Chương 27: Tương Dương (3)

Tháng 7 đổ lửa.

Tiết độ sứ Tây Nam Đường, Trung Nghĩa hầu Hoắc Vân dẫn đội trở về thành Tương Dương.

Hoắc phu nhân Nguyên Nương sáng sớm nhận được tin tức, mang theo yêu tử (con trai nhỏ) Anh Triều và ba năm tôi tớ canh giữ ở cửa phủ đệ chờ mong. Trưởng tử và thứ tử xuất phát từ Thọ Xuân, hẳn là còn mấy ngày nữa mới đến, người một nhà xa cách hơn ba tháng, hiện giờ cuối cùng cũng có thể đoàn tụ.

"Triều ca, lần này phụ thân con và hai huynh đệ đều được phong thưởng, con lưu thủ Tương Dương không thể kiến công, có thể trong lòng không vui không?" Trong khi chờ đợi, Hoắc phu nhân nói chuyện với yêu tử. Khuôn mặt Hoắc Anh Triều ở trong ba huynh đệ là giống mẹ nhất, mặt mày nhu hòa, môi sắc như anh đào, một bộ chu tử thâm y, nhìn không giống tướng môn hổ tử, ngược lại có vài phần thư hương môn đệ ôn nhuận tao nhã.

Nam tử trẻ tuổi mỉm cười, vấn đề này đối với hắn mà nói không cần suy tư: "Đều là công huân của Hoắc gia, tại sao lại không vui chứ." Lại nháy mắt với mẫu thân: "Huống hồ, huynh trưởng ở phía trước uống gió ăn bùn, con lại có thể ở trước mặt mẫu thân tận hiếu, há lại không thoải mái?"

Hoắc phu nhân vui vẻ: "Hai huynh trưởng của con khi còn bé giống như một con khỉ vậy, một ngày không đánh là không được, nương chỉ thấy con là nhu thuận nhất, hôm nay mới biết, trong ba huynh đệ con là người tinh tế nhất."

Hoắc Anh Triều liền cười tủm tỉm đỡ lấy mẫu thân. Lúc này trên đường vang lên tiếng xe ngựa, xa xa hơn mười kỵ sĩ cùng mấy chiếc xe ngựa đi về phía này. Hoắc phu nhân liếc mắt một cái liền nhìn thấy trượng phu ngự mã ở phía trước, vội vàng chạy theo bậc thang mà xuống, mặt lộ ra vui mừng.

Con ngựa tốt của Hoắc Hầu chạy nhanh, dừng lại trước nhà. Hắn tung người xuống ngựa, Hoắc phu nhân bên này và Anh Triều tiến lên nghênh đón. Thần sắc của hắn hàm chứa nụ cười, gọi: "Nguyên Nương, Triều ca."

Trong mắt Hoắc phu nhân ngậm nước mắt. Trượng phu nhìn đen gầy, màn trời chiếu đất, kim qua thiết mã, đến tột cùng là vất vả.

"Phụ thân." Hoắc Anh Triều gọi hắn một tiếng: "Nhi tử may mắn không hổ thẹn." Tiết độ lãnh quân ở bên ngoài, nơi đóng quân không thể loạn, phụ thân phó thác hậu phương cho hắn, hắn xử lý thành Tương Dương rất tốt.

Hoắc Hầu vỗ vỗ ót nhi tử: "Lớn rồi."

Lúc người một nhà đoàn tụ, xe ngựa theo Hoắc Hầu hồi phủ cũng lục tục đi đến, trong đó có một chiếc xe ngựa dừng bên cạnh sư tử đá, Hoắc Hầu dư quang quét qua, xoay người đi tới.

Hoắc phu nhân và Anh Triều không rõ nguyên nhân, nhìn về phía chiếc xe ngựa kia.

Rèm xe do xa phu vén lên, chỉ thấy một nữ tử khom người từ trong xe đi ra. Hoắc Hầu giơ tay lên, để cho nàng bám xuống xe ngựa, rõ ràng là thái độ che chở.

