Chương 21: Quân doanh (4)

Mắt thấy sắp đến Hạ Chí, thời tiết càng lúc càng nóng bức, một tia gió cũng không có, không khí đều giống như ngưng tụ, dính dính một đoàn. Địch Di đa số sinh ra ở phương Bắc khí hậu khô hanh lạnh lẽo, cũng không thích ứng với loại mùa hè ẩm ướt này, tốc độ hành quân và sức chiến đấu trong cái nóng ở Giang Nam đều có sự chậm chạp rõ ràng, đây là quân cơ, Hoắc Vân dẫn quân nhanh chóng thu phục Giang Nam Tây Đường và Thọ Xuân phủ, ngăn Địch Di vượt qua Trường Giang ở Dương Châu, Giang Ninh phủ, song phương cứ thế giằng co, mấy ngày sau, đại trướng Địch Di đưa ra tin tức: Đại Hãn cố ý hòa đàm.

Triều đình chạy trốn về phía Nam tất nhiên là vui mừng khôn xiết, phái sứ giả đến Giang Ninh phủ đàm phán chuyện đình chiến với Oát Chuẩn Tư Liệt, rất có ý tứ lấy Bắc Trường Giang đổi lấy trăm năm hòa bình. Hoắc Vân ghìm ngựa cách Giang Ninh phủ chỉ ba trăm dặm, nhìn thành quách gần trong gang tấc, sắp tới thành quách bị sụp đổ, nhưng chỉ có thể bị chiếu lệnh nhẹ nhàng bắt dừng lại ở phía trước.

Mà tất cả những thứ này, Tô Tô ngoại trừ nhận thấy chiến sự không căng thẳng như trước, còn lại biết không nhiều lắm.

Bây giờ nàng... Chỉ muốn tắm.

Tô Tô yêu sạch sẽ, cho dù là ở trong quân doanh có điều kiện gian khổ, mỗi ngày cũng sẽ năn nỉ Ngọc tẩu lấy chậu nước đến lau chùi rửa mặt. Nhưng thời tiết oi bức như vậy, động một cái liền là một thân mồ hôi, xiêm y đều dính trên người, tóc cũng ướt đẫm, Tô Tô tuy có tính tình gặp sao yên vậy, mấy ngày nay cũng rõ ràng phiền não hơn nhiều —— nàng sẽ không nổi giận, chỉ là cả người ấm ức, không có nổi tinh thần.

Ngọc tẩu nhìn trạng thái của nàng ở trong mắt, cuối cùng buông lỏng, ý bảo nàng có thể vụиɠ ŧяộʍ đi ra ngoài vào buổi tối, đến ao nhỏ sau doanh trại tẩy một chút.

Tô Tô cuối cùng cũng bật cười, kéo tay Ngọc tẩu ngọt ngào nói cảm ơn.

Ngọc tẩu quặm mặt lại dùng đầu ngón tay chọc mi tâm nàng, nhưng lại không chịu nổi nụ cười cực kỳ có sức cuốn hút của Tô Tô, khóe miệng giật giật, cũng không nhịn được cười.

Nhiều ngày ở chung như vậy, nàng thật lòng thích Tô Tô, tiểu cô nương sinh ra tốt, càng đáng quý chính là, nàng có một trái tim sáng long lanh, khiến người ta không có cách nào không đối tốt với nàng. Ngọc tẩu chiếu cố nàng, thật sự giống như bảo vệ con mình... Thậm chí mấy ngày nay nhìn Hoắc Vân đều mũi không phải mũi mắt không phải mắt. Ngọc tẩu đã nếm qua nỗi khổ của nam nhân, Hoắc tướng quân dù có quang minh lỗi lạc, dù có to lớn cương chính, chung quy cũng là nam nhân, mà nam nhân đối mặt với tuyệt sắc như Tô Tô, trong lòng đang suy nghĩ cái gì thật sự khó nói.

