Chương 29: Thêm một người bạn

Diệp Quốc Thịnh kinh hỉ hỏi: “Phá xác?”

Diệp Trì hưng phấn mà gật đầu: “Dạ.”

Diệp Quốc Thịnh chạy nhanh đến chỗ Diệp Trì, vén rèm lên thì thấy trong ổ gà có ba con gà mái, trong đó một con gà mái có hai quả trứng gà đã nở ra. Bên trong trứng, một đoàn lông tơ màu vàng nộn nộn hiện ra rõ ràng. Tay nhỏ Diệp Trì chỉ, kích động hỏi: “Ông nội, cái màu vàng đó có phải là gà con không?”

Diệp Quốc Thịnh cười nói: “Là gà con!”

“Gà con bây giờ vẫn là một đoàn nhỏ ạ.”

“Ừ, từ từ sẽ không phải một đoàn nhỏ nữa.”

Đoàn gà con co cụm chậm rãi giãn ra cái thân thể nhỏ ướŧ áŧ, vươn đầu khẽ nứt vỏ trứng bên cạnh, sờ soạng mấp máy hướng ra ngoài, nhỏ bé yếu ớt, đáng yêu cực kỳ. Diệp Trì phấn khích hai mắt sáng lên, nói: “Ông nội, nhìn ra là gà con rồi.”

Diệp Quốc Thịnh đáp: “Đúng vậy.”

“Nó thật nhỏ!”

“Trứng gà cũng không lớn.”

“Đẹp.”

Diệp Trì có một đôi mắt giỏi phát hiện cái đẹp, luôn nói ra những lời khiến người ta thoải mái, Diệp Quốc Thịnh nhịn không được liền cười.

Diệp Trì không nhịn được ngồi xổm trước mặt gà con nhìn kỹ, nhìn một lát, đột nhiên đứng lên, nói: “Ông nội, cháu đi tìm Phóng ca!”

“Tìm Phóng ca làm gì?” Diệp Quốc Thịnh nghi hoặc hỏi.

“Cháu nói gà con nở ra, muốn cùng cậu ấy cùng nhau xem. Nói chuyện phải giữ lời.”

“Được, vậy cháu đi đi.”

Diệp Trì lập tức chạy đi, chạy đến nhà bà cụ Lục, kéo Lục Minh Phóng đi vào trước ổ gà, hai đứa nhỏ cùng nhau nhìn hai chú gà con bò ra khỏi vỏ trứng, ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn chăm chú, cảm thấy vô cùng kỳ diệu.

Dưới sự giải thích của Diệp Quốc Thịnh, hai đứa nhỏ đã biết gà con tự mình nở ra, tự mình ra khỏi vỏ, tự mình đứng lên, sau này mới trở thành một chú gà con khỏe mạnh. Điều này gọi là dựa vào chính mình.

Dựa vào chính mình, mới có thể có một bản thân tốt đẹp hơn.

Hai đứa nhỏ hiểu ra sau, tiếp tục nhìn hai chú gà con, cho đến khi hai chú gà con đứng thẳng lên, bọn họ mới đi theo Diệp Quốc Thịnh làm thùng giấy cho gà con, làm hộp thức ăn và thức ăn cho gà con, sau đó cùng nhau cẩn thận cho gà con vào thùng giấy.

Hai đứa nhỏ nghiêng người ghé sát vào thùng giấy nhìn, giống như đang xem thứ đồ chơi mới lạ vậy, ăn cơm cũng chỉ qua loa cho xong.

Để có thể được ngắm gà con lâu hơn, Lục Minh Phóng đi theo Diệp Trì cùng đi trồng rau ở Cảnh Sơn. Khi đang trồng rau, hai người vẫn luôn nghĩ về gà con, khi về nhà lần nữa, lại có hai con gà nở ra. Đến buổi tối, tổng cộng đã có sáu con gà con.

Lúc này ông cụ Lục đến tìm Lục Minh Phóng, Lục Minh Phóng mới miễn cưỡng rời đi, còn Diệp Trì thì tiếp tục nhìn gà con.

Diệp Quốc Thịnh sợ gà bị lạnh, liền lấy một cái chăn mỏng phủ lên thùng giấy, đặt ở đầu giường. Đến tối, Diệp Quốc Thịnh đã nằm trên giường, Diệp Trì cuối cùng không nhịn được bò xuống giường, cẩn thận vén chăn lên xem sáu con gà, sau đó lại chui vào chăn.

