Chương 22: Mưu đoạt (1)

Bóng đêm như mực.

Đêm nay là trăng tròn, ánh trăng tựa như sợi bạc mông lung tạo hóa dệt ra treo đầy cành cây, lại giống như một trận sương mù mờ mịt, nhẹ nhàng bao phủ thế giới này, làm cho hết thảy đều trở nên suy nghĩ không thấu.

Hoắc Vân một tay gối sau đầu, ngồi dưới gốc cây cổ thụ hóng gió.

Gió đêm khuấy động đầm đá nhỏ trầm tĩnh, nhấc lên một mảnh ánh trăng nhạt, các ngôi sao phía chân trời trở nên mơ hồ, khuếch tán ra vầng sáng nhỏ, tạo thành một mặt biển.

Trong đêm mùa hè này, không có la hét, không có chiến tranh, không có vó ngựa, không có máu, trời đất đều yên tĩnh.

Trong nháy mắt, một tiếng nước rất nhỏ khiến nam nhân cảnh giác.

Hắn nhíu mày, đứng dậy, theo thanh âm đi về phía đầm đá. Đẩy ra một mảnh lau sậy cao ngang một người, hắn chỉ nhìn thấy một vòng gợn sóng từ từ mở ra.

Một lát sau, mặt đầm khôi phục tĩnh lặng, phản chiếu mặt trăng trên bầu trời.

Hoắc Văn lắc đầu. Đại khái là thần kinh của mình quá mức căng thẳng, hành quân nhiều năm, cảnh giác đã khắc ở trong xương cốt.

Hắn đang muốn xoay người rời đi, tiếng nước thánh thót lại nổi lên, trăng trong nước vỡ vụn từng mảnh, một người chậm rãi hiện lên.

Là nữ nhân.

Nàng có mái tóc đen nhánh, uyển chuyển trôi nổi như tảo, mặt mày rất đẹp, diễm lệ động lòng người, da thịt trắng nõn óng ánh, tựa như ánh trăng ngưng tụ, đôi môi đỏ tươi mềm mại, giờ phút này hơi mở ra, làm cho người ta nhịn không được... Muốn tự tay hái lượm.

Yêu tinh đêm trốn trong nước, ánh mắt vui buồn lẫn lộn nhìn hắn, tựa như biết nói chuyện, mờ mịt, ngây thơ, tò mò, sợ hãi, oán trách hắn tùy tiện xông vào phòng tắm của nàng.

"Đừng sợ." Hắn ngồi xổm xuống để nàng không phải nhìn lên mình.

Nàng rụt xuống phía dưới, vẫn rụt rè đánh giá Hoắc Vân, giống như một con nai nhỏ, một khi phát hiện hắn có một chút ác ý, liền phải chạy trốn thật xa.

"Lại đây đi." Trái tim Hoắc Vân tựa như bị cái gì đó nắm chặt, ngữ khí đều nhẹ nhàng, ôn nhu nói.

Nàng nghe vậy chỉ lùi lại.

Hoắc Vân cười, ngồi xuống bên cạnh đầm đá, nghiêng mắt không nhìn nàng, chỉ dùng dư quang để quan sát hướng đi của náng.

Yêu tinh đêm nhìn hắn một hồi lâu, dường như xác định hắn không có uy hϊếp đối với mình, lại chậm rãi chìm xuống nước. Nàng mặc một bộ quần áo đơn bạc, đã sớm ướt đẫm, vạt áo dập dềnh trong nước, nhẹ nhàng lại quỷ mị.

Một lúc lâu sau, nàng lại nổi lên, lúc này vị trí cách vị trí của hắn gần hơn một chút.

Hoắc Vân để ý tới, không có động tác, chỉ là khóe miệng không thể ức chế hơi cong lên.

Yêu mị ngây thơ lại nhích lại gần vị trí của hắn, cuối cùng đi tới bên bờ, hai tay xếp chồng lên mặt đá, cằm đặt trên cánh tay, nghiêng đầu nhìn hoa văn góc áo choàng Hoắc Vân.

Nàng hẳn là có chút tò mò đối với hắn, nhìn qua y bào của hắn, còn thật cẩn thận nhô tay ra, muốn sờ sờ gấm vóc hổ văn sáng bóng trong ánh trăng.

Một giây sau, cánh tay của nàng bị Hoắc Vân dễ dàng nắm chặt.

