Chương 2: Vườn trường (2)

9 giờ sáng, sau khi vội vàng rửa mặt cậu cầm di động định vị vị trí của bệnh viện, cậu không biết nguyên chủ có xe đạp hay không, dù sao cậu không tìm không thấy, muốn đi bệnh viện chỉ có thể đổi mấy chuyến xe.

Sau khi trằn trọc đổi qua mấy tuyến xe buýt khoảng hơn 10 giờ cậu mới tới được bệnh viện, làm xong thủ tục đăng ký thì đến bác sĩ lấy kết quả kiểm tra.

Cậu chờ đến khi gọi tên thì đi vào ngồi trước bàn bác sĩ, “Chào ngài, tôi tới lấy kết quả kiểm tra sức khoẻ.” Cậu đem đơn nhận trong tay đưa qua, “Là hôm nay có kết quả phải không?”

“Xu Ngọc…… Đúng, là hôm nay.” Bác sĩ đem tầm mắt từ trên máy tính dời ra, ngữ điệu bình thản, “ Kiểm tra đo lường lần trước không có vấn đề gì, cậu không hài lòng lại muốn kiểm tra toàn diện, lần này chính là……” Hắn bỗng nhiên liền im lặng.

Xu Ngọc có chút mờ mịt nhìn bác sĩ vì cái gì nói đến một nửa thì không nói nữa, cậu chần chờ nói: “…… Chính là?”

“Tôi giống như chưa thấy qua cậu……” Bác sĩ lẩm bẩm nói.

Hắn nuốt nước miếng, nhìn tên trên giấy kiểm tra sức khoẻ trên tay, lại nhìn người ngồi trước bàn, lại nhìn kết quả kiểm tra sức khoẻ.

“Này…… Cậu là Xu Ngọc? Hay là thay cậu ấy tới lấy kết quả kiểm tra? Kết quả kiểm tra sức khoẻ là chuyện riêng tư, tôi không thể đưa cho cậu được…” Bác sĩ đẩy mắt kính trên mũi, đôi mắt hơi hơi nhíu lại, không có nhìn thẳng Xu Ngọc, “Tôi có trách nhiệm bảo vệ sự riêng tư của người bệnh.”

Bác sĩ: “Nếu không cậu đưa tôi thông tin liên hệ đi?”

“Không phải.” Xu Ngọc nói: “Có lẽ là mỗi ngày bác sĩ thấy quá nhiều người, cho nên không nhớ được tôi.”

“Nhưng đây xác thật là giấy kiểm tra sức khoẻ của tôi, giấy đăng ký vừa rồi tôi đưa cho anh đều là cùng một người, cái này không thể sai được, hiện tại có thể đưa cho tôi kết quả kiểm tra sức khoẻ sao?”

“A, phải không? Tôi nhìn xem……” Phát hiện thật là cùng tên, bác sĩ chậm rì rì đem kiểm tra sức khoẻ đưa qua, “Đúng là một thật.”

Xu Ngọc tiếp nhận kết quả kiểm tra, hỏi: “Kết quả kiểm tra có vấn đề gì hay không, cần lấy thuốc sao?”

“Không cần.” Bác sĩ đôi mắt lại không tự giác dịch đến trên người Xu Ngọc, “Cậu chỉ là dạ dày có chút vấn đề, ngày thường chú ý làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, nhiều vận động là được. Là thuốc ba phần độc, uống nhiều thuốc ngược lại đối với thân thể không tốt.”

“Vậy là tốt rồi.” Xu Ngọc nói lời cảm ơn, rồi cầm kết quả rời đi.

Cậu đi ra ngoài được vài phút, bác sĩ cũng không gọi người, vẫn là người bệnh chờ ở bên ngoài thăm dò hỏi một câu hắn mới lấy lại tinh thần tiếp tục xem bệnh.

Vừa nhìn vừa nhịn không được nhớ lại bộ dáng khí chất của thiếu niên lúc nãy.

Thật là kỳ quái…… Với diện mạo này, vì cái gì hắn trong trí nhớ không có ấn tượng?

Người bệnh này tính thêm lần này, hắn đã tiếp xúc ba lần, hai lần trước người này có bộ dáng này sao? Vì cái gì hắn một chút ấn tượng đều không có?

Quá kỳ quái……

·

Xu Ngọc đối với kết quả kiểm tra sức khỏe không có gì ngoài ý muốn, rốt cuộc cậu là người qua đường Giáp, người qua đường đến cái đặc thù chứng bệnh đều không thể có người qua đường Giáp.

Người qua đường Giáp, không cần cao điệu phối trí.

Trên đường trở về cậu ghé vào siêu thị mua thêm cho tủ lạnh một chút tồn kho, cậu dừng lại ở một cái đầu ngõ lúc sắp đến tiểu khu, nghiêng đầu nhìn vài giây.

