Chương 35: đồ tham ăn những năm 70

1633 Chữ Cài Đặt
Chương 35 [Đồ tham ăn những năm 70]

Đông Xu và Lữ Đào lẫn trong đám người bên ngoài xem náo nhiệt.

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lữ Đào, Đông Xu coi như là yên tâm.

Hiện tại Lữ Đào và Khương Binh đang hẹn hò, Đông Xu sợ Lữ Đào mềm lòng rồi lại dính líu đến Lữ gia.

Có vài người trong nhà có thể xem là người thân, một số người thì không phải.

So với cầm thú còn không bằng.

Người thân như vậy, Đông Xu thà rằng Lữ Đào không có còn hơn.

Nhìn biểu tình buông xuôi của nàng, Đông Xu đã có thể yên lòng.

Cô cũng không muốn anh hai mình về sau phải đối mặt với cái nhà vợ tệ hại như thế.

Đàn ông Khương gia đều rất hiền lành, nếu không thì đã không để cho Vương gia hút máu nhiều năm như vậy mà Khương Thiết Sinh cũng không hé răng một lời.

Khương gia tuy nghèo nhưng đàn ông trong nhà đều rất hiền lành.

Lữ Đào rất yên tâm về điểm này, tuy là sau khi trọng sinh tiêu chuẩn chọn lựa của nàng đã cao hơn trước, nhưng Khương Binh thật sự rất tốt.

Bởi vì những chuyện xảy ra ở đời trước đã làm lòng nàng lạnh băng, Khương Binh giống như là tia nắng ấm áp làm cuộc đời nàng trở nên tươi sáng.

Khương Binh không biết nói lời âu yếm như Trương Thiết Quân, cũng sẽ không thể hiện bản thân vượt trội.

Khương Binh là kiểu người mà nàng nói cái gì thì chính là cái đó, nàng muốn hắn làm cái gì thì hắn sẽ làm đó.

Nghĩ đến Khương Binh nàng liền cảm thấy rộn ràng trong lòng.

Chính mình đời trước cho rằng Trương Thiết Quân chính là chân ái.

Kết quả?

Tất cả những chuyện sau đó đều như là một cơn ác mộng.

Ngẫm lại những lần mặt đỏ tim đập đời trước, đại đa số đều là do mình tưởng tượng.

Nhưng mà lần này không giống trước đây.

Chính mình mặt đỏ tim đập đều là bởi vì Khương Binh vì mình mà bận rộn.

Lữ Đào tạm thời không có ý định sửa sang lại chỗ ở, là vì Tôn đại đội trưởng thông cảm cho mẹ con các nàng không có chỗ để đi nên mới cho họ ở tạm.

Lữ Đào chỉ là thuận miệng nói một câu, Khương Binh liền trực tiếp lên núi kéo gỗ về, chuẩn bị sửa sang lại nóc nhà.

Lúc trước là nhà tranh, mái nhà không kín, khi có mưa bão gì đó thì trong nhà rất khó khăn.

Nên Khương Binh chuẩn bị làm một cái mái mới cho nhà Lữ Đào.

Cánh rừng ở trong thôn không được phép chặt, hắn liền trực tiếp đi lên núi đốn cây.

Cái này khiến cho Lữ Đào xót xa, nói không cảm động chính là giả.

Chính mình chỉ là thuận miệng nói ra, không ngờ Khương Binh lại ghi nhớ trong lòng.

Gần đây ở ngoài đồng rất nhiều việc, mầm cây sớm đã mọc lên rất cao, cây con ra nên phải tưới nước kịp lúc.

Việc ngoài ruộng càng lúc càng nhiều, Lữ Đào cũng phải đi theo làm việc.

Nhưng Khương Binh luôn có thể làm xong công việc của mình sớm, sau đó đi giúp đỡ Lữ Đào.

Vì đã trải qua đoạn tình cảm mãnh liệt với Trương Thiết Quân, nên Lữ Đào tựa hồ càng thích thứ tình cảm nhẹ nhàng, bình thường, chất phác của Khương Binh hơn.

"Anh hai tôi đến rồi."

Nhìn Khương Binh mới từ ngoài ruộng trở về, Đông Xu đẩy nhẹ bả vai Lữ Đào.

Lữ Đào lập tức ngượng ngùng đỏ mặt, sau đó chạy đến chỗ Khương Binh.

Khương gia không để ý điều kiện nhà nàng, Lữ Đào liền cảm thấy rất nhẹ lòng.

Quan trọng nhất là hạt giống nàng gieo trong không gian sau hai ngày nữa là có thể thu hoạch.

Ngược lại có thể lấy một ít, nghĩ cách đưa cho Khương Binh.

Gần đây việc ngoài đồng rất bận, Khương Binh đều gầy đi trông thấy.

Lữ Đào không nhịn được mà đau lòng.

Chuyện ở nhà họ Lữ còn chưa xong, bất quá Đông Xu lại không có tâm tư ở lại xem tiếp.

Trời càng ngày càng nóng, thịt kho còn được, bởi vì gia vị nặng, cho nên dọc theo đường đi tới huyện thành, có lẽ không dễ bị hư.

Bất quá nếu trời lại nóng thêm một chút nữa thì rất khó nói.

Bánh ngọt thật ra vẫn xem như là dễ bảo quản.