Mà Hoắc Vân ở trong quan sát của Ngọc tẩu, thật đúng là không có chỗ nào vượt quá khuôn phép, hắn quân vụ bận rộn, đến thực tế không tính là thường xuyên, ngồi trong trướng một chút cũng sẽ hỏi ý tứ Tô Tô trước, khoảng cách giữa hai người không xa không gần, nội dung trao đổi đều là nội dung không thể bình thường hơn. Vì thế Ngọc tẩu cũng coi như yên tâm, cảm thấy đại khái là mình quá khẩn trương, Tô Tô vốn là một người khiến người ta thương, những quan tâm này của Hoắc tướng quân tựa hồ cũng không có vấn đề gì.

Vì vậy, nàng viết cho Tô Tô (Tô Tô biết chữ, vì vậy họ sẽ trao đổi như thế này): buổi tối chờ cho đến giờ Sửu hãng đi, đi về phía Tây của rừng, trên đường tránh các lều lớn và binh sĩ tuần tra đêm ... Tô Tô nhất nhất nhớ kỹ, gật đầu đáp ứng.

Đến lúc trăng sáng sao thưa, đêm khuya vắng lặng, Tô Tô thu thập xà phòng cùng mấy bộ quần áo thay giặt, lặng lẽ ra khỏi trướng.

Nàng vốn đợi có chút mệt mỏi, nhưng gió đêm mát mẻ thổi qua, là không khí trong lành nàng đã lâu không thể hít thở được, tinh thần Tô Tô mừng rỡ, tâm tình cũng tốt lên.

Trong doanh địa phần lớn mọi người đều ngủ, yên lặng một mảnh, doanh trướng hơn phân nửa yên lặng dưới bóng đêm, chỉ còn lại mấy đại trướng tướng soái còn có ánh lửa, ngẫu nhiên có một hàng bóng dáng chỉnh tề hiện lên rồi lại không còn, đó là vệ binh tuần phòng ban đêm, đại khái là mấy ngày nay hai nước hòa đàm, tạm thời không có chiến sự, tuần phòng an bài không cần phải chặt chẽ như trước, đề phòng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện tập kích ban đêm.

Tô Tô bên này mượn ánh trăng chậm rãi sờ về phía tây, đang ở phía sau trướng quan sát sự sắp xếp tuần phòng vệ binh, phía sau chợt lạnh lùng vang lên tiếng nam trầm thấp như thở dài: "Đây là muốn đi đâu?"

Tô Tô bất ngờ không kịp đề phòng, quả thực bị hoảng sợ giật nảy mình, quay đầu gần như muốn kinh hô ra tiếng, đã bị người phía sau che miệng lại.

"Đừng lên tiếng."

Khoảng cách giữa hai người nhất thời kéo rất gần, nam nhân vóc người rất cao, Tô Tô bị hắn che miệng nắm chặt, trước mắt chỉ nhìn thấy một vùng áo giáp trước ngực lạnh như băng cứng rắn, trong nháy mắt bởi vì kinh hãi hô hấp đều trở nên dồn dập. Hơn nửa ngày chờ tim nàng đập ổn định lại, nam nhân mới mới từ từ buông nàng ra.

Nương theo ánh trăng, Tô Tô cũng rõ ràng thân phận người trước mắt, chỉ lúng ta lúng túng nhẹ giọng gọi: "Tướng quân..."

Hoắc tướng quân rũ mắt, nhìn lông mi run rẩy của Tô Tô, thấp giọng nói: "Nếu để cho tuần phòng nhìn thấy như vậy, là phải trực tiếp xử trí như mật thám."

Tô Tô nhất thời càng áy náy, gấp đến độ nước mắt đều bắt đầu đảo quanh hốc mắt: "Thϊếp không phải..."

"Ta biết." Hoắc tướng quân dẫn nàng đến chỗ không có người cách xa trướng, khuôn mặt có vẻ lãnh túc: "Chỉ là nàng còn chưa trả lời ta, hơn nửa đêm, là muốn đi đâu?"

Tô Tô siết chặt quần áo đang ôm trong ngực, cắn chặt môi nhất thời không lên tiếng. Nàng muốn đi tắm rửa nha, nhưng chuyện này làm sao có thể nói ra miệng với Hoắc tướng quân được đây?

Nhưng Hoắc tướng quân không cho nàng nhiều thời gian im lặng, ánh mắt sắc bén như sư hổ đè xuống, mang theo thế lực không cho phép người khác cãi lại: "Tô cô nương, trưởng quan tra hỏi, nàng phải trả lời."

