Chương 41 [Đồ tham ăn những năm 70]thật sự thì bà Lữ có tới nhà quậy vài lần, Lữ Nhị Căn cũng có đi theo.
Nhưng mà đều bị Chu Tiểu Thảo dùng dao phay dọa chạy.
Chu Tiểu Thảo hiện tại đã biến thành một người đàn bà đanh đá, muốn khi dễ mẹ con bà, được a, phải bước qua xác bà trước đã!
Khương Binh và Lữ đào đính hôn, Đông Xu thay khương Binh bỏ ra 36 tệ làm tiền sính lễ, đồng thời mua một bình thủy, hai cái ca tráng men mới, hai cây vải dệt.
Nhiều hơn nữa Đông Xu cho không được, Vương Nguyệt Hoa liền bù thêm một chút.
Tiền của Đông Xu cũng không phải là từ trên trời rơi xuống.
Đây đều là vốn liếng để gây dựng sự nghiệp của cô, có thể nói cho là cho sao?
Tiền Đông Xu đã bỏ ra, Khương Binh không cần bỏ ra nữa.
Nhưng mà Khương Binh phải làm thợ mộc ba năm, hơn nữa trong ba năm này Đông Xu sẽ giới thiệu khách hàng cho anh, đổi lại cô muốn lấy bảy phần lời.
Tuy bây giờ Khương Binh chưa học xong nhưng tay nghề cũng không tệ.
Nếu Đông Xu muốn làm cái gì sẽ tìm anh, Khương Binh chỉ cần dùng thành phẩm của mình để trả tiền cho cô.
Khương Binh đương nhiên cam tâm tình nguyện, tuy rằng lúc đầu anh không đồng ý.
Để em gái bỏ tiền sính lễ cho mình là chuyện như thế nào?
Nhưng mà trong nhà thật sự quá nghèo, lại được em gái giảng đạo (tẩy não) lý, sau đó Khương Binh liền vui mừng mà đồng ý.
Lữ đào sợ nhà họ Lữ nhớ thương 36 tệ này, trực tiếp cầm tiền đi tìm đại đội trưởng xin cấp đất, bắt đầu xây nhà.
36 tệ này có thể xây được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, tốt nhất là nhà ngói năm gian khang trang, bản thân bỏ thêm ít tiền nữa là được.
Đó là chuyện của đôi vợ chồng son, Đông Xu không xen vào.
Đính hôn dù thế nào cũng không thể so với kết hôn, hai nhà gặp nhau cùng ăn bữa cơm là xong chuyện.
Nhưng mà Khương gia nghèo đến nỗi rớt mồng tơi, đột nhiên có 36 tệ làm sính lễ, tin này vẫn bị truyền ra ngoài.
Không nghĩ tới nhà lão Khương nhìn thì nghèo nhưng thật ra rất có tiền a.
Tâm tư của mọi người trong thôn lập tức liền lụng lay.
Nhưng mà nhớ lại cái năng lực kinh người của Khương Điềm Điềm, cảm thấy tất cả đều có thể.
Lữ gia sao lại có thể nhắm mắt ngó lơ 36 tệ này.
Bà Lữ biết chuyện thì liền đem người tới nháo.
Nhưng mà bà có thể nhanh hơn Lữ Đào sao?
Lữ Đào cầm tiền xong liền đi tìm đại đội trưởng xin giấy phép ngay trong ngày, sau đó chuẩn bị vật liệu.
Tuy rằng bởi vì đang trong thời điểu thu hoạch vụ hè, không có thời gian xây nhà.
Nhưng mà tiền thì đã đưa rồi.
Hiện tại bà Lữ muốn la lối khóc lóc đòi tiền?
Ngại quá, bà đã tới chậm, tất cả đều dùng để xây nhà rồi.
Lữ Nhị Căn còn muốn lên giọng xỉa xói mẹ con Chu Tiểu Thảo và Lữ Đào vài câu.
