Chương 2: Sofield

Chỉ sau vài giờ chợp mắt, Viêm Liệt đột nhiên mở mắt ra giữa một loạt tiếng ồn.

Cậu ngồi thẳng dậy, nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài một lúc rồi đẩy Andy bên cạnh đang ngủ say dậy: “Dậy đi, tổ trưởng đang tập hợp mọi người kìa.”

“Hả gì… Sao lại tới nhanh như vậy…” Andy dụi dụi mắt, tuy còn mơ mơ màng màng nhưng không dám chậm trễ vội mặc quần áo vào, cùng Viêm Liệt đi ra khỏi lều trại.

Nhóm Thorns Mercenary là một trong bốn nhóm lính đánh thuê lớn của đế quốc, sức mạnh cường đại của họ đã giúp ích rất nhiều cho bệ hạ và các quý tộc trong việc hoàn thành vô số nhiệm vụ khó khăn và nguy hiểm. Cho nên nếu chọn ngẫu nhiên một thành viên bình thường, thì đó có thể là một pháp sư cấp cao được ghi trong sổ đăng ký.

Ngay cả một thiếu niên yếu đuối như Andy cũng là một nhà dược học hiếm có trên thế giới.

Vì vậy, trong Thorns Mercenary dường như không hề thiếu nhân tài, hay có thể nói nhân tài kiệt xuất trong nhóm dày đặc như cây trong rừng, do đó có Viêm Liệt hay không cũng không quan trọng.

Tài năng về viêm hệ (Năng lực tạo ra lửa) của cậu trong đội cũng không phải là một khả năng hiếm có. Do đó khi cậu vào nhóm, mức độ ma pháp của cậu khi đó chỉ ở cấp 6, khó khăn lắm mới đạt tới trình độ để gia nhập đoàn. Nên nếu nhất định phải tìm ra được điểm nổi bật, thì có lẽ cậu cũng chỉ có thể mang thân hình cường tráng với các cơ bắp mạnh mẽ của mình ra để ứng tuyển.

Do đó, một Viêm Liệt bình thường như vậy tất nhiên sẽ được giao cho Andy, một dược sư hiếm có và yêu cầu cậu ta mang trên mình trách nhiệm bảo vệ người sau này.

Những người lính đánh thuê được đào tạo bài bản nhanh chóng tập hợp lại và đứng ở trung tâm doanh trại. Viêm Liệt suy nghĩ một chút, quyết định đứng ở một góc của hàng cuối cùng, hơi cúi đầu, để trán che đi đôi mắt. Andy dù sao cũng đã quen với việc này, cậu bạn Viêm Liệt cư xử khiêm tốn như thế nào, trong một năm nay cậu ta ít nhiều cũng đã biết rõ.

"A hèm, các cậu đều đã đến đông đủ hết rồi chứ? Nào giờ xin hãy yên lặng." Scott đứng ở trước mặt mọi người là một người huấn luyện viên thật thà lương thiện, anh ta giơ tay ra hiệu cho nhóm lính đánh thuê yên lặng, tiếp đến cười tủm tỉm nói: "Tôi nghĩ các cậu cũng đã nghe nói rồi, kể từ ngày hôm nay trở đi tôi không còn là đội trưởng của các cậu nữa, sẽ có một người phụ trách mới đến tiếp quản chức vụ quan trọng này." Giọng điệu của Scott rất vui vẻ, như thể anh ta không hề nhận ra rằng mình đã bị người kia thay thế: "Trước tiên tôi rất cảm ơn sự quan tâm, săn sóc mà mọi người dành cho tôi trong 1 năm qua, Scott tôi rất vui khi được quen biết và đồng hành với mọi người, đây quả thật là một hồi ức tuyệt vời đối với tôi! Vì vậy, để nói cho ngắn gọn, bây giờ tôi xin phép được giới thiệu với mọi người, về đổi trưởng mới của nhóm chúng ta."

"Hệ thực vật ma pháp sư cấp 8, Sophiel Neumann!"

Đám người đang nhao nhao bàn tán xôn xao về về đội trưởng, nhìn thấy thân hình cao gầy từ bên cạnh chậm rãi đi đến, đều kinh ngạc đến độ không khép miệng lại được.

Họ không ngờ rằng người đến là người thừa kế của gia đình Neumann!

Ở lục địa Keluo, nơi sức mạnh là điều quan trọng nhất và trong 4 gia tộc lớn của đế quốc, gia tộc Neumann là gia tộc đại diện cho sự hiển hách tột bật. Khác với phong hỏa thổ thủy lôi (Gió, lửa, đất, nước và sấm) bình thường của ngũ đại nguyên tố hệ ma pháp, gia tộc Neumann có phép thuật dựa trên thực vật đặc biệt và quý hiếm. Nó khác với những ma thuật khác, nó không có tính công kích mạnh mẽ, thích hợp để phòng thủ hoặc hỗ trợ.

Nhưng đứa trẻ mất trí của gia đình Neumann, Sofield người thừa kế duy nhất, lại dựa vào tài năng thiên phú cực mạnh của mình, biến hệ thực vật trở thành một năng lực rất có tính công kích!

Những cánh hoa mềm mại khi ở trong tay Neumann sẽ biến thành thứ vũ khí sắc bén tột cùng, còn những ngọn cỏ bình thường có thể cho y biết tin tức mà y muốn. Đối với Neumann mà nói, miễn là có yếu tố thực vật, thì y diều có thể tuỳ ý sử dụng.