Diệp Quốc Thịnh hỏi: "Diệp Trì, chúng nó vẫn ổn chứ? Đang làm gì vậy?"

Diệp Trì nghiêng người lại gần, nhỏ giọng nói: "Chúng nó đang ngủ, thật xinh đẹp!"

"Đẹp ở đâu?"

"Lông xù xù một cục, siêu đáng yêu." Nói câu này, khóe môi Diệp Trì cong lên một nụ cười đáng yêu, còn đáng yêu hơn cả gà con.

"Chỉ có lông xù xù mà đã đáng yêu?" Diệp Quốc Thịnh cười hỏi.

"Đúng vậy."

Diệp Trì nằm trên người Diệp Quốc Thịnh, đôi mắt sáng lấp lánh, trong lòng và trong mắt đều là gà con, hoàn toàn đã quên chuyện Diệp Hoành Vĩ ban ngày, cũng không còn cảm giác buồn khổ nữa. Diệp Quốc Thịnh yên tâm, đắp chăn cho Diệp Trì.

Diệp Trì nói: "Cảm ơn ông nội."

Diệp Quốc Thịnh cười nói: "Không cần khách khí."

Diệp Trì cười hì hì.

Diệp Quốc Thịnh hỏi: "Tiểu quỷ, cháu cười cái gì vậy?"

Diệp Trì nói: "Cháu vui quá."

Diệp Quốc Thịnh hỏi: "Cùng ông nội nói nói, cháu vui vì sao?"

"Vì nhà mình có gà con nở ra, sau này sẽ có rất nhiều trứng gà nở ra, sẽ có rất nhiều rất nhiều gà mẹ, sau đó sinh ra rất nhiều rất nhiều trứng gà, chúng ta sẽ có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền."

"Kiếm tiền cháu vui vậy sao?"

Diệp Trì gật đầu rất nghiêm túc: "Vâng, vì có tiền, ông nội sẽ không cần phải vất vả nữa."

Diệp Quốc Thịnh cười mà không nói.

"Ông nội." Diệp Trì tiếp tục nói: "Ngày mai cháu bắt đầu sẽ chăm sóc gà con thật tốt, rồi bán gà con cho người khác nuôi!"

Diệp Quốc Thịnh nói: "Được."

“Cháu muốn cùng Phóng ca chăm sóc, Phóng ca cũng thích gà con.”

“Được.”

“Ông nội, cháu còn muốn tiếp tục trồng rau, trồng rau cháu rất vui vẻ.”

“Có thể.”

“Cháu có thể làm gì cũng được.” Diệp Trì ở trước mặt Diệp Quốc Thịnh rất tự nhiên biểu đạt suy nghĩ của mình: “Cháu giỏi lắm!”

Diệp Quốc Thịnh cười ha hả nói: “Không sai, nhưng mà, Diệp Trì cũng phải chăm chỉ học tập.”

“Cháu sẽ học tập, cháu học ghép vần rất giỏi, có sách ghép vần, cháu hiện tại đã biết rất nhiều chữ, cháu là một đứa trẻ giỏi lắm!”

“Phải không? Đứa trẻ lợi hại, vậy cháu đọc cho ông nội nghe một câu chuyện cổ tích nào?” Trước kia Diệp Quốc Thịnh chưa bao giờ chú ý đến đồ chơi sách vở của trẻ con, hiện tại đều chú ý, sáng sớm đi chợ mua thịt, nhìn thấy hàng rong có bán sách cũ, ba đồng tiền một cuốn, ông liền mua một cuốn truyện cổ tích thiếu nhi, nhét vào dưới gối đầu.

Lúc này, Diệp Quốc Thịnh lấy ra sách vở, đeo kính lão, lại nói một lần: “Diệp Trì đọc cho ông nội nghe truyện cổ tích được không?”

