Chương 34: đồ tham ăn những năm 70

1523 Chữ Cài Đặt
Chương 34 [Đồ tham ăn những năm 70]

Hàn Chiêu vốn một người rất kiên định.

Bằng không với điều kiện của hắn, đến nông thôn ba năm, muốn ở trong thôn tìm người yêu, tìm nhà vợ có thể giúp đỡ mình, thực không dễ.

Nhưng mà, Hàn Chiêu không nghĩ như vậy, hắn vẫn luôn tin rằng mình chắc chắn có thể trở về.

Người trong nhà vẫn còn chờ hắn.

Không giống với cái loại như Trương Thiết Quân ở nhà không được yêu thương, cuối cùng bị buộc phải xuống nông thôn.

Hạ Chiêu là tự mình muốn đến nông thôn.

Hoàn cảnh trong nhà lúc ấy buộc phải có một người xuống nông thôn.

Đại tỷ Hàn gia sống chết muốn tới, không đành lòng để em trai em gái đi nông thôn chịu khổ.

Nhưng lúc ấy Hàn đại tỷ cũng đã 20 tuổi, lần này đi nông thôn ở không biết khi nào mới có thể trở về.

Hôn sự chậm trễ không nói, lúc ấy Hàn đại tỷ còn có công việc, làm việc trong công xưởng, tuy rằng k phải chính quy nhưng lương cũng hơn mười tệ.

Hàn Chiêu là con thứ hai trong nhà, lúc ấy trường học hắn vừa vặn nghỉ học, không có biện pháp đi học, lại không có nơi làm việc.

Cho nên nhất định muốn đến, Hàn đại tỷ không đồng ý.

Cuối cùng Hàn Chiêu mặc kệ nàng nói, thông báo với ba mẹ xong liền đi.

Bởi vậy, Hàn đại tỷ đặc biệt áy náy và đau lòng, thường xuyên gửi chút phiếu cùng tiền tới, sợ Hàn Chiêu ở bên này sống không tốt.

Những người khác trong nhà cũng đau lòng cho hắn, nên luôn cỗ vũ tinh thần cho hắn.

Để cho hắn ở nông thôn học tập thật tốt, có cơ hội sớm ngày trở về.

Nếu là vào tháng trước tâm tư Hàn Chiêu vẫn còn kiên định.

Nhưng mà hiện tại cùng Đông Xu tổ đội hơn mười ngày, cùng nhau gieo giống, lại còn cái giấc mơ kia, Hàn Chiêu cảm thấy mong muốn trở về thành của mình hình như không có kiên định như vậy.

Hàn Chiêu luôn nghĩ kỹ rồi mới làm.

Nếu cảm thấy Đông Xu là đối tượng kết hôn không tệ, đương nhiên muốn tranh thủ cho bản thân.

Hắn biết, người trong thôn không muốn kết hôn với thanh niên trí thức, sợ bọn họ sau khi trở lại thành liền biệt tăm biệt tích.

Quá không đáng tin cho nên không thể nào yên tâm mà gả cưới.

Mấy ngày gần đây Hàn Chiêu đều đi làm, ít khi gặp Đông Xu, cho nên chỉ có thể ra tay với cha Khương trước.

Vuơng Nguyệt Hoa ngày hôm qua có nói, hôm nay đến phiên Khương Thiết Sinh làm việc.

Nhưng mà, Khương Thiết Sinh là một người ít nói, Hàn Chiêu làm việc cả buổi cuối cùng chỉ nghe được một câu: "Làm tiếp đi, nếu không hai hàng này tưới không xong."

Hàn Chiêu: .

Lần đầu tiên Đông Xu bán thịt kho rất đắt khách.

Về sau lại bắt đầu nghiên cứu món khác.

Ví dụ như là món bánh ngọt đậu xanh.

Chính là đem đậu xanh đi hấp, lọc qua sau đó cho chút bột mì để tăng thêm độ trắng.

Nhưng mà bột mì ngày nay hầu hết đều có màu hơi vàng của lúa mạch.

Bất quá vẫn có thể tăng thêm hương vị.

Đường cũng là đồ vật khan hiếm, phải có tiền và phiếu.

Cũng may Đông Xu dùng bốn tấm da thỏ để kết thân với một người bán hàng của Cung Tiêu Xã.

Cho dù có lúc thiếu hàng, đối phương vẫn để lại một ít cho cô.

Hai tháng kế tiếp, Đông Xu một tháng đến công xưởng bán thịt kho hai lần.

Bởi vì bán rất đắt hàng, Đông Xu chuẩn bị đến hai cái bình.

Bán xong ở xưởng chế tạo máy móc nông nghiệp, liền đi xưởng giày cao su bán tiếp.

Về cơ bản là bán vào giờ cơm trưa nên tất cả đều bán hết.

Đôi lúc sẽ dư lại một chút, liền đem đến chợ đen bán nốt, 2 đến 3 tệ một phần một chút liền hết.

Tuy rằng bán ở chợ đen rất lời nhưng người mua không nhiều.

Cho nên, Đông Xu tạm thời chưa có ý định dời địa điểm bán thịt kho.

