Chương 2: Lớp trưởng ưu tú bị trói chặt

Cậu bị chặn lại, đó là một vách tường không có lối đi.

Cậu giơ hai tay lên, chậm rãi xoay người, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra.

Cậu cũng không biết vì sao.

May mắn chỉ là ăn cướp! May mắn chỉ là giựt tiền!

Đối mặt với con dao nhỏ, cậu ngoan ngoãn móc toàn bộ thứ đáng giá trên người ra. Nhưng cho dù nhà cậu có tiền thế nào thì hiện tại cậu cũng chỉ là học sinh, nên chẳng có nhiều tiền mặt.

Tên cướp mang vẻ mặt tức giận làm cho thần kinh cậu căng chặt!

Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!

Hắn ta dí con dao tới gần rồi!

Mình, mình, sẽ bị gϊếŧ chết sao?

Một giây sau, tên cướp ngã xuống đất, cậu còn chưa kịp vui mừng thì lại thấy một người đàn ông trung niên trùm đầu, xịt hơi cay về phía cậu...

Sau đó, không có sau đó... trí nhớ trống rỗng.

Lúc cậu tỉnh lại lần nữa thì đang ở trong một không gian tối tăm.

Cậu giật người, phát hiện không thể động đậy, trước mặt cũng bị bịt kín.

Mấu chốt nhất là!

Hiện tại toàn thân cậu đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, khỏa thân nằm thành hình chữ M trên một chiếc giường xa lạ.

Trong lúc cậu còn choáng váng thì nghe được một giọng nói khàn khàn đã được biến đổi, nói với mình.

"Nghe, hiện tại tôi hỏi cậu một vài vấn đề, cậu đều phải trả lời thật chân thực cho tôi!"

"Có nghe rõ chưa?"

Cậu bất động, còn chưa kịp phản ứng lại là có chuyện gì! Một giây sau, trên eo đã bị điện giật, đau tới thét chói tai.

"Nghe, nghe rồi! Đừng làm hại tôi! Tôi, tôi cho ông tiền! Nhà tôi rất có tiền!"

Người thần bí dường như phớt lờ sự giãy dụa gần như vô ích của cậu.

"Cậu tên gì?"

"Cao, Cao Lam!"

"Học ở trường nào?"

Xoẹt xoẹt xoẹt, hình như là âm thanh bút viết.

"Trung học Đông Lăng..."

"Năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Mười, mười sáu."

"Địa chỉ nhà ở đâu?"

"Số 28, viện Thịnh Long." Cậu vui mừng, cậu nghĩ rằng người này lấy địa chỉ là để gửi thư cho cha cậu chuộc cậu về.

Chậc, thật là phú quý... trong mơ hồ dường như có ai đó nói như vậy.

"Từng chơi gái chưa?"

"Chưa!" Mặt cậu đỏ bừng, lắc đầu.

"Có từng thủ da^ʍ hay chưa?"

"..."

"Tôi hỏi cậu có hay chưa?" Trên đùi dường như có máy móc gì đó chạm vào, cậu tái mặt trả lời: "Có, có!"

"Mặt trước hay là mặt sau?"

"..."

"Có nói không?" Máy móc lạnh như băng một đường di chuyển lên tận eo cậu.

"Sau, mặt sau!" Cậu xấu hổ tới mức muốn đào hố tự chôn mình, đây là lần đầu tiên cậu ở trước mặt người xa lạ nói ra chuyện riêng tư khó có thể mở miệng như vậy.

Hình như là có âm thanh tiếng cười: "Dùng cái gì? Dươиɠ ѵậŧ lớn? Bị người thao rồi?"

"Không có! Tôi không có?" Giống như là bị vũ nhục, cậu phản bác theo phản xạ.

"Vậy cậu sờ xem đây là cái gì..." Vào tay là... một dươиɠ ѵậŧ lớn cứng rắn?