Để bán bánh ngọt, Đông Xu đích thân làm bốn cái tấn ván gỗ nhỏ, trên mỗi tấm ván đều phủ một lớp vải cũ, cất giữ sạch sẽ vệ sinh.

Một tầng có thể đựng 20 cái bánh ngọt, bốn tầng chính là 80 cái, tổng cộng thu được 6 tệ, một tháng bán ba lần, chính là gần 20 tệ.

Tiền lời bán thịt kho Khoảng 40 tệ một tháng.

Hai cái cộng lại không sai biệt lắm chính là 60 tệ.

Làm bánh ngọt kỳ thực rất tốn kém, đậu xanh cùng bột mì cộng thêm lượng đường vừa phải, đường còn không thể quá ít nếu không trẻ con sẽ không thích.

Bởi vì có thêm đường trắng cho nên giá vốn đã khoảng 5 đến 6 xu một cái.

Cho nên bán bánh ngọt kỳ thật lời không nhiều, chị phí để làm thịt kho cũng rất cao.

Nhưng tiền đề chính là bản thân phải đi mua thịt heo.

Vì tính đến việc này, Đông Xu vẫn luôn đi lên núi săn hươu, loại động vật nhỏ này rất dễ săn.

Vì không thể gϊếŧ sạch hết hươu ở đỉnh núi của thôn mình, Đông Xu còn đi vài chuyến đến chỗ các thôn khác.

Hai tháng qua, số lượng hươu săn được cũng không ít.

Vì vậy, chi phí để làm thịt kho không cao, tiền lời lại không nhỏ.

Sau hơn hai tháng, thu nhập của Đông Xu cũng hơn 100.

Nhưng phiếu không được nhiều lắm.

Thịt kho và bánh ngọt đều không bán lấy phiếu, phiếu trong tay Đông Xu là vô tình đổi được từ mấy món ăn hoang dã, nhưng phần lớn đều được đổi thành phiếu đường để làm bánh ngọt.

Gần đây, trường học bên cạnh đã có người bắt chước cô làm bánh ngọt.

Thứ này không cần kỹ thuật cao siêu, tuy rằng bây giờ đối phương làm còn chưa đúng, đem bánh đi hấp.

Nhưng mà qua một thời gian liền sẽ rõ, bánh của Đông Xu không phải là hấp.

Mà là nướng.

Vì cái này, Đông Xu còn làm một cái hầm nướng ở trong sân.

Chi phí làm bánh ngọt quá cao tiền lời lại ít, lúc trước là hết cách nên đành chịu, bây giờ thật ra có thể đem cái này đăng lên báo.

Nhưng mà hiện tai trong tay đã có ít vốn, Đông Xu quyết định đổi cái khác để kiếm tiền.

Thịt kho có thể giữ lại, nhưng cũng không thể làm lâu dài được.

Lữ Đào mấy ngày gần đây không thể hái rau dại hoặc chồi cây non.

Một mặt là vì lá cây càng ngày càng xanh, chồi non ít đi.

Mặt khác, theo phân tích của Đông Xu đồ vật trong cái dị không gian kia của Lữ Đào có thể sắp thu hoạch được rồi.

Lúc trước Lữ Đào có nói qua, vào tháng 5 nàng còn có đồ vật khác có thể bán.

Đông Xu vẫn còn nhớ, tuy rằng hiện tại chưa thể phân tích ra. Dị không gian, thực vật nhanh như vậy đã có thể thu hoạch, làm sao có thể chênh lệch lớn như vậy?

Bất quá cẩn thận nghĩ lại, cái này coi như là một phần quà, vậy thì lúc đầu hiệu quả khẳng định là còn hơn bây giờ.

Ví dụ như một đêm liền có thể thu hoạch?

Đông muội phân tích thời gian đám ngô kia của Lữ Đào, cơ bản chính là được thu hoạch trong vòng một hay hai ngày gì đó.

Bằng không, lúc trước không có hạt giống, lúc sau Lữ Đào liền có ngô, không phải là sau một đêm liền có thể thu hoạch, nếu không không thể lý giải được.

Bất quá dị không gian so với đất thường, thời gian lớn lên vẫn thật mau.

2 tháng liền xong một vụ, ước chừng nhanh hơn gấp đôi so với đất thường.

Trong đất bình thường phải chờ đến tháng 7 mới có thể thu hoạch vụ hè, xem như là vụ mùa đầu tiên.

Lữ Đào gần đây có hàng mới, hẳn là không lo không có đồ để bán.

Đông Xu lại muốn cẩn thận xem xét mình muốn đổi sang cái gì để bán, nghĩ cách kiếm thêm thu nhập.

"Điềm Điềm."

Vào thời điểm Đông Xu đang suy nghĩ, đột nhiên có người ở phía sau lưng hô một tiếng.

Đông Xu quay lại nhìn, kết quả chỉ thấy một bó hoa dại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

"Tặng cho cô" phía sau hoa dại là gương mặt tươi cười của Hàn Chiêu.

Hiện giờ hoa dại trên núi vừa mới nở, Hàn Chiêu sau khi làm xong công việc, đi đến chân núi chọn một ít hoa đẹp mắt hái thành một bó, ban đầu là muốn đưa đến Khương gia.

Nhưng mà xa xa nhìn thấy bóng lưng ngay thẳng của một cô gái, Hàn Chiêu liền biết đây là Đông Xu.