Thân làm con gái lại không đưa tiền lễ hỏi cho người trong nhà, hà cớ gì lại không đưa cho bà Lữ giữ?
Nhưng mà ông có tư cách gì để nói?
"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, ba à, ông và mẹ tôi đã ly hôn, hơn nữa tiền lễ hỏi chính là tiền vốn của vợ chồng tôi, có liên quan đến bà nội sao?"
Chỉ cần một câu nói của Lữ Đào liền khiến Lữ Nhị Căn đỏ rần cả mặt.
Người nhà họ Lữ tới quậy thì người nhà mẹ đẻ của Chu Tiểu Thảo biết tin cũng chạy đến muốn kiếm chác một chút.
Đều bị bộ dạng chu tiểu thảo cầm dao phay đuổi người mà trở nên thành thật.
Đương nhiên, cùng lúc đó, người nhà họ Vương lại không có hiền như vậy, bà Vương mang theo hai con dâu đến quậy đến long trời lở đất, đem tủ chén trong nhà Khương gia đều mở ra hết.
Bà Vương tinh mắt thấy trong tủ chén có thịt liền không thèm giằng co với con gái nữa mà nhanh tay giật lấy.
Mợ cả thì hai mắt sáng rỡ.
Thịt a, lâu lắm rồi chưa được ăn á.
Gần đây có cơm ăn đã là khó rồi.
Không thể hút máu Khương gia, bọn họ liền không có cái ăn nữa, bao nhiêu lương thực cũng không đủ cho bọn họ ăn
Hai mẹ chồng nàng dâu này đã không còn biết xấu hổ, duỗi tay cầm lấy chén thịt nhỏ kia ăn sạch.
Mợ hai gầy hơn nên không chen vào được, nhưng chủ yếu là mợ cả quá mập, với sức của mợ hai không thể nào chen vào được.
Cuối cùng chỉ có thể cầm cái chén không liếʍ cho đỡ thèm, Đông Xu nhìn thấy mợ hai như vậy, tam quan của cô xém chút vỡ nát.
Ba người được ăn thịt còn không biết đủ, giống như thổ phỉ mà đòi đánh đòi gϊếŧ.
Giống như là 36 tệ tiền hỏi này không phải là Khương gia bỏ ra mà là lấy của nhà họ Vương.
Nhưng mà, người nhà họ Vương thật sự nghĩ rằng, đây còn không phải là tiền của họ sao?
Dù sao hút máu người khác nhiều năm như vậy, đều cảm thấy cái gì của Khương gia thì đều là của họ.
Vương Nguyệt Hoa căn bản cũng không muốn đấu đá quá khó coi với mẹ mình.
Nhưng mà bản thân bà cũng không nghĩ rằng mấy mẹ con bọn họ lại không biết xấu hổ như vậy a!
Cuối cùng Vương Nguyệt Hoa cũng học theo Chu Tiểu Thảo, cầm dao phay chém loạn xạ, làm cho ba người kia sợ hãi.
Bất quá mới vừa được ăn thịt nên tạm thời thõa mãn, rồi đen mặt rời đi
Tuy rằng trong cùng một ngày người tới kiếm chuyện không ít, nhưng mà đang lúc thu hoạch vụ hè, mọi người đều đang bận việc ruộng đất, ai có tâm tư mà đi hóng chuyện?
Trái lại, Khương Hiểu Ngọc và Khương Hiểu Lan gần đây ngoan hơn rất nhiều.
Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì một chén thịt lúc trước.
Quan hệ của anh em Khương Thiết Sinh đều giống nhau, không tính là xa cách nhưng cũng không xem là thân thiết.
Một chén thịt của Đông Xu liền đem tính cảm đôi bên kéo lại một chút.
Cộng thêm vụ việc 36 tệ tiền lễ hỏi này, càng làm cho Khương gia nở mày nở mặt.
