Chương 28: Hoắc phủ (1)

Hoắc phu nhân làm việc hiệu quả rất cao, ngày thứ ba Tô Tô đến, liền từ cửa hông khiêng vào nội uyển. Quá trình này nàng đã trải qua một lần, làm theo từng bước là được, mặc váy hồng đào, đội châu thúy đã lâu không gặp ngồi trên giường im lặng chờ Hoắc Vân.

Không lâu sau, hắn đến.

Hoắc Vân và Tô Tô sớm đã mây mưa vào cái đêm ở trong quân trướng đó, một đường này trở về Tương Dương phủ, buổi tối cũng là ở cùng một chỗ, số lần làm không nhiều lắm, nhưng một lần cũng phải mất một hai canh giờ, Tô Tô một thân da thịt như hoa đã hoàn toàn bị ủi một lần, hiện tại cũng không có gì phải e lệ, mặc cho hắn vén che mặt lên, gọi "Hầu gia".

Khăn lụa bị ném sang một bên, Hoắc Hầu nhìn ngũ quan Tô Tô, cẩn thận miêu tả qua, còn có đôi mắt trong suốt quyến rũ kia, ngón cái đã vuốt ve hai má nàng lưu luyến, yêu thích không buông tay.

"Có đói không?" Nam nhân hơn ba mươi tuổi, dưới năm tháng mài giũa biết được khắc chế và nhẫn nại, không đến mức vừa lên liền giống như tiểu tử đầu lông cởi xiêm y của nàng. Tô Tô lần trước vào Kỳ phủ liền đói bụng, lúc này rút ra bài học sớm ăn vài thứ lót, hiện tại còn tốt, liền lắc đầu: "Thϊếp không đói."

Hoắc Hầu nâng má thơm của nàng, chỉ cảm thấy khuôn mặt Tô Tô không to bằng bàn tay của hắn, kiều đến đáng thương: "Ăn thêm một chút, nhìn cũng gầy đi." Lời này nói rất giống một lão phụ thân quan tâm.

Tô Tô đáp một câu, hắn liền mang theo nàng đi ra ngoài bình phong, lại phân phó gã sai vặt bên ngoài mang chút rượu thức ăn tới. Đợi bữa ăn truyền lên, Tô Tô động đũa, Hoắc Hầu lúc trước đã ăn ở bên ngoài, ở một bên tự rót rượu uống nhìn nàng ăn.

Từ khi cứu nàng, quen nhìn bộ dáng mặt mũi đơn thuần của nàng, lúc này ngũ quan vốn cực kỳ xuất sắc lại phủ son phấn lên, tận thái cực nghiên (1), làm cho người ta không thể dời mắt. Hoắc Hầu từ nhỏ đã lớn lên dưới cát vàng võ đài, đối với nữ sắc thật sự không có hứng thú lắm, chuyện gia sự, quân sự, quốc sự, thiên hạ, không có cái nào không thể xếp trước nữ nhi tình trường, chuyện phu thê cũng là trách nhiệm nối dõi tông đường, thẳng đến khi gặp Tô Tô mới biết được, chính mình cũng chỉ là một tục nhân mà thôi.

(1) Hình dáng và nhan sắc đẹp đến cực điểm.

Tô Tô ăn một chút liền không ăn nữa. Lát nữa sẽ đi ngủ, ăn quá nhiều sẽ không thoải mái.

Chút cơm nước này của nàng Hoắc Hầu thấy cũng nhíu mày: "Vậy mà no rồi sao?"

Tô Tô gật đầu: "Thϊếp ăn xong, tạ ơn Hầu gia."

Hoắc Vân dừng lại với thủ thế rót rượu. Hắn không thích xưng hô này, so với "Hoắc tướng quân" còn muốn xa lạ hơn một chút, nói với nàng: "Nên đổi cách gọi."

Tô Tô không rõ ràng lắm, mờ mịt nhìn hắn: "Dạ?"

"Đứa nhỏ ngốc." Hắn xoa đầu nàng: "Bây giờ nàng là thϊếp của ta."

Tô Tô giật mình.

Vậy nên gọi là gì? Lúc trước nàng gọi thanh niên và Kỳ nha nội đều là "quan nhân", nhưng đặt ở trên người Hoắc Hầu luôn cảm thấy có vẻ thân mật có thừa mà kính sợ không đủ, suy nghĩ một chút, thăm dò hô "Phu quân".

Lông mày Hoắc Vân nhảy một cái.

Tô Tô cho rằng hô sai, còn nghĩ cách xưng hô khác, lại bị hắn ôm lấy, ôm lấy.

Hoắc Vân ôm nàng trực tiếp đi thẳng đến bên giường, mặt mày sắc bén như sư hổ đều bởi vì sung sướиɠ mà nhu hòa xuống. Hắn đặt Tô Tô ở trên giường, lập tức nghiêng người áp nàng ở dưới thân.

"Chuyện trước kia không cần suy nghĩ nữa, Hoắc phủ sau này chính là nhà của nàng, biết không?" Hoắc Vân nói.

Tô Tô gật gật đầu.