Sofield Neumann đã nghiên cứu rất sâu về thực vật hệ ma pháp, tuy tuổi của y còn trẻ nhưng y đã trở thành ma pháp sư cấp 8, tương lai còn thể đạt đến cảnh giới pháp thần cấp 10 cũng không có gì là lạ.

Huống chi y còn là con trai duy nhất của con gái lớn của bệ hạ, công chúa Ansuna và công tước Neumann, từ khi sinh ra đã có vô số của cải và quyền thế ngập trời.

Các thành viên trong nhóm Thorns Mercenary đều ngây người, không hiểu tại sao một vị thiên chi kiêu tử như vậy lại xuất hiện ở mảnh băng cực kỳ lạnh lẽo này, chẳng lẽ nhiệm vụ này trọng yếu như vậy, nên để cho người phía trên nhúng tay vào?

Hơn nữa...

Bọn họ âm thầm nuốt nước bọt, có nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ tới tiểu thiếu gia nhà Neumann lại có được vẻ xinh đẹp diễm lệ như là cận yêu như thế!

Chỉ có Viêm Liệt sau khi nghe được cái tên quen thuộc, con ngươi đen như mực của cậu đột nhiên co lại, gần như không thể kiểm soát được để lộ ra màu vàng kỳ lạ.

Thân hình cao gầy đó của Neumann không nhanh không chậm đi đến phía trước, roi dài dắt bên hông theo bước đi của y phát ra tiếng vang nhỏ, mỗi một bước đều như đang dẫm đạp lên trong lòng mọi người. Sau khi dừng lại, y vuốt mái tóc quăn đỏ của mình ra phía sau, để lộ ra khuôn mặt trắng nõn mịn màng. Gương mặt này so với người trong hoàng thất và gia tộc Neumann càng thêm xinh đẹp xuất chúng, có thể nói đây là kiệt tác tuyệt vời nhất của đấng tối cao; Viên tinh thạch trong mắt lộ ra lân quang sáng ngời, tuấn mỹ đến mức gần như yêu dị, không hề giống với nhân tộc, mà giống như tinh linh thời thượng cổ cách đây ngàn vạn năm trước còn sót lại.

Y ngạo nghễ khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nhìn những người có mặt ở đây, sau đó lạnh giọng nói: "Chính là do đám phế vật các người, ngay cả một nhiệm vụ khảo sát đơn giản cũng không thể hoàn thành được?"

Bị đôi mắt xanh kia liếc một cái, cho dù là lính đánh thuê trải qua vô số trận chiến nguy hiểm trên chiến trường cũng cảm thấy sợ hãi, do đó không ai dám lên tiếng phản bác lại.

Khi Sofield nhìn về phía đám người, Viêm Liệt cúi thấp đầu, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình và điều này đã khiến cho Andy khó hiểu, cậu ta nhìn cậu với một ánh mắt rất kỳ lạ.

Không nhận được câu trả lời, Sofield cười lạnh một tiếng, quay đầu liếc mắt nhìn Scott: "Làm sao vậy, một nhóm người vào sinh ra tử, xông pha biết bao nhiêu trận mạc thảm khốc, nhưng lại nhát gan đến độ cấp trên hỏi cũng không dám mở miệng trả lời, vậy hàng năm đế quốc chi ra trăm vạn kim tệ chẳng lẽ chỉ để nuôi một đám phế vật như các người, lãng phí ngân sách quốc gia?”

Scott vừa lau mồ hôi lạnh vừa cười: "Thiếu gia Sofield, những người ở đây đều là đặc sứ ma pháp cấp 6 trở lên, ngài đừng nói như vậy, bọn họ đều là người có năng lực xuất chúng được tuyển chọn từ các nơi trên đại lục và họ đều có chiến tích rất vẻ vang..."

Scott còn chưa kịp nói xong đã bị một ngọn roi sắc nhọn cắt ngang. "Vυ"t!" Sofield vung roi lên không trung, mất kiên nhẫn nói: "Cái gì mà nhóm Thorns Mercenary, tôi thấy lũ người này không có được năng lực như vậy, chỉ là một đám vô dụng chỉ biết khóc nháo khi bị điều đến băng nguyên lạnh lẽo này, hay như là chó nhà có tang báo cáo cho cha tôi nói là có chuyện trọng yếu, hại tôi bị ông ấy ném tới băng thiên tuyết địa này học hỏi thêm kinh nghiệm, làm gián đoạn chuyện quan trọng của tôi!"

Neumann kiêu ngạo và buông thả, lúc này y đang vì kế hoạch bị trì hoãn của mình mà vô cùng tức giận, không kiềm chế được bản tính hống hách của thiếu gia, cáu kỉnh đến mức dùng roi quất xuống mặt băng dưới chân để giải tỏa cơn tức giận.

Thấy Sofield càng nói càng quá đáng, nên một người trong nhóm lính đánh thuê không phục đứng ra phía ngoài: "Ngài định giở trò gì vậy thiếu gia, ngài cho rằng chúng tôi là những người nhát gan sao? Theo tôi thấy, người vừa đến băng nguyên đã không ngừng kêu ca như ngài mới là cậu nhóc nũng nịu, mau trở về bú sữa mẹ đi! ”

Đó là một lính đánh thuê có thân hình vạm vỡ như núi, giỏi đánh nhau, mạnh mẽ đến gần Sofield.

Người này nói xong, trong miệng còn phát ra một tràng cười thô lỗ.

“Về bú sữa mẹ?” Sofield chớp chớp mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi đúng là đang suy nghĩ.”

Viêm Liệt, người có khả năng nghe tuyệt vời, nghe được câu này càng cúi đầu xuống thấp hơn.