"Thϊếp... Muốn đi đến ao ở phía tây... Rửa mặt chải đầu một chút..." Tô Tô gian nan trả lời, xấu hổ khiến nàng căn bản không ngẩng đầu lên được, chỉ có thể cúi đầu chống tầm mắt cơ hồ có thể xuyên thủng mình: "... Thêm phiền toái cho tướng quân, thϊếp thật sự... Rất xin lỗi."

Hoắc tướng quân nghe xong, nhất thời không nói gì.

Tô Tô cũng không dám ngẩng đầu. Nàng thực sự muốn khóc.

Nước mắt của nàng gần như rơi xuống, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài trên đầu: "Được rồi."

Cái gì? Tô Tô ngẩng đầu, một giọt nước mắt to bằng hạt đậu còn hiện ra dưới mắt, bộ dáng muốn rơi xuống không rơi.

"Ta biết rồi." Hoắc tướng quân nhìn bộ dáng này của nàng, cũng biết mình làm nàng sợ, giọng nói đều dịu dàng một chút: "Còn nhớ rõ ta nói với nàng như nào không? Không chạy loạn trong trại."

"Thϊếp nhớ rõ, tướng quân thực xin lỗi, thϊếp không phải cố ý." Nước mắt Tô Tô rơi xuống, Hoắc tướng quân ngay cả lời muốn nói xuống cũng bỏ qua, lông mày nhíu chặt lại buông ra, khom người nhìn thẳng nàng: "Đừng khóc, ta không phải ý trách cứ nàng... Muốn tắm rửa, nói với ta một tiếng là được, hiểu chưa?"

Mỗi ngày hắn phải quan tâm nhiều chuyện như vậy, Tô Tô làm sao có thể chạy đến trước mặt hắn nói "Tướng quân ta muốn tắm rửa". Tô Tô không phản bác những lời này của hắn, chỉ lau nước mắt gật đầu, Hoắc tướng quân thấy bộ dáng ủy khuất của nàng lần nữa nhíu chặt mày, chung quy không nhịn được, đưa tay xoa xoa đầu nàng: "Ở chỗ này chờ ta, ta dẫn nàng đi hồ nước phía tây, được không?"

Tô Tô gật đầu nói được.

Hoắc Vân liền sải bước rời đi.

Tô Tô bên này vừa mới ngừng nước mắt, hắn liền quay trở về, chỗ khuỷu tay treo cái gì đó, chỉ là trong bóng đêm nhìn không rõ lắm. Hoắc tướng quân cúi đầu nhìn Tô Tô, nhẹ giọng nói: "Đi thôi, theo sát một chút."

Tô Tô liền nhắm mắt theo bước chân của hắn, theo hắn đi ra ngoài doanh trướng.

Một đường này không cần trốn tránh, vệ binh thấy Hoắc Vân cũng chỉ có thể cúi đầu chào hỏi, cho dù thấy Tô Tô che đầu dưới áo choàng cũng không nói gì, hai người thông suốt không trở ngại rất nhanh đi tới trong rừng cây Ngọc tẩu nói ban ngày, nương theo ánh sáng của mặt trăng, Hoắc Vân dừng bước trước một mảnh lau sậy, nói với Tô Tô: "Chính là nơi này."

Gió thổi qua, lau sậy cao dập dờn trái phải, phát ra tiếng xào xạc, sau đó có ánh sáng lấp lánh, là ao nhỏ dưới ánh trăng.

Ánh mắt Tô Tô sáng lên, nàng quay đầu cảm kích Hoắc Vân nói: "Đa tạ tướng quân."

Hoắc Vân cười lắc đầu: "Không sao đâu." Lại chỉ chỉ phương hướng ao: "Đi đi, nước rất trong."

Tô Tô nhanh chóng gất đầu, nhưng lại nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề: "Rất muộn rồi, Hoắc tướng quân... Ngài có muốn quay lại nghỉ ngơi không?"

Hoắc Vân biết băn khoăn trong lòng nàng. Hắn đi rồi, đến lúc đó nàng một mình trở về doanh trại lại muốn phiền toái, hắn lưu lại, nàng cũng là khó xử.

