Chương 8

Ta trừng mắt nhìn hắn một cái rồi lạnh lùng nói: "Thôi đại nhân không an ổn đợi ở Vọng Viễn Lâu, lại chạy đến nơi này nghe lén góc tường của ta cùng vị hôn phu, gia giáo của Thôi gia thật là tốt!"

Thôi Chính Thanh lại không giận, hắn phe phẩy cây quạt bào chữa cho mình: "Lời này của công chúa sai rồi, vi thần đến đây trước Thịnh công tử, nếu thật sự muốn truy cứu thì cũng là đôi uyên ương các ngươi quấy rầy nhã hứng của ta!"

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng nhưng lại làm cho lửa giận của ta tăng lên.

Nhưng hôm nay ta có chuyện quan trọng phải làm, cũng lười tranh luận cùng hắn, hừ lạnh một tiếng muốn rời đi.

Nhưng Thôi Chính Thanh lại tiến lên một bước ngăn cản ta: "Công chúa có thể dành chút thời gian nói chuyện được không, hiện giờ thần có chuyện thú vị muốn thảo luận với công chúa!"

Ta sửng sốt một chút, không rõ Thôi Chính Thanh muốn giở trò gì.

Nhưng dù sao đi nữa ta cũng không muốn hầu tiếp.

Nhưng lời từ chối còn chưa nói ra khỏi miệng.

Thôi Chính Thanh lại nói: "Thần tình cờ biết một từ mới, "NPC!""



Ta đuổi tỳ nữ đi.

Theo Thôi Chính Thanh đi tới một gian sảnh.

Lúc này, hắn đã bỏ đi bộ dáng bất cần đời.

Trên mặt anh tuấn đầy vẻ nghiêm túc.

Hắn nhìn vào mắt ta, nói thẳng: "Công chúa có muốn khống chế cuộc sống của mình không?"

Ta giật mình, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một phen rồi mới lo lắng nói: "Ý của Thôi đại nhân là gì, bổn cung là đích nữ của Đế Hậu, thân phận tôn quý, đương nhiên có thể khống chế cuộc sống của mình!"

Thôi Chính Thanh lại lắc đầu: "Công chúa hiểu rõ ý của thần, đây chỉ là một nơi được tạo ra cho người chơi vui đùa, công chúa và thần đều là những NPC bị người ta thao túng, làm sao có thể dễ dàng được tự do?"

Tim ta đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân miệng nói kinh người này.

Nhất thời đầu ta ong ong.

Đại Diệu Quốc mà ta lấy làm tự hào, vậy mà... Cũng chỉ là nơi vui chơi của đám người kia sao?

Thôi Chính Thanh lại không có nhận ra ta có gì khác thường, tiếp tục nói: "Đây đã là lần thức tỉnh thứ năm của ta, bốn lần trước đó, ta đều không thể tránh khỏi số mệnh đã định."

Tim ta đập nhanh hơn.

Lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.

Nhìn vẻ mặt thờ ơ của Thôi Chính Thanh, ta nói năng hơi lộn xộn: "Điều này… Điều này có nghĩa là gì? Thức tỉnh lần thứ năm là cái gì?"

Thôi Chính Thanh không có trả lời vấn đề này, mà hỏi: "Công chúa đã đọc qua thoại bản chưa?"

Ta ngẩn ra, khẽ gật đầu.