“Được ạ!” Diệp Trì đáp dứt khoát, dứt khoát chui vào lòng Diệp Quốc Thịnh, nằm trong lòng ngực ông, cùng nhau dựa vào gối đầu lớn, dưới ánh đèn mờ nhạt, Diệp Trì dùng ngón tay nhỏ chỉ từng chữ, bắt đầu đọc cho Diệp Quốc Thịnh nghe: “c—ó—ng— ngày xưa, q—u—ý— trước, y—êu— có, từ trước có một z—u—o— ngọn núi nhỏ, trên núi có một tòa m—i—ao— miếu, trong miếu có cái ——”

Diệp Trì cứ như vậy liền từng chữ từng chữ ghép vần mà đọc cho Diệp Quốc Thịnh nghe, Diệp Quốc Thịnh nghe cũng đặc biệt nghiêm túc, ngay cả trâu trong phòng, chó cùng gà cũng im lặng mà nghe, mãi cho đến khi mi mắt Diệp Trì trên dưới đánh nhau, cậu vẫn nhỏ giọng đọc “Trâu nhỏ nói, trâu nhỏ nói, nói ——”, Diệp Quốc Thịnh cười nhận lấy sách vở, bế Diệp Trì lên, tắt đèn, rồi sau đó nằm xuống.

Ông không lập tức đi vào giấc ngủ, tuổi già, giấc ngủ liền ít đi, đặc biệt là trong lòng có việc, ông nghĩ đến Diệp Hoành Vĩ, tuy rằng ban ngày khi ông nói nặng lời, cũng không hối hận mình làm như vậy, nhưng đến tối, trong lòng ông vẫn có chút lạnh lẽo.

Nhưng rồi nỗi khổ sở của ông cũng qua đi khi nghe thấy bên cạnh có tiếng nói mớ của Diệp Trì: "Ông nội, ông nội." Diệp Quốc Thịnh vừa mới còn có chút lạnh lẽo trong lòng thì giờ đã ấm áp hơn một chút. Ông nghiêng người về phía Diệp Trì, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cháu mình. Không biết có phải do ảnh hưởng của giấc ngủ ngon của Diệp Trì hay không, chỉ chốc lát sau, ông cũng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, ông cháu hai người cùng nhau thức dậy, ra xem đàn gà nhỏ. Sáu con gà nhỏ vẫn sống khỏe mạnh, hai người yên tâm. Sau khi ăn sáng qua loa, Diệp Trì phải cùng Diệp Quốc Thịnh đi chợ bán rau.

Để đề phòng đàn gà nhỏ xảy ra chuyện, Diệp Trì ôm đầu Đại Hắc, nói: "Đại Hắc!"

Đại Hắc nhìn chằm chằm Diệp Trì bằng đôi mắt đen như mực.

Diệp Trì nói: "Anh và ông nội muốn đi bán rau, em ở đây trông chừng đàn gà nhỏ, đừng để xảy ra chuyện nhé, biết không?"

Đại Hắc sủa một tiếng.

Diệp Trì cũng không biết Đại Hắc có hiểu hay không, nhưng khi theo Diệp Quốc Thịnh ra khỏi cổng viện, Đại Hắc lập tức vẫy đuôi đuổi theo. Diệp Trì dậm chân nhỏ nói: "Nói với em rồi, để em trông chừng đàn gà nhỏ, sao lại muốn theo? Trở về! Trở về trông chừng đàn gà nhỏ đi! Đàn gà nhỏ nếu xảy ra chuyện, anh sẽ không chơi với em nữa!"

Đại Hắc không tình nguyện mà nằm rạp trên mặt đất, bộ dáng đáng thương vô cùng.

Diệp Trì lại dậm chân nhỏ thêm một chút: "Trở về! Em đi ra ngoài sẽ có con chó khác cắn em, em đều cắn không lại, sẽ bị thương, mau trở về!"

Đại Hắc "Ô" một tiếng, không tình nguyện mà quay đầu vào sân.

Diệp Quốc Thịnh đóng cổng viện lại.

Diệp Trì đi theo Diệp Quốc Thịnh đến chợ. Lần này, đòn gánh của Diệp Quốc Thịnh ngoài một ít măng nhỏ ra, còn có cải thìa, rau chân vịt, cọng hoa tỏi non và các loại rau thơm khác. Hiện tại, ông và Diệp Trì ở chợ đều có tiếng tăm, đặc biệt là Diệp Trì, thường xuyên đến chợ mua đồ ăn, ai cũng biết Diệp Trì.