Vì vậy, hắn nói: "Đêm không ngủ được, trùng hợp ra ngoài đi bộ một chút. Ta ở vị trí bên ngoài chờ nàng, xong nhớ gọi ta."

Tô Tô mím môi, lại nói một tiếng cảm ơn, đi sâu vào trong đám lau sậy.

Nàng có chút lo lắng, quay đầu lại nhìn Hoắc Vân một cái. Hoắc Vân bật cười, xoay người lại, chỉ để lại nàng cô một bóng lưng.

Tô Tô lúc này mới thả lỏng, cởϊ qυầи áo trong bụi lau sậy, thử thăm dò chìm xuống nước. Đêm hè nước thấm lạnh, nhưng không khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nàng đã lâu không ngâm mình trong nước như vậy, không khỏi thở dài một tiếng, nương theo ánh trăng tắm rửa thật sạch.

Mà bên ngoài lau sậy, dưới bóng tối của rừng cây, Hoắc Vân đưa lưng về phía lau sậy, dựa vào cây mà đứng. Chiếu lệnh đình chiến của Hoàng đế làm cho hắn mấy ngày nay đều không ngủ được —— sĩ khí trong quân đang sắc bén, thắng lợi gần trong gang tấc, rõ ràng có thể dựa vào hai tay của mình mà đường đường chính chính đoạt lại quốc thổ từ trong tay Địch Di, triều đình lại muốn ủy khúc cầu toàn (tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục). Ban đêm hắn ra khỏi trướng đi bộ dưới ánh trăng hít thở không khí, liền nhìn thấy Tô Tô như chuột nhỏ... Vì vậy, mới có hành động này.

Tiểu cô nương thích sạch sẽ, dẫn nàng ra ngoài tắm rửa, thực tế cũng không có gì, chỉ là trước mắt, hắn dần dần có chút hối hận.

Hành quân nhiều năm, cảm quan của Hoắc Vân nhạy cảm hơn nhiều so với người thường, tiếng nước chảy xiết kia kèm theo gió đêm du dương vang lên bên tai, giữa mùa hè này lẽ ra làm cho người ta sảng khoái này, nhưng không biết vì sao, hắn chỉ cảm thấy nóng.

Đó là một loại khô nóng bốc cháy từ sâu trong cơ thể, nương theo tiếng nước tựa như đổ thêm dầu vào lửa, càng ngày càng mãnh liệt.

Hoắc Vân hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, trong đầu xách từng việc trọng yếu quân sự cần phải giải quyết hiện nay và tương lai ra, cố gắng ngăn cách tiếng nước như mộng như ảo kia, nhưng càng như vậy, một hình ảnh lại càng rõ ràng trong đầu —— màn trời xanh thẳm, trăng sáng trắng, chấm nhỏ chấm nhỏ, lau sậy vàng son, nước ao trong suốt, cùng với, nữ nhân có đôi môi đỏ mọng tóc đen sâu trong làn sóng kia.

Hắn không cần xoay người nhìn, liền có thể phác họa bộ dáng của nàng ở trong lòng. Hoắc Vân cười khổ, có lẽ... Tô Tô quả nhiên là yêu tinh đêm, hắn thấy nàng lần đầu tiên ở trong thành Hàng Châu, chính là cho rằng như thế.

Hoắc Vân nhận ra rõ ràng du͙© vọиɠ trong lòng mình, hắn muốn Tô Tô, cho dù nàng từng là cơ thϊếp Kỳ gia gì kia. Hoắc Vân chinh chiến nửa đời người, thấy nhiều thê ly tử tán, cửa nát nhà tan, đối với mấy giáo điều gọi là "trong trắng", "cương liệt" đều khịt mũi coi thường, nếu không tại sao lại tự mình chủ trì hôn nhân cho Ngọc tẩu và tướng sĩ dưới trướng?

Nhưng hắn cũng biết mình không chịu nổi, không nói Tô Tô thân là vợ người liệu có thể tiếp nhận mình hay không, Hoắc Vân là một nam nhân có vợ có con, đã đứng tuổi, là tuổi bậc cha chú của Tô Tô, tuổi trưởng tử và thứ tử đều lớn hơn Tô Tô, hắn nhìn Tô Tô trẻ tuổi, trên thực tế là tự ti mặc cảm.

