Chương 1: Bị đuổi kịp rồi!

Lục Hành đen mặt rời khỏi văn phòng cấp trên, bàn tay cầm văn kiện siết thật chặt, sắc mặt âm trầm có thể chảy ra nước rồi.

Dọc đường hắn đi qua không ít đồng nghiệp bận rộn, nhưng lại không có một ai lên tiếng chào hỏi với hắn, bởi vì hắn là một phế vật, rác rưởi chọc người chán ghét.

Hắn ngồi ở vị trí của mình, yên lặng hút thuốc, nghĩ thật là kỳ tích khi đã nhiều năm như vậy mà ông chủ còn chưa sa thải hắn.

Bởi vì chính hắn cũng không dám tin, hắn lại ở lại chỗ này, làm người hạ đẳng nhiều năm như vậy.

Bằng cấp không cao, miễn cưỡng học xong đại học ra đi làm kiếm tiền, bình thường giao tiếp không tốt, thậm chí là trầm mặc ít lời, thế nhưng lại có thể gia nhập công ty nổi tiếng này.

Lúc trước, hắn cũng nghĩ là mình nghe lầm, vinh hạnh đặc biệt như vậy hẳn là thuộc về đứa em trai anh tuấn ưu tú kia mới đúng, không ngờ lại thật sự là hắn.

Năm đó hắn vô cùng nổi bật, đó cũng là lý do vì sao hắn lại ở lại công ty này không dễ dàng từ chức, dù cho nó có tồi tệ tới mức nào.

Gà đen trà trộn vào giới phượng hoàng, đương nhiên lạc loài trong đám người. Năng lực kém một khoảng lớn so với người khác, bất kể hắn cố gắng ra sao, cũng không cách nào hoàn thành các loại nhiệm vụ một cách thoải mái được.

Thói quen, yên lặng nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen, vò đã mẻ lại sứt, hắn cũng bắt đầu không có lý tưởng, sống trong tình trạng u mê.

Sau đó, chỉ mới tháng trước, người vợ đã kết hôn mười bảy năm cũng đã đệ đơn ly hôn với hắn, để lại đứa con trai mười sáu tuổi cao chạy xa bay.

Mà đứa con vẫn luôn khinh thường hắn cũng không thân thiết với hắn, mỗi lần quay về nhà đều là vẻ lạnh như băng đòi tiền ăn uống rồi rời đi.

Đến tận lúc này, hắn mới được coi là người cô đơn, mới xem như là không bùng nổ trong trầm mặc, mà diệt vong trong trầm mặc.

*

Ban đêm, màn đêm đen nhánh, xa hoa trụy lạc, ánh đèn mờ ám.

Đây là một con phố hỗn loạn, thường xuyên có học sinh cấp ba tò mò lén chạy tới nơi này chơi.

Ngõ nhỏ là tối, đối diện với phố náo nhiệt kia.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng vang lên, hoảng, có chút hối hận vì đã một mình đi trong hẻm nhỏ tối tăm.

Vì đi đường gần, thật sự là quá không đáng rồi.

Cậu bắt đầu chạy, không dám quay lại nhìn phía sau, sợ rằng sẽ thấy chuyện gì đó kinh khủng khiến bản thân mất đi dũng khí tiếp tục chạy trốn.

Nhưng cậu quá yếu, bình thường chính là học sinh xuất sắc trong trường học, lần này chỉ là bị người khác ép buộc dẫn tới "trải nghiệm"! Làm sao bây giờ!

Rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt đây!

Bị đuổi kịp rồi!!!