Nữ tử kia rơi xuống đất, ngẩng đầu ——

—— nhân gian mất sắc.

Đây tựa như mặt trời mọc lên bình minh, rực rỡ như hoa sen lộ ra dưới sóng xanh, là hoa đào ba tháng mùa xuân xinh đẹp, thanh tố như cửu thu chi cúc, là hoa chiếu thủy, là liễu phù phong. Má nữ tử còn ngưng lệ mới, mũi cao trắng thần, thật sự nhìn dễ gần, thấy mà quên tục.

Nàng ăn mặc mộc mạc, chưa thoa son phấn, nhưng lần này, vẫn dạy cho nhóm tôi tớ Hoắc phủ nhìn ngây người.

Thân vệ một đường hộ tống Tô Tô đến mấy ngày nay đã có chút sức chống cự, không đến mức giống như những "gã điểu tư chưa từng thấy qua việc đời" đang trợn mắt cứng lưỡi này, nhao nhao mang đồ đạc bận rộn mở ra. Tô Tô do Hoắc Hầu dẫn dắt, đi tới trước mặt Hoắc phu nhân, kính cẩn chào hỏi: "Thϊếp Tô thị, gặp qua Hầu phu nhân... Tam công tử."

Hoắc phu nhân nhìn nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt, lại nhìn trượng phu đứng bên cạnh nàng, dần dần lấy lại tinh thần, ý thức được cái gì.

Tất cả mọi người đều lặng lẽ để ý tình huống bên này, suy đoán Hoắc phu nhân sẽ đối đãi với nữ nhân trượng phu mang từ bên ngoài về như thế nào, ngay cả Hoắc Hầu và Anh Triều cũng âm thầm quan sát thần sắc của nàng.

Hoắc phu nhân không thể nói là tức giận, cũng không thể nói là vui mừng, mới vừa rồi chỉ là ngẩn ngơ trong chốc lát, trong lòng có một chút buồn bực, nhưng vẫn nở một nụ cười, đỡ Tô Tô lại: "Không cần đa lễ."

Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Nếu Hoắc phu nhân tại chỗ này ra oai phủ đầu với mỹ nhân, vậy tràng diện cũng không dễ nhìn.

Hoắc Hầu cũng yên lòng. Hắn gọi quản gia tới, ý bảo hắn mang Tô Tô đến hậu viện, lại ôn nhu nói với Tô Tô: "Đi theo Nghiêm quản gia, có gì cần nói với hắn là tốt rồi."

Tô Tô nói vâng, lại cúi đầu hành lễ với Hoắc phu nhân, đi theo quản gia vào phủ đệ.

"Phụ thân." Anh Triều quay đầu lại nhìn Tô Tô đã biến mất ở góc đường, lại nhìn về phía Hoắc Hầu: "Đây là..."

Phụ thân hắn sinh hoạt đơn giản, không háo nữ sắc, nhiều năm như vậy trong phủ chỉ có một thê một thϊếp, cũng đều là người cũ làm bạn từ nhỏ, hiện giờ Tô Tô xuất hiện thật sự ngoài dự liệu của hắn.

"Lát nữa ta sẽ thương lượng với mẫu thân con." Hoắc Hầu chiếu cố cảm giác phát thê, cũng không có ý định nối chuyện Tô Tô ở trước cửa nhà: "Trước tiên nói chính sự."

Cả nhà đích xác còn có rất nhiều việc xử lý, ví dụ như trở về an trí tốt binh lính, huynh đệ chết trận phải trợ cấp, ân thưởng của triều đình phải phân phối... Chuyện của Tô Tô tự nhiên đứng phía sau. Anh Triều gật đầu, đỡ cánh tay mẫu thân, theo Hoắc Hầu vào trong phủ đệ.