Hoắc tướng quân thở dài một tiếng, suy nghĩ hỗn loạn, thái dương có chút đau nhức, chỉ có thể nặng nề khép mắt lại, mặc kệ tiểu cô nương thanh diễm như tiên lại xinh đẹp như yêu kia xâm chiếm đại não của hắn.

Đầu kia bãi lau sậy, Tô Tô không biết nội tâm Hoắc tướng quân giãy dụa, nàng tắm rửa không sai biệt lắm, vắt khô nước trên tóc, dùng trâm xắn một cái búi thấp, lại giặt sạch quần áo, thay quần áo sạch sẽ chậm rãi lên bờ.

Trong rừng đen kịt, không có một chút ánh sáng, hơi nước trên người còn chưa khô, gió đêm mát mẻ thổi qua từng tia lạnh lẽo. Tô Tô vốn có chút sợ hãi, nhưng sau khi nhìn thấy bóng lưng như núi rừng bất động kia, nàng yên lòng.

Hoắc tướng quân thật sự là một... Sự tồn tại rất làm cho người khác có cảm giác an toàn.

Nàng nhỏ giọng gọi: "Hoắc tướng quân?"

Hoắc Vân sớm nghe được thanh âm nàng lên bờ, lúc này quay người lại: "Tắm sạch rồi?"

Tô Tô nháy mắt mấy cái, thanh âm Hoắc tướng quân có chút khàn khàn, là cảm xúc thô ráp.

Nàng có chút ngượng ngùng cúi đầu kéo góc áo, xin lỗi nói: "Chờ lâu rồi."

Hoắc Vân tỏ vẻ không sao, chỉ nói với nàng: "Đi thôi."

Tô Tô gật đầu, bước nhanh về phía hắn. Nhưng trong nháy mắt vi diệu nào đó, Tô Tô bỗng nhiên chú ý tới ánh mắt rất nhanh của Hoắc tướng quân, hơi hướng xuống phía dưới một chút, tiếp đó là nội tâm ngắn ngủi vặn một cái.

Nàng theo bản năng rũ mắt, lập tức trái tim đập mạnh —— lúc nàng đi ra chỉ mang theo một bộ xiêm y vải lanh mỏng manh, vốn cũng không có gì, nhưng ngọn tóc nhỏ xuống làm ướt vạt áo trước một chút, mà lúc mới ra nước lạnh, trước ngực nàng... Nhô lên, cách chất liệu quần áo, vẫn lồi lên rất rõ ràng.

Mặt Tô Tô nhất thời đỏ lên, một câu cũng nói không nên lời.

Hoắc tướng quân có thấy không?

Vừa rồi hắn... Nhìn xuống, phải không? Nhưng ban đêm tối như vậy, giữa hắn và nàng cách nhau vài bước, hẳn là không thấy rõ chứ?

Tô Tô quả thực khóc không ra nước mắt, sao ở trước mặt Hoắc tướng quân, mình luôn chật vật như vậy?

Sau đó nàng nghe được thanh âm của Hoắc tướng quân, vẫn trầm ổn mà trầm thuần: "Lạnh sao?"

"Dạ?" Tô Tô sững sờ ngẩng đầu, chống lại ánh mắt Hoắc tướng quân.

Hoắc tướng quân lấy đồ vật treo trong khuỷu tay mình, thì ra là một bộ y bào màu tối rộng rãi: "Ban đêm lạnh, khoác lên đi."

Tô Tô vội vàng nói cảm ơn, lấy ra mặc trên người. Bộ quần áo này đối với nàng mà nói rất to, tay áo gần như có thể vung lên hát hí khúc, vạt áo gần như muốn kéo xuống mặt đất, nàng kéo lại kéo, mới miễn cưỡng mặc xong.

Đây có thể là... Tô Tô nghĩ đến lúc trước Hoắc tướng quân đi về rồi quay lại, cẩn thận liếc mắt nhìn hắn một cái.

"Tẩm y cũ, sạch sẽ, đừng ghét bỏ." Hoắc Vân nói.

"Đa tạ tướng quân." Tô Tô nghe giọng điệu của hắn như thường, hơi yên lòng, lại cảm kích nói: "Ngày mai thϊếp giặt sạch sẽ trả lại cho ngài."