Mỗi lần Diệp Trì đi theo Diệp Quốc Thịnh đến chợ, đồ ăn đều bán rất nhanh. Hôm nay cũng vậy, Diệp Trì và Diệp Quốc Thịnh thu dọn quán sớm, người bán rau đội mũ bông cười nói: "Diệp Trì, hai người lại phải về nhà à?"

Diệp Trì nói: "Đúng vậy."

"Cháu về nhà sớm như vậy làm gì thế?" Người bán rau đội mũ bông cũng giống Diệp Trì và Diệp Quốc Thịnh, mỗi ngày đúng giờ đúng lúc bày quán bán rau. Mỗi ngày gặp mặt nói chuyện vài câu, dần dần cũng quen thuộc nhau. Càng quen thuộc càng cảm thấy Diệp Trì đứa nhỏ này đáng yêu, anh ta luôn nhịn không được muốn nói chuyện với Diệp Trì thêm vài câu, nếu không cơm cũng ăn không ngon.

Diệp Trì cũng rất vui vẻ nói chuyện phiếm, nói: "Cháu về nhà nuôi gà!"

"Cháu còn nuôi gà?"

"Dạ." Diệp Trì tự hào gật đầu nói: "Là gà mái nhà cháu đẻ nhiều, chờ gà con nhà cháu lớn lên một chút, cháu và ông nội không có đồ ăn bán, sẽ đến bán gà con, chú đội mũ bông, chú có muốn mua gà con nuôi không? Gà con siêu đáng yêu."

Người bán rau đội mũ bông cười ha ha, quay sang Diệp Quốc Thịnh nói: "Chú Diệp, đứa cháu này nhà chú thật là trời sinh biết buôn bán a!"

Diệp Quốc Thịnh cảm thấy rất xấu hổ, chưa đợi ông giải thích, người bán rau đội mũ bông cười sờ đầu Diệp Trì, nói: "Được, chờ gà con nhà cháu lớn, bán cho chú hai con, được không?"

"Được!" Diệp Trì vui vẻ gật đầu.

Diệp Quốc Thịnh vội vàng ngăn cản nói: "Đừng đừng đừng, đừng nghe trẻ con nói bừa."

Người bán rau đội mũ bông nói: "Cháu không nói bừa, cháu là nghiêm túc, vừa lúc trong nhà cũng cần mua hai con gà con, mua ai không phải mua, chú nói có phải không?"

"Nhưng mà ——"

"Vừa lúc mua nhà chú." Người bán rau đội mũ bông ngắt lời Diệp Quốc Thịnh, nói: "Tôi tin tưởng gà nhà chú Diệp chắc chắn khỏe mạnh hơn gà nhà khác!"

Cứ như vậy, sáu con gà con vừa mới đẻ ra đã bán được hai con. Diệp Quốc Thịnh nhìn Diệp Trì, vẻ mặt không thể làm gì khác hơn, Diệp Trì vui vẻ chạy tới, kéo tay Diệp Quốc Thịnh, cùng nhau nói lời tạm biệt với người bán rau đội mũ bông, khi về đến nhà, trong nhà lại có ba con gà con mới nở, tiếp theo mỗi ngày đều có gà con mới nở.

Diệp Trì và Diệp Quốc Thịnh đều rất vui mừng, đồng thời cảm thấy trên núi dưới núi không có gì để bán, vừa lúc có thể nghỉ ngơi một chút, nuôi dưỡng gà gì đó. Diệp Trì cũng cảm thấy tốt, ông cháu hai người thương lượng, liền ở sân nhỏ vây một cái chuồng gà, trên mặt đất trải lên bìa cứng, chuyên dụng cho gà con sử dụng.

Sau khi chuồng gà được làm xong, Diệp Trì nói: "Ông nội, cái này có thể thả rất nhiều con gà con nha!"

Diệp Quốc Thịnh kiểm tra chuồng gà chắc chắn: "Chuồng gà này chính là để thả nhiều gà con, đặt ở thùng giấy quá chật, dễ sinh bệnh."

"Con đi tìm Phóng ca cùng nhau đến thả." Lục Minh Phóng là bạn thân nhất của Diệp Trì, Diệp Trì gặp chuyện thú vị, luôn nhớ tới Lục Minh Phóng trước tiên.

"Phóng ca không ở nhà đâu?" Diệp Quốc Thịnh bỗng nhiên nhớ ra, hôm nay Lục Minh Phóng muốn đến thành phố kiểm tra tâm lý: "Thằng bé hình như đi bệnh viện kiểm tra rồi."

