, cốt truyện quan trọng như vậy cũng

không

có, ta đây còn làm thế nào thuận lý thành chương mà khởi nghĩa?!”

Tác giả có lời muốn

nói: A Kiều:



ràng



ngọt như vậy, các ngươi lại chỉ chú ý nam chính nguyên tác.

Editor: Chữ Tiêu đồng

âm

với chữ Kiều nên tác giả gọi bạn Tiêu là A Kiều, còn bạn Nhạn thỉnh thoảng gọi bạn ý là Tư Mã làm nũng (Kiều = làm nũng), nghe cưng quá

đi.