Hoắc Vân chỉ khoát tay áo, mang theo Tô Tô đi qua trong rừng tối đen. Tay trái của hắn bắt sau lưng khắc chế nắm chặt thành quyền, ngón tay đã dùng sức trắng bệch, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh tự kiềm chế, nhìn không ra bất kỳ manh mối nào.

Tô Tô đi theo phía sau hắn, mơ hồ cảm thấy hắn đi có chút nhanh, hơn nữa bước chân của hắn lớn, đuổi kịp cũng có chút cố hết sức, chỉ có thể cắn răng xách vạt áo dài, gian nan đi phía sau Hoắc tướng quân, không bao xa đã vấp phải rễ cây già lảo đảo một cái.

Hoắc Vân quay đầu lại.

Tô Tô xin lỗi đứng thẳng dậy: "Tướng quân có thể đi chậm một chút không, ban đêm tối, thϊếp nhìn không rõ..."

Lại thấy Hoắc tướng quân ngồi xổm xuống trước mặt nàng: "Bị thương không?"

Thực ra chỉ là vấp ngã, không té xuống. Tô Tô lắc đầu.

Sau đó người nàng chợt nhẹ.

Tô Tô kinh hô một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ Hoắc Vân, động tác này trên thực tế nàng rất quen thuộc, trước kia Kỳ nha nội cũng thích như vậy, mỗi khi cao hứng liền ôm nàng lên xoay vòng. Nhưng bây giờ, vững vàng nâng đỡ nàng không còn là bàn tay của công tử trẻ tuổi sống an nhàn sung sướиɠ, mà là khuỷu tay cứng rắn cường tráng của nam nhân trưởng thành, tư thế ôm đứa nhỏ. Mùi hương phong lưu ẩn chứa kia cũng không ngửi được, giữa hơi thở chỉ có mùi sắt và máu, gió dài cùng cát vàng.

Nàng nhất thời giật mình, lại khó xử nói: "Hoắc tướng quân, thϊếp có thể tự mình đi, ngài thả thϊếp xuống được không?"

Hoắc Vân từ chối cho ý kiến, không buông nàng ra, chỉ cất bước đi về phía trước: "Thả nàng xuống, chỉ sợ trời sáng cũng không về được."

Tô Tô mím chặt môi, nhất thời không biết là nên để trời sáng bị người ta nhìn thấy mình ướt tóc, mặc y bào nam nhân trở về doanh trại cùng Hoắc tướng quân, hay là bị hắn ôm trở về thì ổn.

Nàng cúi đầu nói: "Thϊếp luôn phiền toái tướng quân."

Hoắc Vân rũ mắt xuống, trong tầm mắt là mái tóc đen nhánh ướŧ áŧ của nữ tử, vành tai nhỏ nhắn xinh xắn, còn có một đoạn gáy trắng nõn lại yếu ớt. Làn da kia bị thấm ướt, dần dần hiện lên màu đỏ nhạt.

Thẹn thùng. Trong bóng tối, Hoắc Vân không khỏi mỉm cười, buổi tối này số lần hắn cười cộng lại còn nhiều hơn so với mấy ngày nay.

"Nặng gấp đôi, mới coi như phiền toái ta." Hắn ôm Tô Tô, không phí chút sức nào.

Tô Tô cắn môi liền không nói lời nào. Lời trêu ghẹo này nếu từ trong miệng Kỳ nha nội nói ra nhất định ngả ngớn, nhưng do Hoắc tướng quân nói, lại có một loại cảm giác chững chạc đàng hoàng.

Sau đó hai người không nói gì nữa, Hoắc Hàm một đường ôm Tô Tô trở lại trướng của nàng, đặt lên giường, mới mở miệng: "Lau khô tóc rồi mới ngủ tiếp, biết chưa?"

Tô Tô gật đầu, nhìn Hoắc tướng quân nghiêm túc cảm tạ: "Tướng quân nghỉ ngơi sớm một chút."

Hoắc Vân theo lời đứng dậy, rời khỏi lều trại, chỉ để lại một câu khi vén rèm lên: "Mơ mộng đẹp."