Chương 40: đồ tham ăn những năm 70

1704 Chữ Cài Đặt
Chương 40 [Đồ tham ăn những năm 70]

Đông Xu muốn đổi hình thức kinh doanh, chuẩn bị từ sản xuất hàng chuyển thành thu mua đồ ở huyện thành và nông thôn rồi bán lại.

Người trong thôn không có phiếu, coi như là có người thân trong thành cũng rất khó mà có được.

Cho dù là thịt, đường hay là những đồ vật khác, thôn dân cần nhất vẫn là nhu yếu phẩm.

Lúc này, nếu ai đó có thể mang nhu yếu phẩm về bán mà không cần dùng phiếu để đổi, bọn họ vẫn có thể chấp nhận.

Cùng lắm là đắt hơn so với Cung Tiêu Xã 5 xu hoặc là 1 tệ.

Công việc làm bán lại này chính là gãi đúng chỗ ngứa của cô.

Nhẹ nhàng không tốn công sức, cộng với việc bán thịt kho của bản thân, Đông Xu cảm thấy làm trong thời gian ngắn cũng không tệ.

Nhưng mà, Đông Xu không muốn bản thân có quan hệ trực tiếp đến việc làm ăn.

Nguyên chủ thân là con gái, da mặt mỏng lại là bậc tiểu bối, trực tiếp làm ăn với các cô các chị lớn tuổi thì không tốt lắm.

Nếu cứ thế này, phải cần tìm một cấp dưới đáng tin cậy.

Mà mục tiêu của Đông Xu chính là thím Lưu.

Quan hệ của thím Lưu rất rộng, dẻo miệng, lại khôn khéo nhưng rất hiền lành, lương thiện.

Chỉ cần vài miếng thịt liền có thể thu phục.

Để bà thay mặt tuyên truyền, bản thân cô chỉ cần an tâm đi huyện thành thu mua đồ vật.

Làm ăn như vậy rất tốt, không bị ai dòm ngó.

Buổi tối thừa dịp cả nhà ngủ, Đông Xu cùng Hàn Chiêu lặng lẽ lên núi một chuyến.

Lấy đồ vật giấu lúc chiều về, dọn dẹp một hồi sau đó mới lần lượt đi ngủ.

Ngày hôm sau, Vương Nguyệt Hoa mang theo mười cân lương thực, một vò dưa muối, một vò thịt kho đi đến mục trường đưa cho Khương Quốc.

Trước khi chuẩn bị đi, Đông Xu đột nhiên gọi bà lại:

"Đúng rồi, mẹ lúc quay về hỏi anh hai con có muốn đi học nghề gì không."

Đột nhiên Đông Xu nói như vậy làm Vương Nguyệt Hoa có chút mông lung, nhưng mà bà biết là nghe con gái sẽ không sai, cho nên gật gật đầu.

Đông Xu hởi như vậy là vì trong lòng có tính toán.

Lữ Đào là người trọng sinh, lại có một cái dị không gian, cuộc sống về sau chỉ có càng ngày càng tốt.

Nếu Khương Binh không có bản lĩnh, thì cuộc hôn nhân này sớm muộn gì cũng nảy sinh vấn đề.

Trong tình yêu, càng về lâu dài vấn đề cơm áo gạo tiền càng lớn.

Bây giờ không quan tâm, không để bụng, sau này sẽ bị hiện thực tàn khốc vùi dập không ngóc đầu lên nổi.

Khương Binh cần phải trưởng thành.

Lúc trước Đông Xu đã thử qua thái độ cửa Lữ Đào, nàng chưa học xong tiểu học cho nên đối với việc đọc sách cũng không mong đợi gì.

Nếu đã vậy cũng không cần ép Khương Binh đọc sách.

Học một nghề nghiệp hữu dụng, cho dù sau này không sánh bằng Lữ Đào nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Như vậy khả năng xảy ra mâu thuẫn của hai người sẽ thấp hơn một chút.

Lợn rừng lần này làm ra được không ít thịt kho, cho nên lúc vào huyện thành cô cũng mang nhiều hơn một ít.

Bất quá, rất nhanh đã bán hết.

Bán ở nhà xưởng xong thì còn dư lại hai bình nhỏ.

Dạo một vòng chợ đen, lại đi hai vòng trên đường, rất nhanh liền bán sạch.

Cô đã từ bỏ bán bánh ngọt, lời quá ít hơn nữa còn phiền phức

Bán lại đồ từ huyện thành và nông thôn hơn nửa tháng sau mới bắt đầu làm.

Thím Lưu rất dễ mua chuộc, chỉ cần một tô thịt ba chỉ, nửa cái giò lợn, nửa cân thịt tươi liền lừa thím Lưu đến quên trời quên đất.

Lúc quảng cáo giúp Đông Xu càng thêm tích cực.

Đương nhiên những việc này đều làm trong âm thầm, thím Lưu phụ trách người đưa tới tận cửa cho Đông Xu.

Nghĩ tới việc nguyên chủ chỉ biết ít chữ cho nên việc ghi chép danh sách giao lại cho Hàn Chiêu.

Dù gì trước khi xuống nông thôn người ta cũng là học sinh cấp 3.

Việc này thường làm vào giờ nghỉ trưa hoặc là buổi tối sau khi tan làm.

Mọi người trong thôn đều tham gia vào chuyện này, nếu có một người báo cáo sẽ liên lụy đến cả thôn, Đông Xu không có việc gì phải sợ.

Ba bốn ngày Đông Xu sẽ đi huyện thành một lần, đem những thứ mà mọi người yêu cầu như thịt, vải hoặc là các đồ vật khác.