Diệp Trì vỗ trán nói: "Trời ơi! Phóng ca đi bệnh viện rồi! Vậy chúng ta đi thả gà đi, đợi Phóng ca về rồi, cháu cùng Phóng ca cùng nhau chăn gà."

"Được rồi."

"Cháu đi dọn thùng giấy."

Diệp Trì tích cực chạy vào phòng ngủ, cùng Diệp Quốc Thịnh từ trong phòng dọn ra một cái thùng giấy, cẩn thận từng chút một thả từng con gà con vào chuồng gà rộng rãi, rải một túi cám mì và gạo, lũ gà con lập tức vui mừng lên, lông vàng óng ánh, gấp bội náo nhiệt.

Diệp Trì và Diệp Quốc Thịnh vây quanh ở trước chuồng gà nhìn, cười, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi của một người phụ nữ từ cổng viện vọng lại.

"Ba! Ba!"

Diệp Trì và Diệp Quốc Thịnh đồng thời nhìn về phía cổng viện.

Diệp Trì còn chưa kịp hỏi, Diệp Quốc Thịnh đã vui vẻ đáp một tiếng, sau đó chạy chậm ra mở cửa.

"Ba!"

"A, tới đây tới đây."

Diệp Quốc Thịnh chạy chậm ra mở cửa.

Diệp Trì cũng chạy chậm theo đến cổng viện, sau đó liền nhìn thấy một người phụ nữ xách theo nhiều lễ vật. Người phụ nữ có mái tóc đen xoăn, mặc áo khoác màu vàng nhạt, lớn lên trông giống Diệp Quốc Thịnh, xương gò má hơi cao, nhưng rất xinh đẹp. Diệp Trì chợt nhớ lại ngày đầu tiên mình đến đây, ghé vào khe cửa nhìn thấy người phụ nữ này.

Có lẽ là cô?

Diệp Trì không dám lên tiếng gọi, chỉ thẳng thắn nhìn Diệp Quốc Thịnh. Diệp Quốc Thịnh nói: "Phượng Hà, sao con lại đến đây? Không đi làm à?"

Diệp Phượng Hà nói: "Con gần đây được nghỉ hai ngày, nên đến đây thăm ba."

"Thăm thì thăm rồi, còn mang nhiều đồ vật như vậy, thật là lãng phí."

"Sao có thể nói lãng phí được." Diệp Phượng Hà cười, quay sang phía sau nói: "Linh Linh, mau vào đi, ông ngoại ở đây đó, mau gọi ông ngoại."

Tiếp theo, một cô bé tóc đen như sừng dê, cầm một chuỗi hồ lô đã ăn hết đường đi đến, lí nhí gọi một tiếng: "Ông ngoại."

Diệp Quốc Thịnh đôi mắt đều cong lên: "Linh Linh à, đến thăm ông ngoại."

"Dạ." Linh Linh có chút nhút nhát, nói xong liền trốn sau lưng Diệp Phượng Hà, lén lút nhìn Diệp Quốc Thịnh.

Diệp Phượng Hà cười nói: "Là ông ngoại của con, con sợ gì chứ."

Diệp Quốc Thịnh cười ha hả, tiếp nhận lễ vật trong tay Diệp Phượng Hà, đón Diệp Phượng Hà và Linh Linh vào sân. Ba người vừa vào sân liền thấy Diệp Trì vẫn đang nắm chặt một nắm gạo trong tay.

Diệp Phượng Hà ngẩn ra.

Linh Linh cũng nhìn Diệp Trì.

Diệp Trì chủ động gọi: "Cô ơi."

Diệp Phượng Hà ngạc nhiên, nhìn về phía Diệp Quốc Thịnh hỏi: “Ba, thằng bé nhận ra con à?”

“Thằng bé lần trước gặp qua con.” Diệp Quốc Thịnh kiêu ngạo mà nói: “Gặp qua một lần liền nhớ kỹ, đứa nhỏ này thông minh đó.”

Diệp Phượng Hà không đáp Diệp Trì, hỏi: “Ba, ba ăn cơm trưa chưa?”

Diệp Quốc Thịnh nói: “Còn chưa ăn.”

“Một lát để con làm cho.”