Hoắc Vân rũ mắt, ánh mắt công khai rơi vào gương mặt kinh hoàng của nàng, đùa giỡn với cổ tay nhỏ nhắn mềm mại như không xương trong tay: "Không phải sợ ta sao?" Trước sức mạnh của hắn sự giãy giụa của nàng có cũng như không: "Tại sao vẫn dám đến gần?"

Yêu tinh biết được không cách nào tránh thoát nắm giữ của hắn, dần dần thu lại chút khí lực ít ỏi kia. Lúc này nàng mới biết giả bộ đáng thương, trong mắt thấm đẫm lệ, bộ dáng treo ở hốc mắt muốn rơi nhưng không rơi xuống, đủ để làm cho người có tâm địa sắt đá đều mềm mại.

Nhưng yêu tinh không biết, bộ dáng của nàng không chỉ khiến hắn sinh ra trắc ẩn.

Hoắc Vân xách cánh tay nàng nhẹ nhàng một vòng, yêu tinh được đưa lên bờ. Nước ào ào chảy lên đá xanh trên bờ, nàng chật vật nằm nghiêng trên tảng đá, mái tóc đen, áo trắng bám chặt vào da, lộ ra một đường cong uyển chuyển ở mông eo, ống tay áo bên trái rơi xuống, lộ ra một đoạn vai mượt mà.

Ánh mắt Hoắc Vân tối sầm lại.

Hắn đưa tay ra, đẩy mái tóc ướt buông xuống bên cổ nàng ra sau tai. Làn da của nàng lạnh mà mềm mại, chỉ là đầu ngón tay xẹt qua, cảm giác tê dại liền một đường truyền đến trái tim, làm cho nó ầm ầm rung động.

Yêu tinh trong lúc hắn chạm vào rõ ràng co rúm lại một chút, bộ ngực không có sợi tóc che khuất kịch liệt phập phồng, đỉnh cao xinh đẹp đứng thẳng, cũng đang run rẩy.

Hoắc Vân cảm thấy mình bị mê muội.

Tất cả thanh âm bên tai đều trở nên mông lung, hắn chỉ dùng đầu ngón tay phác họa độ cong từ sau tai nàng đến bên cổ, một chút lực cũng không dám dùng, sợ làm nàng bị nát, nhưng mâu thuẫn với nó chính là dục niệm bành trướng trong hắn, muốn bóp nát nàng, lật đi lật lại, một tấc cũng không buông tha —— ở trước mặt nàng, hắn đã quen với bộ dáng ôn hòa bao dung, những bộ mặt lạnh lùng lạnh lùng kia, hắn áp chế ở chỗ sâu.

Bây giờ hắn thay đổi suy nghĩ, hắn muốn để nàng nhìn xem Hoắc Vân chân chính trông như thế nào.

Lòng bàn tay hắn phủ lên lớp quần áo mỏng manh trên vai yêu tinh, ánh mắt cực kỳ áp bách như sư hổ đè xuống, nàng giống như con nai con bị bắt ăn cũng không thể động đậy được nữa.

"Run cái gì?" Giọng nói của hắn đã khàn khàn.

Yêu tinh đêm cắn chặt môi, nước mắt trong mắt rơi xuống.

"Tướng quân." Giọng nói của nàng nhẹ nhàng: "Ta lạnh."

Tay Hoắc Vân dừng một chút, trong nháy mắt du͙© vọиɠ như đào núi lấp biển phá tan lý trí của hắn, cuối cùng bị hắn gắt gao khắc chế, chỉ là hai tròng mắt đã cùng màu với đêm tối.

"Vậy thì vào trong ngực ta đi." Hắn gọi một cái tên: "Tô Tô."

...

...

Hoắc Vân tỉnh táo lại trong ánh sáng màu vàng nhạt sáng sớm cùng bước chân và tiếng người dần dần hỗn loạn bên ngoài.

Hắn ngồi dậy, có chút phiền não nâng trán, trong đầu vẫn là một mảnh kiều diễm, quang ảnh xinh đẹp, du͙© vọиɠ không thể coi thường mà bành trướng, thậm chí có chút đau đớn.

Hắn thở dài một hơi, nhất thời chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

Không còn trẻ nữa, sao mà vẫn còn có thể... Nghĩ đến cứng rắn.