Một tháng hai lần bán thịt kho, hai đến ba lần bán bánh ngọt đậu xanh.

Món ăn này được coi như là hàng xa xỉ, người bình thường không có khả năng sẽ đi ăn.

Cho nên, địa điểm bán của Đông Xu chọn cách cổng trường tiểu học 50 mét.

Bởi vì rất nhiều phụ huynh khi tan làm sẽ tiện đường đón con về nhà.

Trên đường đi gặp được loại thức ăn lạ mắt, trẻ con sẽ tò mò sau đó liền khóc đòi.

Em gái Đông lại bán không đắt, một cái chỉ to bằng hai hộp diêm cộng lại, nhưng cũng chỉ bán có 8 xu.

Không đắt, mà còn có thêm bột mì và đường trắng.

Mùi hương rất ngọt ngào.

Người lớn không có biện pháp, đều phải đành lòng mua một cái.

Hơn nữa Đông Xu cũng không phải là mỗi ngày đều bán, một tháng nhiều nhất ba lần.

Xem như là trải nghiệm, ngẫu nhiên mua một cái 8 xu, với tiền lương của công nhân mà nói cũng không gọi là quý.

So với Đông Xu, Lữ Đào gần đây không có đồ vật gì để bán.

Sau ba lần vào thành, toàn bộ bắp đều bán hết.

Cũng may tiền lời không tệ.

Về sau Lữ Đào để mắt đến những chồi non trên núi.

Hái mẻ đọt non hoặc mẻ rau dại tươi, Lữ Đào còn rửa sạch sẽ, khi mang ra chợ đen bán một chút liền hết.

Tuy rằng tiền lời giảm, nhưng những thứ trong không gian ít nhất phải chờ thêm 5 tháng sau mới có thể thu hoạch.

Cũng may tiền lời bán bắp lúc trước không ít, cho nên cuộc sống của bốn mẹ con Lữ Đào không đến mức quá khốn khó.

Lữ gia vẫn hay đi qua bên Lữ Đào nháo vài lần.

Nhưng mà Chu Tiểu Thảo gần đây đều đi theo nam nhân vào rừng làm việc, cũng có thể bởi vì trong nhà không có đàn ông, nàng không đi làm cái nhà này sợ là không ổn.

Cho nên, Chu Tiểu Thảo vốn im hơi lặng tiếng gần đây lại trở nên rất lợi hại.

Lúc bác cả gái dẫn theo bà Lữ tới nháo, bị Chu Tiểu Thảo vung dao phay đuổi ra ngoài.

Thỏ cùng đường sẽ cắn người, kẻ ngu thì sợ chết.

Chu Tiểu Thảo đến mạng còn dám liều, có cái gì để sợ?

Điều này kéo lên sự bất an trong lòng đám người Lữ gia kia.

Chí ít mãi cho đến tháng 5, trời càng ngày nóng, Lữ Gia cũng không đến nữa.

Bất quá nội bộ Lữ gia còn đánh nhau một lần, đánh còn rất lợi hại.

Bởi vì lúc trước thu sính lễ của Mã Nhị Trụ, kết quả người lại không đúng hạn đưa người đến khiến Mã Nhị Trụ phát điên.

Mặc kệ thế nào, 16 tệ đó cũng là tiền á, hôn sự không thành phải đem trả lại cho người ta.

Nhưng mà tiền đã vào tay bà Lữ còn muốn nhả ra hay sao? Mặc kệ bác cả gái nói khản cổ cũng không muốn trả, cuối cùng quyết định ngang ngược ra tay.

Hai người trực tiếp đánh nhau.

Trong sân Lữ gia.

Ông Lữ ở một bên hút thuốc không nói lời nào, bác cả Lữ luôn chơi bời lêu lỏng, tránh công điểm còn không bằng con gái.

Lúc này thấy mẹ và vợ đánh nhau cũng không dám can.

Lữ Nhị Căn nghĩ nên tiến lên can ngăn, nhưng Lữ Thụ lại lạnh nhạt nói: "Chú hai, đừng xen vào cứ để cho hai người giải quyết chuyện của mình."

Hoàn toàn mặc kệ trên đất là mẹ và bà nội của mình, liền lạnh nhạt đứng bên cạnh nhìn, đôi lúc còn khen hay.

Lữ Nhị Căn luôn thiên vị Lữ Thụ lúc này đương nhiên sẽ nghe lời không đi cản.

Tùy ý hai người đánh nhau kịch liệt, để nông thôn hóng chuyện đã.

Cuối cùng vẫn là Tôn đại đội trưởng tới mới đem hai nữ nhân kéo ra.

"Bà già đáng chết, tôi liều mạng với bà."

Bác cả gái bị kéo ra miệng còn không yên.

Bà Lữ thường ngày ức hϊếp người

Nhà, bị con dâu đánh thành như vậy về sau còn lăn lộn như thế nào?

Cảm thấy bản thân còn có thể đánh lại một trận, cho nên liều mạng mà giãy dụa.

Vừa rồi phát huy không được tốt, bà còn muốn thử lại một lần nữa á!