“Để ba làm cho.” Diệp Quốc Thịnh nói: “Con đã đến rồi, sao có thể để con nấu cơm.”

“Con làm cùng ba.”

“Được.”

Diệp Quốc Thịnh có ba người con, hai trai một gái. Người con gái khiến ông vui lòng nhất chính là cô con gái út. Cô ấy luôn gọi điện thăm hỏi, và định kỳ đến thăm ông. Ông rất hài lòng và vui vẻ rót nước, lấy sữa bò, lấy kẹo cho con gái và cháu gái.

Nhưng rồi cô con gái nói: "Ba, anh cả gọi điện thoại cho con."

Sắc mặt Diệp Quốc Thịnh lập tức sa sầm xuống: "Nó gọi điện thoại làm gì?"

"Cũng không có gì." Diệp Phượng Hà nói nhỏ: "Chỉ là nói chuyện tình hình gần đây của ba, nói ba đang nuôi con trai của anh hai, nói ba đòi anh ấy một vạn đồng."

"Tiếp theo thì sao?" Diệp Quốc Thịnh thở phì phì buông kẹo: "Còn có gì nữa không?"

"Cũng chưa nói gì, chỉ nói ba mỗi ngày lên núi đào măng, đi bán rau, trồng rau, cảm thấy ba tuổi lớn như vậy, nên ngoan ngoãn ngồi ở nhà, ba lăn lộn như vậy——"

"Tuổi lớn, nên ngồi trong nhà ăn no chờ chết sao!" Diệp Quốc Thịnh trực tiếp nói với Diệp Phượng Hà: "Thế thì còn sống có ý nghĩa gì?"

Diệp Quốc Thịnh luôn ôn hòa đột nhiên nổi giận, Diệp Phượng Hà lập tức im lặng, biết bố đang thực sự tức giận.

Diệp Quốc Thịnh ngồi ở bếp hút thuốc, Diệp Phượng Hà lặng lẽ rửa rau thái rau. Khi đi ra ngoài vo gạo, cô thấy Diệp Trì trong sân. Lần trước cô thấy Diệp Trì, Diệp Trì đang ngủ trên giường, cô không nhìn rõ diện mạo của Diệp Trì. Lần này nhìn thấy, cô phát hiện đứa trẻ này thật sự lớn lên tuấn tú, toàn thân còn toát ra một khí chất linh hoạt, so với bố của nó phải đẹp hơn nhiều.

Thật đẹp a!

Nhưng đẹp có ích lợi gì đâu, bố mặc kệ mẹ không cần, vẫn là trở thành gánh nặng trong mắt người khác. Diệp Phượng Hà thở dài một tiếng, đang vo gạo ở vòi nước, Diệp Trì đột nhiên chạy tới, xách thùng đựng gạo đặt dưới vòi nước, nói: "Cô ơi, nước vo gạo không cần đổ, chiều có thể tưới cho rau củ trong vườn, rau củ sẽ càng lớn lên tốt hơn."

Diệp Phượng Hà ngạc nhiên vô cùng, căn bản không nghĩ tới việc này. Khi nhìn lại Diệp Trì, Diệp Trì đã chạy đi chơi. Cô cúi đầu tiếp tục vo gạo, sau đó trở lại bếp, đột nhiên phát hiện bố đang hút thuốc, cảm thấy tinh thần của bố so với lần trước khá hơn nhiều. Chẳng lẽ là do Diệp Trì? Sao có thể chứ, một đứa trẻ sáu bảy tuổi biết gì?

Con trai của cô cũng chín tuổi, vẫn chỉ biết ăn chơi. Diệp Phượng Hà lại nhìn Diệp Quốc Thịnh, tiếp tục lặng lẽ nấu cơm. Khi cơm nấu xong, Diệp Phượng Hà đi ra bếp định gọi Linh Linh ăn cơm, thấy Linh Linh, đứa trẻ luôn nhát gan, đang ngồi xổm trong sân vuốt ve một con chó đen nhỏ.

Chó đen nhỏ nhắm mắt nằm trên mặt đất, đặc biệt ngoan ngoãn để hai đứa nhỏ vuốt ve. Diệp Trì còn cười hì hì hỏi: "Linh Linh, em không sợ hãi chứ?"

Linh Linh nhỏ giọng trả lời: "Ừ."