Khương Hiểu Ngọc và Khương Hiểu Lan tuy là có chút ngu ngốc, nhưng mà vẫn biết là đi theo ai sẽ có thịt ăn.
Gần đây luôn chị chị em em với cô, Đông Xu cũng mặc kệ họ.
Thu hoạch vụ hè đã hơn mười ngày.
Gặt cây rồi mang đi tuốt hạt sau đó đem đi phơi.
Mọi người hầu như đều bị phơi đen ít nhất hai tone.
Rốt cuộc mặt trời mùa hè rất gay gắt.
Dù đại đội trường không cho làm việc vào giữa trưa, đến buổi chiều 2 đến 3 giờ mới bắt đầu làm, làm đến khi mặt trời xuống núi một chút là có thể xong hết việc ngày hôm đó.
Nhưng mà, nắng buổi chiều không phải là nắng sao?
Đây chính là mặt trời mùa hè a.
Hàn Chiêu sợ Đông Xu đi theo bọn họ làm việc bị phơi đen, cố ý đi một chuyến đến Cung Tiêu Xã mua cho Đông Xu một lọ kem chống nắng.
Đông Xu đến dầu con sò còn không cần, còn cần cái này?
Bất quá nếu là tâm ý của Hàn Chiêu, Đông Xu cũng không cự tuyệt, càng không đưa hết cho Vương Nguyệt Hoa, chỉ cho một nửa để bà đều đặn dùng.
Bởi vì cái này, Vương Nguyệt Hoa chỉ thiếu điều mỗi ngày đem con rể tương lai của mình khen đến chín tầng mây.
Nào là thương người, hiểu chuyện, làm việc lại giỏi.
Nhưng lại làm cho người khác tức đến đỏ mắt.
Lữ Đào tuy rằng gặp rất nhiều phiền phức, nhưng mà làm việc cũng nhanh nhẹn, đi theo sau Khương Điềm Điềm, cũng được không ít lợi ích.
Đi đến huyện thành vài lần cũng học được chút kiến thức.
Hàn Chiêu thì càng không cần phải nói, là người tốt nhất trong đám thanh niên trí thức, làm việc cũng giỏi nhất.
Người giỏi giang đều bị Khương gia lừa đi hết rồi.
Phụ nữ trong thôn đều rất tức giận, cũng sẽ ngầm nói vài câu.
Nhưng mà Đông Xu không thèm để ý, khi tất cả mọi người đều đen xuống hai bậc thì cô vẫn như cũ, trắng đến phản quang.
Quả thật chỉ cần liếc mắt xuống hai bờ ruộng, cô vẫn là người bắt mắt nhất.
Hàn Chiêu cảm thấy Đông Xu trời sinh lệ chất, kem chống nắng mình đưa lại rất đúng chỗ.
Vì thế liền vắt óc suy nghĩ xem nên viết thư hỏi đại tỷ, con gái nên chăm sóc cơ thể như thế nào mới có thể càng ngày càng đẹp.
Tuy rằng Hàn Chieu cảm thấy, mặc kệ Đông Xu thế nào hắn cũng đều thích.
Nhưng mà nhìn những cô gái trong đám người thanh niên trí thức, vì một chút đầu con sò mà có thể nhịn ăn mấy bữa, Hàn Chiêu cảm thấy con gái đều yêu cái đẹp, cũng đều thích chăm chút ngoại hình.
Cho nên, học hỏi, tìm hiểu một chút, luôn luôn có lợi.
Thu hoạch xong vụ hè, đại đội trưởng mang theo người vào trong huyện giao lương thực.
Việc này Đông Xu không đi theo, chỉ cần chọn trai tráng trong thôn đi là được.
Hàn Chiêu luôn là người làm tốt nhất, bây giờ lại có trọng trách, đương nhiên là muốn kiếm nhiều lương thực hơn.
Phải nuôi vợ, yêu thương vợ.
Đông xu: ?
Không biết nói cái gì nữa, nếu đã như vậy thì..
Cố lên, huynh đệ!