Chương 17: Quy tắc vườn trường

Cậu thanh niên nhỏ bé không thông minh này không tìm thấy nguồn gốc khiến mình cảm thấy bất an, dĩ nhiên không thể là lỗi của bản thân nên đã tức giận nói: “Tất cả là do cái tên Liễu Ngang kia…”

Câu nói còn chưa dứt, đột nhiên cậu thanh niên đã đột ngột dừng lại trong tình trạng bị dọa sợ, thay thế bằng một tiếng kêu ngắn ngủi, tiếng thở yếu ớt giống như một con mèo, sau đó nhanh chóng bị cậu nuốt trở lại.

Buồn cười là, vào lúc này cậu vẫn nhớ phải giữ nhỏ giọng, không muốn bị người khác nghe thấy mà mất mặt.

Như thể rất ghét nghe thấy tên của người đàn ông khác từ miệng cậu.

Thứ vô danh nào đó đã chạm vào đôi chân trần của Mộc Sinh.

Lạnh lẽo và dính, cảm giác tồn tại rất rõ ràng.

Trên lưng Mộc Sinh toàn là mồ hôi lạnh.

Cảm giác ấy quá thật, thật đến mức không thể tự lừa dối bản thân rằng đó chỉ là ảo giác.

Dưới chỗ ngồi của cậu... có đồ vật nào đó tạo ra cảm giác tương tự không?

Mộc Sinh cắn môi dưới, lần đầu tiên cảm thấy hối hận.

Biết vậy thì đã dọn dẹp đồ đạc cẩn thận từ trước.

Mộc Sinh vẫn ngồi trên ghế, cần cổ trắng nõn tạo thành một đường cong đẹp, cậu cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình phía dưới bàn học.

Ngón tay trắng mịn cẩn thận tách chất liệu vải của quần từ trạng thái tự nhiên ra.

Hai chân khép lại cũng tách ra một chút, tạo thành một kẽ hở nhỏ để nhìn xuống.

Trong tầm mắt, chỉ thấy đầu gối phớt hồng của mình, mà dưới ghế, chiếc hộp nhựa đựng đồ vốn đã được đặt ở đó từ trước.

“Hửm…”

Cậu thanh niên không phải là người can đảm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình lại ổn hơn, vẻ mặt sợ hãi lại trở nên thong thả, biến thành vẻ được người khác nuông chiều quen thuộc.

“Hóa ra là cái hộp.”

Có lẽ vừa rồi cậu không cẩn thận chạm vào nó.

Cảm giác lạnh như băng kia thực ra không đáng sợ, chỉ là cái không thấy được, cái không biết được đã làm tăng thêm nỗi sợ hãi.

Cậu cũng không để ý nhiều đến nó nữa mà ngẩng đầu nhìn quanh tìm nguồn gốc của không khí lạnh lẽo.

Ở góc cuối cùng, ai đó đã điều chỉnh sức gió của máy lạnh lên mức cao nhất và đặt nhiệt độ rất thấp, không trách được vì sao cả người cậu lại cảm thấy lạnh.

Mọi hành động đều phản ánh phản ứng của một NPC bình thường khi gặp phải tình huống kỳ lạ.

Không hề khiến ai nghi ngờ.

Lớp học sử dụng máy lạnh dạng tủ, càng gần máy lạnh thì hơi lạnh càng mạnh.

Vị trí của Mộc Sinh nằm ở bên trái của lớp, gần cửa sổ, ở hàng áp chót phía sau.

Máy lạnh đặt không xa sau lưng cậu, thổi phù phù.

Còn có một cái đặt ở phía trước lớp học.

Bạn học ngồi phía sau Mộc Sinh cũng chưa trở lại, hơi lạnh trực tiếp thổi vào lưng cậu, không ai che chắn giúp cậu.

Hơn nữa không biết là do bạn học nào quá sợ nóng hay là một trò đùa xấu, nhiệt độ của máy lạnh đã được đặt ở mức thấp nhất.

Đây có vẻ là lý do khiến Mộc Sinh cảm thấy lạnh.