Dáng vẻ của nàng quả nhiên là ngoan. Hoắc Vân nhịn không được cúi đầu hôn lên môi nàng, ngậm trong miệng tỉ mỉ cân nhắc, hơn nửa ngày buông ra, hơi thở của hai người đều có chút bất ổn, mà bầu không khí bốn mắt nhìn nhau đã biến thành triền miên như sợi tơ. Hoắc Vân đứng dậy, hai ba cái cởi đồ, lộ ra thân thể rắn chắc hữu lực và ngực bụng bắp thịt cuồn cuộn, làm Tô Tô nhìn mà sợ —— cánh tay của hắn thô bằng hai tay của nàng, nếu là phát ác, eo của nàng dễ dàng có thể bị hắn bẻ gãy.

"Phu quân..." Nàng lấy lòng bám lấy cổ Hoắc Hầu, thổ khí như lan: "Ngài nhẹ một chút." Đêm nay nhất định phải có một lần, Tô Tô tốt xấu gì cũng phải làm cho mình tốt hơn một chút.

Trái tim Hoắc Vân mềm nhũn hơn phân nửa, sao lại không đáp ứng, chỉ là ngoài miệng hứa hẹn và thân thể hành động hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, Tô Tô chỉ chịu một trận liền chịu không nổi, thắt lưng dính đầy dấu vết ngón tay bò lên đầu giường, lại bị nắm mắt cá chân kéo trở về tiếp tục mãnh liệt một trận. Trong phòng nhất thời chỉ nghe thấy tiếng nức nở nức nở của nữ tử, tiếng va chạm giữa thân thể và tiếng thì thầm không rõ của nam nhân, rất kịch liệt, gã sai vặt tỳ nữ ngoài cửa nghe được mặt đỏ tai hồng, nhao nhao đi xa một chút, trong lòng còn không khỏi thầm nghĩ: Thân thể nhu nhược như di nương mới, làm sao có thể chịu được yêu thương của Hầu gia?

Nơi Tô Tô ở chính là Lan Uyển, cách nhà chính không xa. Ở đầu kia giương đèn kết hoa, Hoắc phu nhân đứng dưới mái hiên đón gió đêm, nhìn đèn đuốc trong Lan Uyển suy nghĩ xuất thần.

"Phu nhân, nên nghỉ ngơi rồi." Đại tỳ nữ bên cạnh nàng tiến lên: "Ban đêm gió lạnh, hóng cũng không tốt."

Hoắc phu nhân thu hồi ánh mắt, hậu tri hậu giác nhéo nhéo cánh tay mình: "Là có chút lạnh."

Nàng xoay người trở lại nội thất, phân phó tỳ nữ đóng cửa sổ, tắt đèn.

"Phu nhân... Là trong lòng không thoải mái?" Tỳ nữ liếc mắt nhìn Lan Uyển một cái, đóng cửa sổ lại.

Hoắc phu nhân cũng không biết. Làm phu thê từ thiếu niên với Hoắc Vân, tình cảm nhiều năm, sớm đã là người thân quan trọng nhất của nhau, nàng hiểu được tham vọng của hắn, hiểu rõ tính cách của hắn, hiểu rõ sở thích của hắn, những thứ này đều đã hòa vào trong sinh hoạt. Với sự hiểu biết của nàng đối với Hoắc Vân, nếu hắn muốn, thân là tiết độ sứ một phương hắn đã sớm có thể mỹ thϊếp thành đàn, không đến mức nhiều năm qua bên người chỉ có mình và Trần di nương hai người cũ làm bạn —— nhưng nữ tử họ Tô kia xuất hiện, làm cho nàng cảm thấy trượng phu có chút xa lạ.

Tâm tư nàng tinh tế, lại quen thuộc Hoắc Vân, là nhìn ra được những cái để ý, yêu thương cùng che chở kia, điều này làm trong lòng Hoắc phu nhân khó tránh khỏi phức tạp.

"Di nương mới tới, làm ta có chút để ý." Hoắc phu nhân nói.

"Phu nhân cần gì phải để ý nàng ta?" Tỳ nữ ngược lại không cho là đúng: "Nàng sao có thể vượt qua ngài? Ngài là vợ cả Hầu gia cưới hỏi đàng hoàng, nàng là thϊếp thất thiên môn kiệu nhỏ nạp vào, ngài và Hầu gia bao nhiêu năm tình cảm phu thê, nàng mới tới mấy tháng? Dưới gối ngài còn có ba vị công tử, người nào không phải là nhân trung long phượng, cái bụng kia của nàng ta, mọi chuyện còn chưa ra gì đâu. Chỉ là nhan sắc tốt, Hầu gia chỉ là mới mẻ mà thôi."

Lời nói trước đó Hoắc phu nhân còn đồng ý, đến câu cuối cùng lại làm nàng nhíu mày: "Ngươi không hiểu."

Tỳ nữ khom người xin lỗi: "Tỳ nữ nói sai... Chỉ là muốn khuyên phu nhân an tâm một chút."

"Được rồi, ngươi đi lấy bộ trang sức trân châu năm ngoái ra, ngày mai Tô thị đến kính trà, xem như lễ gặp mặt của ta." Hoắc phu nhân ngồi trên giường, hơi mệt mỏi: "Nàng là loại người gì, ngày mai cũng rõ ràng. Nếu là thành thật hầu hạ Hầu gia, ta tự coi nàng là tỷ muội nhà mình, nếu không tốt, ta cũng sẽ không khoan nhượng."

"Phu nhân hiền lành." Tỳ nữ nịnh nọt một câu, tắt đèn đi ra ngoài. Hoắc phu nhân nằm trên giường, cảm thấy có chút trống rỗng, trong đầu cũng lộn xộn, lật người vài lần, chung quy vẫn ngủ.