Bên phải ngõ vào có ba thùng rác lớn để chung một chỗ. Hai bé chó hoang đang vây chung quanh mấy cái thùng rác.

Có lẽ vì thùng rác để ở đây tương đối hẻo lánh, đống rác sắp tràn ra tới cũng không ai xử lý, ven đường vài túi rác chảy đầy nước.

Nói thật, mùi rất ghê, người qua đường đi qua đoạn đường này đều là bước chân vội vàng.

Xu Ngọc nhìn trong chốc lát, từ bao nilon móc ra bánh mì mới mua bẻ ra, bẻ một nửa thả lại trong túi, một nửa hắn phóng tới ngõ nhỏ sạch sẽ bên kia, nhìn đến bé chó đen tuyền thính tai lại ăn lúc sau cậu mới xách theo đồ vật trở về.

Sáng sớm hôm sau, sau khi xác nhận không quên mang thứ gì cậu liền mang theo cặp sách đi học.

Thân thể này vẫn còn cha mẹ, chẳng qua hai người đó giống như không trở lại. Dù không trở về lần nào nhưng vẫn thường xuyên chuyển tiền cho cậu.

Tối hôm qua cậu chuẩn bị ngủ, cha của nguyên thân có gọi điện thoại hỏi kết quả kiểm tra sức khoẻ, biết cậu là dạ dày có chút vấn đề cũng không có quan tâm quá nhiều, dứt khoát lưu loát cho cậu 100 ngàn nhân dân tệ, làm cậu chú ý thân thể, cố gắng học tập rồi tắt điện thoại.

Hôm nay cậu vẫn tiếp tục ngồi giao thông công cộng, nhưng lần này ngồi chính là xe của trường học.

Xe sơn màu xanh biếc, sạch sẽ lại xinh đẹp.

Xu Ngọc lên xe, xoát thẻ học sinh rồi ngồi vào chỗ ngồi gần cửa xe, tối hôm qua cậu cố ý tra xét một chút về lịch sử của ngôi trường đang học, hơn nữa cha nguyên chủ bất ngờ gọi điện thoại, kết quả tới khuya cậu mới đi ngủ, buổi sáng lại bởi vì muốn đi học nên có chút hưng phấn —— cậu là lần đầu tiên đi học. Cho nên thức rất sớm, lúc này ngồi trên xe lung lay, chỉ cảm thấy buồn ngủ.

Cậu mang tai nghe, hơi hơi nghiêng đầu nhắm mắt ngủ, tiếng ca trong tai nghe ngăn cách âm thanh ồn ào chung quanh, làm cậu càng ngày càng mơ hồ.

·

“Cậu ấy là ai?” Nguyên Lị nhỏ giọng nghiêng đầu nhìn về nam sinh ngồi ở bên cạnh lối đi, hồng lỗ tai thu hồi tầm mắt, qua vài giây, không nhịn được lại tiếp tục nhìn.

Ngồi ở bên cạnh cô là khuê mật âm thanh cũng hạ rất thấp, “Không biết…… Tớ vừa rồi chụp lén một tấm đã đăng lên diễn đàn, nhưng mà đến bây giờ còn không có ai biết……”

Nguyên Lị ánh mắt sáng lên, siết chặt khuê mật tay, “Share cho tớ.”

“Không thể thiếu cậu.” Khuê mật hướng cô chớp chớp mắt, lại nhịn không được nhìn về phía nam sinh.

Nam sinh đầu gật gà gật gù ngủ quên thật sự đẹp đến làm người không dời mắt được, đó là vẻ đẹp làm người liếc mắt một cái liền theo bản năng ngừng thở, sợ hơi thở của mình sẽ quấy nhiễu đến đối phương.

Trước khi nhìn thấy người này, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có người chỉ với một cái nhắm nghiêng mặt lại có thể làm cô thất thần.

Người này ngồi ở bên cạnh cửa xe, lúc lên xe cô liếc mắt một cái đã nhìn đến, chân đá đến bậc thang thiếu chút nữa tới cái ngũ thể đầu địa, nhưng, cô đối với đầu sỏ gây tội một chút oán giận đều không có.

Thậm chí đem tiếng nói chuyện hạ thấp xuống nhẹ thật nhẹ, sợ quấy nhiễu đến giấc ngủ của đối phương.

Trên thực tế, không phải chỉ có mình cô làm như vậy.

Phảng phất như có cái điều khiển từ xa làm cho những người trong xe ấn một cái nút tắt tiếng, an tĩnh chưa từng thấy.

Tài xế click mở một bài hát giai điệu nhàn nhạt ở trong xe quanh quẩn, tia nắng ban mai từ cửa sổ xe lọt vào, an tĩnh lại tốt đẹp.

Xu Ngọc ngủ chắc được khoảng mười phút thì mơ mơ màng màng tỉnh lại, cậu xoa nhẹ đôi mắt có chút khó chịu, híp mắt nhìn về phía trước, nhìn đến không phải đường, mà là vài người.