Tô Tô bên này đang đi theo quản gia quen biết kết cấu trong phủ, đi tới hậu viện. Trên đường Nghiêm quản gia cũng đang bất động thanh sắc quan sát gương mặt mới do tướng quân mang về: dung mạo không thể bắt bẻ, lời nói cử chỉ không làm người ta không thích, hơn nữa đối mặt với nội thất trong phủ cũng không lộ ra cảm xúc tham lam hay kinh hỉ gì, trong lòng quản gia hài lòng, vì thế thái độ trở nên khách khí.

Tô Tô chỉ im lặng nghe quản gia giới thiệu, để hắn an bài cho mình. Hoắc phủ và nhà họ Kỳ ở Hàng Châu khác nhau, Kỳ gia là loại lâm viên Giang Nam giàu có đường hoàng, đặt vinh quang của thế gia trăm năm vào trong trạch một hoa một cảnh, mà Hoắc phủ thì có vẻ cổ xưa hơn rất nhiều, bày biện không lộ ra xa hoa lãng phí, trạch viện bày biện quy cách nghiêm chỉnh, tôi tớ qua lại trật tự ngăn nắp, đoan chính là phong phạm của nhà tướng.

"Hôm nay trong phủ loạn, phòng của ngài còn chưa kịp thu dọn, ủy khuất ở chỗ này một đêm." Quản gia đưa Tô Tô đến phòng khách: "Có nhu cầu gì cứ việc phân phó hai tỳ tử bên ngoài."

"Đa tạ." Tô Tô gật đầu: "Ngài có việc bận cứ đi trước."

Quản gia lại dặn dò tỳ nữ ở cửa một phen, rời đi trước. Tô Tô ở trong phòng đi dạo, đẩy cửa sổ ra thay đổi hương vị lâu không có người ở trong phòng, sau đó dứt khoát ngồi bên cửa sổ nhìn cây nhãn xanh biếc trong viện.

Không sao. Nội tâm Tô Tô rất bình tĩnh, nàng sớm đã học được cách gặp sao yên vậy khi lang bạt kỳ hồ.

Đám nô bộc tỳ nữ ngoài phòng tới tới lui lui, cũng đặt rất nhiều ánh mắt tò mò lại kinh diễm vào nàng, nhưng thấy Tô Tô Tô an tĩnh, cũng không tiện tiến lên hỏi han, chỉ nhìn từ xa, cảm khái một câu "Nương tử ở trong phòng khách quả nhiên là cực kỳ xinh đẹp".

Buổi chiều, Hoắc Hầu tới một chuyến.

Hắn vừa trở về liền bận rộn đến bây giờ, tốt xấu gì cũng dành thời gian nhìn Tô Tô một chút. Một đêm đó Tô Tô rõ ràng đối với hắn cung kính mà lãnh đạm hơn nhiều, Hoắc Hầu muốn bù đắp, cùng nàng nói chuyện đều phải cân nhắc trước rồi mới mở miệng: "Buổi trưa nghỉ ngơi chưa? Có quen sống ở đây chưa?"

"Thϊếp nghỉ ngơi rồi, hết thảy đều tốt, đa tạ Hầu gia." Tô Tô trả lời. Hắn được phong quân hầu, nàng hiện giờ đã thay đổi xưng hô.

Hoắc Hầu nhìn qua đồ trang trí phòng khách, còn cảm thấy ủy khuất nàng: "Nơi này hơi ồn ào một chút, ngày mai liền quét dọn xong tiểu uyển, về sau nàng ở bên đó, không gian lớn, cũng càng thanh tịnh."

Tô Tô nghe nói chỉ mỉm cười nói tốt.

Hoắc Hầu thở dài, tiến lên ôm lấy vai nàng: "Còn cần gì nữa, trực tiếp nói với ta, được không?"

"Các tỳ nữ rất tỉ mỉ, thϊếp không thiếu đồ." Tô Tô nói.

Thời gian đã gần hoàng hôn, hoàng hôn cuối mùa hè treo trên bầu trời ngoài cửa sổ, rực rỡ, nhưng luôn luôn có một chút hương vị bi thương, ánh sáng trong phòng mờ dần, một mảnh yên tĩnh. Hoắc Hầu nhìn mặt mày Tô Tô rũ xuống, trong lòng hơi nhéo một cái.