Diệp Trì giọng nói đặc biệt dịu dàng nói: "Đây là con chó của anh, nó tên là Đại Hắc, đặc biệt thông minh đặc biệt ngoan, sẽ không cắn em."

"Đại Hắc."

"Đúng vậy." Diệp Trì vuốt đầu Đại Hắc, học cách giao tiếp của người lớn với trẻ nhỏ, hỏi: "Linh Linh, em mấy tuổi?"

Linh Linh giọng nói nộn nộn: "Năm tuổi."

"Anh sắp bảy tuổi rồi, anh lớn hơn em, em phải gọi anh là anh trai, anh gọi em là em gái."

"Ừ, anh trai." Linh Linh lập tức liền gọi anh trai.

"A!" Diệp Trì cao hứng cực kỳ, trừ bỏ Lục Minh Phóng bên ngoài, lại có một người bạn mới, cậu cúi đầu, thấy dây giày Linh Linh bị tuột, nói: "Linh Linh, em đừng nhúc nhích, anh cột dây giày cho em."

Linh Linh lập tức nói: "Được."

Diệp Trì vụng về mà cột dây giày cho Linh Linh, chờ đến Linh Linh đứng dậy đi hai bước, dây giày lại tuột, Diệp Trì lại buộc lại, Diệp Phượng Hà mở miệng nói: "Diệp Trì, cô tới buộc đi."

Diệp Trì nghe tiếng nhìn về phía Diệp Phượng Hà nói: "Cô."

"Ừ."

Diệp Phượng Hà gật gật đầu, hướng Diệp Trì cười một chút, Diệp Trì phân biệt ra trong mắt Diệp Phượng Hà tốt hơn, cậu nhấp môi, trong lòng có chút vui vẻ, cậu thích người khác cười thân thiện với mình, này đại biểu "Người khác" không chán ghét cậu, nhưng cậu cũng không có đắc ý vênh váo, lúc ăn cơm nghe lời ông nội dạy dỗ, ăn đặc biệt kỹ tính.

Diệp Phượng Hà nhìn Diệp Trì, lại nhìn về phía Diệp Quốc Thịnh, dò hỏi Diệp Quốc Thịnh một ít chuyện trồng rau, ăn cơm xong, Diệp Trì giúp đỡ thu một chút chén, thấy Diệp Quốc Thịnh lại lấy ra tẩu thuốc, lập tức hung hăng mà nói: "Ông nội, ông đừng hút thuốc!"

Tay Diệp Quốc Thịnh chậm lại nói: "Ông chỉ hút một chút."

Diệp Trì lập tức nghiêm túc nói: "Ông nội, hút thuốc có hại cho sức khỏe, ông không nên hút."

Diệp Trì nói: “Ông nội hôm nay hút hơi nhiều.”

“Không có.” Diệp Quốc Thịnh cảm thấy Diệp Trì chắc chắn không biết mình đã hút thuốc ở phòng bếp.

“Ông nội nói dối, cháu vừa nãy đều ngửi được mùi thuốc lá trên người ông nội!”

Diệp Quốc Thịnh cười ha hả rồi bỏ tẩu thuốc đi, nói: “Được rồi được rồi, ông nội nói dối, ông nội sai rồi, ông nội xin lỗi Diệp Trì, hiện tại ông nội đã bỏ tẩu thuốc đi, được không?”

“Được.” Diệp Trì gật đầu.

Diệp Quốc Thịnh thật sự không hút nữa.

Diệp Phượng Hà kinh ngạc nhìn Diệp Quốc Thịnh, lại nhìn về phía Diệp Trì, trong lòng buồn bực thắc mắc, mình làm con gái, thường xuyên khuyên bố ít hút thuốc, bố ngoài miệng hứa hẹn ngon lành, nhưng vẫn là cứ hút không ngừng, không ngờ bố lại nghe lời đứa nhóc này.

Đứa nhóc Diệp Trì nói xong liền lấy cơm cho Đại Hắc ăn, Linh Linh nhìn thấy lạ mắt, liền ngồi xổm bên cạnh Diệp Trì xem, nói: “Anh ơi, Đại Hắc đang ăn cơm nè.”

Diệp Trì nói: “Ừm.”

“Chờ nó ăn no rồi, chúng ta cùng nhau chơi.”