Có một nam sinh nửa khom lưng thò qua tới giống như đang xem hắn, cùng cậu đối diện, mặt liền đỏ lên.

“…… Có chuyện gì sao?” Xu Ngọc lễ phép hỏi, có chút chịu không nổi khoảng cách gần như vậy , cậu theo bản năng lùi ra sau, lưng dán sát lên ghế.

“Có… Kia… Cái kia……” Nam sinh mặt đỏ tai hồng, đôi mắt nhìn chằm chằm Xu Ngọc, “Cậu…… Tôi trước kia như thế nào…… Như thế nào chưa thấy qua…… Cậu?”

Xu Ngọc: “…… Ách, trường học rất lớn? Có lẽ chúng ta không học cùng một cấp.”

Nam sinh không nói chuyện, chung quanh có người cao giọng nói: “Hàn Húc! Cậu bị cà lăm lúc nào vậy?!”

“Câm miệng!” Thiếu niên tên Hàn Húc tức muốn hộc máu, nhanh chóng mắng câu thô tục, quay lại nhìn chằm chằm Xu Ngọc, “Vậy cậu, học năm nào? Tên là gì? Mới vừa chuyển trường lại đây sao?”

“Tới rồi.” Xe ngừng, Xu Ngọc đứng lên, “Tôi là học sinh năm hai, không phải chuyển trường, phiền cậu tránh ra một chút tôi phải đi.”

Hàn Húc theo bản năng đỏ mặt tránh ra, “Năm hai…… Thật trùng hợp, tôi học năm ba, ta cũng thường đi qua năm hai, tôi như thế nào chưa thấy qua cậu đâu?”

Hắn đi theo Xu Ngọc xuống xe, cùng cậu song song đi tới, “Cậu tên gì? Ở lớp mấy? Tôi thấy cậu cùng tôi rất có duyên, giao cái bằng hữu đi, về sau cùng nhau chơi!”

Xu Ngọc có chút bối rối, cậu không muốn cùng Hàn Húc kết bạn, thậm chí đến gần.

Không phải bởi vì đối phương cà lơ phất phơ làm ra vẻ ta đây, mà là, Hàn Húc là một pháo hôi công trong kịch bản .

Cũng không phải nhân vật quan trọng, nhưng đúng là người xuất hiện bên cạnh vai chính thụ, hơn nữa ái mộ vai chính thụ.

Ngày hôm qua, hắn ở trang web trường tìm tòi vai chính thụ thì làm vai phụ Hàn Húc cũng thường xuyên bị nhắc tới.

Con đường cậu cần đi là người qua đường Giáp, không cần thiết phải đi con đường có khả năng rất lớn sẽ tiếp xúc vai chính thụ như vậy.

Tựa như quyển sách cốt truyện tuyến của người qua đường Giáp báo cho giống nhau, cậu cũng không muốn tiếp xúc với bất luận cái gì cùng cốt truyện chính có liên quan.

Hắn chỉ nghĩ an an tĩnh tĩnh làm xong nhiệm vụ của người qua đường Giáp, sau đó từ hệ thống nơi đó tìm được ký ức trước kia.

“Xin lỗi.” Xu Ngọc hơi hơi cau mày, có chút xin lỗi nói: “Tôi không thể cùng anh tiếp xúc quá nhiều.”

“……”

Hàn Húc lải nhải nháy mắt ngừng, hắn ngơ ngác nhìn người trước mắt, trong đầu tất cả đều là đối phương giống như bối rối biểu tình.

Vì cái gì có người ngay cả khi bối rối cũng có thể đẹp như vậy?

Đẹp làm hắn cảm thấy chính mình thực quá mức, theo bản năng dừng bước chân không đi theo đối phương.

Trong miệng còn co quắp nói câu hề logic, “Không…… Không quan hệ, tôi hiểu, hiểu cậu, ai cũng không kết bạn……”

Xu Ngọc thấy hắn có thể lý giải, hướng đối phương lễ phép tính cười một chút, nhìn đồng hồ, lại câu xin lỗi rồi vội vội vàng vàng hướng về phía phòng học.

Hàn Húc sắc mặt đỏ bừng đứng ở tại chỗ, sau một lúc lâu, hắn chịu không nổi dùng tay trái che lại mặt, ngồi xổm trên mặt đất.

“Chết tiệt……”

--------

Xu Ngọc dựa theo tầng lầu mà đi, cậu không có ký ức của thân phận này. Quyển sách người qua đường Giáp trong tay cậu chỉ nói cho cậu biết cốt truyện lúc sau và sự tình cần làm, cũng không có đề cập đến bất kỳ tư liệu gì liên quan đến thân phận này cả.

Cậu chỉ có thể dựa theo chữ viết trên sách giáo khoa đi tìm lớp học, lớp 7 năm hai.