"Đợi lát nữa gọi phòng bếp mang cơm chiều lên cho nàng." Hắn cúi xuống, nhìn vào mắt nàng: "Một mình ở lại có sợ không?" Nàng mới đến lại bị bỏ lại trong phòng khách, trong lòng hắn có chút băn khoăn.

Tô Tô lúc này thật sự cười rộ lên: "Thời điểm thϊếp ở một mình còn nhiều hơn."

Hoắc Hầu lúc này mới nhớ tới, đây là một cô nương cứng cỏi phá thành Hàng Châu một mình chạy ra ngoài... Có lẽ hắn luôn nghĩ nàng quá kiều.

"Tối nay không thể ở cùng nàng, xin lỗi." Hoắc Vân và phu nhân Nguyên Nương từ nhỏ quen biết, một đường nâng đỡ đến nay đã xem như lão phu lão thê, từ biệt mấy tháng đương nhiên phải ở trong phòng chính —— đây là tôn trọng vợ cả. Hắn yêu thương sờ sờ mặt nàng: "Một mình tốt, không thú vị liền bảo tỳ nữ nói chuyện cùng nàng, được không?"

"Được." Tô Tô đáp: "Hầu gia đi ăn cơm đi."

Hoắc Hầu liền rời đi. Hai tỳ nữ ngoài phòng lần đầu tiên nhìn thấy nam chủ nhân ở cự ly gần như vậy, còn lần nữa được phân phó chăm sóc Tô Tô, đối với nàng càng không dám chậm trễ, Hoắc Hầu chân trước vừa đi sau liền chạy đến trước mặt Tô Tô hỏi han ân cần, Tô Tô bất đắc dĩ đáp ứng nhiệt tình của hai người, tốt xấu gì cũng đưa ra một mệnh lệnh: "Bưng cơm chiều tới đây, cùng ta ăn đi."

Hai tiểu tỳ nữ liếc nhau, ánh mắt đều mở tròn, sau khi phản ứng lại vui mừng đáp một tiếng, nhanh như chớp chạy ra ngoài.

Sau đó Tô Tô cùng nhóm tỳ nữ ăn cơm xong, lại được hai người hầu hạ rửa mặt dọn dẹp một phen liền nghỉ ngơi.

Đèn phòng tắt, nhưng trong phòng chính vẫn sáng. Hoắc Vân vào phòng tắm tắm rửa, mặc áo ngủ đi vào phòng ngủ. Nguyên Nương đã nằm ở trong giường, thấy hắn đến liền xốc chăn lên, đợi hắn lên giường.

Hai vợ chồng còn chưa buồn ngủ, trước khi đi ngủ liền cùng nhau tán gẫu chuyện, chủ yếu nói vẫn là Địch Di hòa đàm và quan gia phong thưởng. Nguyên Nương biết trượng phu không quan tâm đến tước vị và phú quý, thở dài: "Bao nhiêu năm cừu oán, làm sao có thể dễ dàng hòa giải? Hành động này của triều đình, quả nhiên là làm lạnh lòng Hán dân Nam Bắc."

"Phụ huynh quan gia bị bắt đi phía bắc, mơ mơ hồ hồ bị triều thần đẩy lên vị trí kia, rốt cuộc không có lòng dạ, chỉ muốn sống an ổn phú quý quãng đời còn lại." Hoắc Vân có chút mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm: "Hắn không biết, Địch Di phục mạnh không phục yếu, giống như một con sói, quay đầu bỏ chạy hẳn là một con đường chết, chỉ có cầm lấy gậy đối mặt đánh tới, mới có một đường sinh cơ."

Người thời đại này phần lớn có một loại thuận phục và sùng bái gần như bản năng đối với thiên tử, Nguyên Nương trấn an trượng phu: "Quan gia thánh minh, cũng thấy chàng báo quốc trung thành, sẽ sáng suốt."