Không cần dùng phiếu, chỉ cần trả đắt hơn giá thị trường 1 đến 1 tệ rưỡi là có thể mua.

Đương nhiên, nếu có người dư dả lương thực hoặc là những đồ vật khác, Đông Xu sẽ định giá và xem chúng có thể bán được không.

Đông Xu làm việc bán lại này, càng làm càng hăng, ngày càng phất lên

Sau khi Lữ Đào biết chuyện thì hâm mộ không thôi.

Nhưng mà nàng rất hiểu bản thân, đầu óc cô không có nhanh nhạy như vậy.

Cũng may là nàng còn có không gian.

Nhưng Lữ Đào cũng biết mình không thể quá dựa dẫm vào thứ đồ đó.

Cho nên càng ra sức làm việc, thời điểm đi huyện thành bán đồ vật sẽ cẩn thận xem xét mọi cơ hội kinh doanh.

Thời điểm cây trồng vào vụ hè cũng là lúc Lữ Đào và Khương Binh đính hôn.

Khương Binh cuối cùng cũng bỏ việc đồng án mà theo một thợ mộc học nghề.

Không có tiền, không có công điểm nhưng bao cơm trưa, học hai năm là có thể ra nghề.

Tuy rằng ông Khương mất đi một người kiếm công điểm, nhưng mà Đông Xu nghĩ về lâu dài thì cảm thấy rất xứng đáng.

Vào giữa tháng 7, đại đội bắt đầu thu hoạch cây trồng.

Đợt đậu và cao lương các loại đều đã chín hết, phải thu hoach kịp lúc, sau đó phơi khô rồi gieo hạt giống mới.

Thu hoạch vụ so với thu hoạch mùa thu cũng không sướиɠ hơn là bao nhiêu.

Ngay cả tần suất đi huyện thành của Đông Xu cũng giảm đi nhiều.

Mọi người đều bận đến đầu tắt mặt tối làm gì có tâm tư mà nghĩ đến việc khác, làm cho việc kinh doanh hạ nhiệt nhanh chóng.

Vừa lúc Đông Xu cũng vội việc đồng án, không có tâm tư làm cái khác.

Nhưng mà thu hoạch vụ hè thật sự rất mệt, ít nhất Hàn Chiêu cảm thấy trong năm nay, một vụ hè và một vụ thu, vội vã thu hoạch thật muốn mệnh.

Eo gần như không ngừng cong xuống để gặt cây trồng, sau đó tuốt hạt, kéo đến sân phơi rồi phơi khô.

Việc tuốt hạt chủ yếu là nửa máy móc nửa thủ công, những cái khác đều làm thủ công.

Bỏ vì máy móc trong đại đội không đủ.

Tuốt hạt mà nói, cũng không phải là hoàn toàn tự động.

Về phần nhân công, đương nhiên phải chọn trai tráng có sức lực, nếu không thì biết tới bao giờ mới xong.

Nếu lỡ xui trời mưa, lương thực phải cất ở đâu?

Hơn nữa cây trồng mùa hè hạn chế về mặt thời gian, bằng không sao phải gặt gấp như thế chứ?

Lãnh đạo rất nhanh liền sẽ tới thị sát, sau đó đại đội trưởng còn muốn đem lương thực đã phơi xong giao tới huyện hoàn thành nhiệm vụ.

Mọi người đều rất bận rộn.

Nhưng mà trong đội ngũ tuốt hạt, lại xuất hiện một người đẹp.

Đại đội trưởng nói đây là công việc cần trai tráng có sức lực, công điểm nhiều nhưng mà rất mệt.

Đông Xu lại tỏ vẻ bản thân có thể làm rất tốt.

Sau đó Đông Xu đi theo trai tráng trong thôn cùng nhau tuốt hạt.

Đại ma vương vừa ra tay, hiệu suất của mọi người tăng lên chóng mặt.

Thử hỏi nếu ngươi làm việc còn thua một người phụ nữ, còn có mặt mũi mà nói mình có thể tránh mãn công điểm à?

Cho nên Đông Xu nhanh, bọn họ cũng tranh thủ mà đuổi theo.

Muốn so với Đông Xu?

Hàn Chiêu cảm thấy mặt mình có chút đau.

Ngày đầu tiên bắt đầu tuốt hạt, hắn thật ra có ý nghĩ muốn so với Đông Xu xem ai nhanh hơn.

Nhưng mặc kệ là tuốt hạt bằng tay hay bằng máy, hắn căn bản cũng không thể theo kịp Đông Xu.

Không chỉ như thế còn tự làm bản thân thêm mệt.

Sau khi ngày đầu tiên làm việc trở về, liền nằm bất động trên giường đất.

Ngày hôm sau eo đau lưng đau, thiếu chút không ngồi dậy nổi.

Từ đó về sau, Hàn Chiêu bắt đầu học Vương Nguyệt Hoa, làm người Phật hệ.

Sự thật là đối phương năng lực quá mạnh chứ không phải là hắn quá yếu quá gà a!

Bởi vì đã đính hôn cùng Khương Binh, cho nên Lữ Đào bắt đầu tính tới việc nhà cửa.

Điều kiện nhà Lữ Đào hiện tại đã không tệ, không xây nhà mới là vì họ không muốn trở thành mục tiêu của Lữ gia.

Tiền không thể lộ ra ngoài.

Đạo lý này Lữ Đào biết.

Cho nên nàng bây giờ tuy rằng có chút tiền nông không còn phải lo cái ăn cái mặc, nhưng vẫn rất khiêm tốn

Lữ gia thật sự rất tò mò, mẹ con Chu Tiểu Thảo làm cách nào kiếm ra tiền a?