Chương 7

Ta cũng thuận thế khen: "Hoài Viễn biểu ca thật lợi hại, ta rất thích!"

Tai Thịnh Hoài Viễn đỏ bừng, lại ấp úng nói: "Triêu Dương nàng thích là được rồi, còn có...Phụ thân nói hôn kỳ của chúng ta định vào tháng sau, nên lần này ta tới chủ yếu là muốn hỏi nàng muốn lễ vật thành thân gì!"

Bang!

Nước hoa trong tay không hề báo trước rơi xuống đất vỡ nát.

Mùi thơm cay nồng xộc thẳng vào mũi tôi khiến ta ho liên tục.

Thịnh Hoài Viễn vội vàng kéo ta ra khỏi đình.

Đợi đến khi rời xa cái mùi làm cho người ta khó chịu kia, ta mới phục hồi tinh thần lại, áy náy nhìn Thịnh Hoài Viễn.

"Vừa rồi đột nhiên nghe được tin tức này quá mức kích động, không cẩn thận làm hỏng lễ vật biểu ca ngàn dặm xa xôi mang đến, biểu ca chớ trách!"

"Biểu ca vừa mới nói lễ vật thành thân, Triêu Dương không cầu gì, thầm nghĩ có cơ hội theo biểu ca cùng đi Tây Cương nhìn xem, Triêu Dương nghĩ... Muốn đi qua con đường mà biểu ca đã đi!"

Ta vừa nói vừa dịu dàng nhìn Thịnh Hoài Viễn, trên mặt đầy nét xấu hổ của thiếu nữ.

Hai gò má Thịnh Hoài Viễn lập tức đỏ bừng, lập tức ôm ta vào lòng nói năng lộn xộn nỉ non: "Triêu Dương, sao nàng có thể... Có thể khiến người ta yêu thích như thế!"

Thịnh gia nổi tiếng về võ thuật nên khí lực Thịnh Hoài Viễn rất mạnh, một đôi tay ôm chặt eo ta.

Khiến ta sắp không thở nổi.

Lời tâm tình dày đặc bên tai càng làm cho ta nổi lên trận buồn nôn.

Nhưng cũng may, không lâu sau.

Gã sai vặt bên cạnh Thịnh Hoài Viễn đến báo Trấn Quốc Công tìm hắn.

Lúc này hắn mới buông ta ra, lưu luyến không rời cáo từ rời đi.

Ta nhìn hắn, cho đến khi bóng lưng hắn biến mất trên con đường nhỏ.

Sắc mặt của ta mới hoàn toàn lạnh xuống.

Nhận lấy khăn tay nha hoàn đưa tới dùng sức lau sạch tay mình.

Lau chùi tất cả những nơi mà Thịnh Hoài Viễn đã từng tiếp xúc.

Đợi đến khi cổ tay, gò má bởi vì ma sát quá độ mà nổi lên dấu đỏ.

Cảm giác đau nhói truyền đến.

Lúc này ta mới dừng lại.

Chuẩn bị trở về thay bộ y phục nhiễm mùi của Thịnh Hoài Viễn này.

Ai ngờ chưa đi được mấy bước.

Bên tai liền vang lên một tiếng cười khẽ: "Tốc độ thay đổi sắc mặt của công chúa quả thật là kinh người, đáng thương Thịnh công tử một lòng si mê!"

Tim ta thắt lại.

Nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Liền thấy một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào màu đen đang chậm rãi đi ra từ trong rừng mai.

Dáng người hắn cao ngất, mặt như ngọc.

Chính là trạng nguyên đương triều Thôi Chính Thanh thanh danh vang dội.

Chỉ là lúc này khóe miệng của hắn lại gợi lên một tia trào phúng.

Khiến trong lòng ta rất không vui.