Hoắc Vân nghe vậy nhếch môi, chỉ không nói một lời.

Kế tiếp lại nói đến trưởng tử và thứ tử theo phụ thân xuất chinh. Nguyên Nương đối với hài tử của mình vẫn vô cùng nhớ nhung, vẫn ngóng trông: "Lẽ ra còn ba đến năm ngày nữa là có thể đến."

"Thọ Xuân phủ do hai đứa nó tự mình nghĩ đến thu phục, ta buông tay, một chút cũng không tham dự." Nói đến đây trên mặt Hoắc Vân cũng có ý cười, là thật lòng kiêu ngạo: "Biểu hiện không tệ."

Nguyên Nương cảm khái đứa nhỏ lớn lên: "Đến lúc đó chàng dẫn ta đi cửa thành, đón gió tẩy trần cho bọn chúng."

Hoắc Vân nói không cần: "Ở nhà nấu thêm hai món chờ là được rồi."

Sau đó giữa hai người có một đoạn yên tĩnh ngắn ngủi.

Một điều nữa, bọn họ không nói. Nguyên Nương vốn định chờ Hoắc Vân nhắc tới, nhưng chung quy cũng là chờ không được, chính mình mở miệng trước: "Vị ban ngày kia... Tô cô nương, là chuyện gì xảy ra?"

"Tô thị nguyên ở Hàng Châu, ngày đó Địch Di phá thành hỗn loạn được ta cứu." Hoắc Vân hơi điều chỉnh tư thế ngồi một chút. Hắn bỏ qua chuyện Tô Tô vốn là tiểu thϊếp Kỳ gia, chỉ đại khái miêu tả tình huống mình gặp nàng: "Thấy nàng một nữ tử không thể dựa vào, liền mang nàng vào doanh chữa thương, để Ngọc tẩu chăm sóc."

Nguyên Nương nhìn trượng phu, câu hỏi thứ hai nói trúng tim đen: "... Chàng đã chạm vào cơ thể của nàng chưa?"

"... Rồi."

"Đức Khôn," Giọng nói Nguyên Nương nặng hơn một chút, gọi tên tự Hoắc Vân: "Ngươi hoang đường!"

Nàng lớn tuổi hơn trượng phu một chút, nhiều khi đối xử với hắn như một đệ đệ: "Chàng thường hành quân bên ngoài từ trước đến nay không dính vào những thứ này... Là Tô thị kia niệm ân tình của chàng, lấy thân báo đáp?"

"Nàng là một đứa trẻ ngoan." Hoắc Vân biết thê tử hiểu lầm, giải thích: "Là ta mạo phạm nàng."

Nguyên Nương biết hắn sẽ không lừa gạt mình, chỉ trừng mắt nhìn hắn một cái: "Cho nên hiện tại như thế nào? Chàng muốn người ta, tóm lại phải cho nàng một lời giải thích."

"Cho nên làm khổ nàng quan tâm, chọn một ngày nạp nàng ấy vào." Hoắc Vân nhắm mắt lại, dừng một chút lại bổ sung một câu: "Đừng để nàng chịu ủy khuất."

“... Ta hiểu rồi." Nguyên Nương đáp ứng: "Ngày mai ta sẽ định ngày —— sớm làm đi, nếu không Đình ca và Trạch ca trở về, càng khó giải thích."

"Theo ý của nàng." Hoắc Vân không có dị nghị.

Định xong chuyện Tô Tô, hai người không có gì để nói. Hoắc Vân hỏi: "Nghỉ ngơi thôi?" Sau khi nhận được câu trả lời của thê tử, liền tắt đèn.

Bận rộn cả ngày, hơi thở của nam nhân trong bóng tối nhanh chóng trở nên đều đều sâu xa. Nguyên Nương nằm nghiêng về phía trượng phu, nhìn sườn mặt mình quá quen thuộc, lại thật lâu thật lâu, không có buồn ngủ.