“Em muốn cùng anh cùng Đại Hắc chơi sao?” Diệp Trì phấn khởi hỏi.

“Ừm.”

“Anh dẫn em đi tìm bạn tốt của anh chơi, được không?”

“Được.” Linh Linh gật đầu, mỉm cười, lộ ra hàm răng sữa, sau đó quay đầu cùng Diệp Phượng Hà nói: “Mẹ, em muốn chơi cùng anh.”

Diệp Phượng Hà ngơ ngác gật đầu.

Chờ đến Đại Hắc ăn xong, Diệp Trì đem bát của Đại Hắc để vào góc tường: “Ông nội, Phóng ca chắc hẳn đã trở về, cháu cùng Linh Linh đi tìm Phóng ca chơi.”

“Được.” Diệp Quốc Thịnh nói: “Chăm sóc tốt em gái nhé.”

“Anh biết.”

Diệp Trì kéo tay nhỏ của Linh Linh nói: “Linh Linh, chúng ta đi tìm Phóng ca chơi.”

“Nhưng mà Đại Hắc không thể đi?”

“Tại sao vậy anh?” Linh Linh nghiêng đầu hỏi.

“Đại Hắc sợ chó Đại Hoa nhà Phóng ca, nó không dám đi.”

“Vậy bây giờ phải làm sao vậy anh?”

“Chúng ta đi trước tìm Phóng ca, sau đó cùng Phóng ca dẫn Đại Hắc đi chơi, được không?”

“Được.”

“Phóng ca của anh siêu giỏi!” Diệp Trì vừa đi vừa cùng Linh Linh giới thiệu Lục Minh Phóng, trong lòng Diệp Trì, bạn tốt duy nhất của mình - Lục Minh Phóng là người giỏi nhất trên thế giới, không chấp nhận phản bác!

Linh Linh hỏi: “Phóng ca giỏi như thế nào?”

“Phóng ca lớn lên siêu đẹp, siêu thông minh, siêu giỏi.”

“So anh giỏi sao?”

“So anh giỏi nhiều.” Diệp Trì phấn khởi nói bạn tốt so với mình giỏi hơn!

Hai đứa nhỏ nói như vậy đã đến nhà bà cụ Lục, cửa nhà bà cụ Lục quả nhiên mở, nói cách khác Lục Minh Phóng ở nhà, Diệp Trì thực vui vẻ, tiếp theo nghe thấy tiếng Đại Hoa gâu gâu, vừa quay đầu lại quả nhiên thấy Đại Hắc giống lửa đốt mông chạy đi rồi.

Diệp Trì: “……”

Linh Linh: “……”

"Được, chúng ta bỏ qua Đại Hắc." Diệp Trì kéo tay nhỏ Linh Linh nói: "Chúng ta đi tìm Phóng ca!"

Diệp Trì vừa bước vào cổng viện liền gọi: "Bà Lục, ông Lục, mọi người ở nhà không? Cháu đến tìm Phóng ca! Phóng ca! Phóng ca!"

Nghe được tiếng Diệp Trì, Diệp Trì liền nghe thấy tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống. Cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, thấy Lục Minh Phóng đang dựa vào lan can nhìn xuống, cậu liền gọi: "Phóng ca!"

Lục Minh Phóng trong mắt mang theo một chút ý cười.

Diệp Trì gọi: "Phóng ca, cậu xuống dưới! Chúng ta chơi!"

Lục Minh Phóng gật đầu, nhanh chóng chạy xuống lầu, một hơi chạy đến bên cạnh Diệp Trì. Diệp Trì hỏi: "Phóng ca, cậu đã trở lại?"

Lục Minh Phóng gật đầu.

"Tớ chờ cậu đã lâu." Diệp Trì nói.

Lục Minh Phóng nghe xong nhấp môi, lúc này mới thoáng nhìn thấy một cô bé đứng bên cạnh Diệp Trì. Cậu bé quay đầu nhìn lại, thấy cô bé lớn lên xinh xắn, đôi mắt không to không nhỏ nhưng tròn tròn, khá đẹp.

Diệp Trì nắm tay nhỏ Linh Linh, nói: "Linh Linh, mau gọi Phóng ca."

Linh Linh gọi một tiếng: "Phóng ca."

Lục Minh Phóng sắc mặt nháy mắt một cái, xoay người bỏ đi.

Linh Linh: “……”